Sắc mặt Lăng Phong đại biến. Long Nhất là Tây Môn gia tộc nhị thiếu gia từng
cường bạo Long Linh Nhi như lời đồn sao? Nàng không dám tin. Dù mới ở cùng hắn
chưa lâu nhưng nàng tự nhận thấy mình không thể nhìn nhầm, trừ phi tin đồn
nhảm.
“Huynh đích thực là Tây Môn Vũ?” Lăng Phong vẫn đầy hoài nghi.
“Ta đã từng nói dối chưa? Cái tên Tây Môn Vũ đó đại biểu cho thanh danh xấu xa
ra sao đệ còn không biết sao, ai.” Long Nhất cười khổ thờ dài.
Lăng Phong ngây ra nhìn Long Nhất hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười trở lại. Nàng
rót đầy hai ly rượu, đưa cho Long Nhất một ly, cười nói: “Đệ tin huynh. Huynh
dám nói thẳng ra thân phận của mình vậy chính là huynh đệ của đệ rồi. Đại ca,
mình cạn ly này.”
Long Nhất nhận lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, hai người nhìn nhau cười
lớn.
“Ài, vậy sau này đệ gọi là Long Nhất hay Tây Môn Vũ đây?” Lăng Phong cười nói.
“Gọi là Long Nhất đi, ta thích cái tên này.” Long Nhất cười nói.
Hai người nói chuyện vui vẻ, trên bàn rất mau bị tàn phá tan tành. Lúc này bên
ngoài đêm đã dần về khuya, khí lạnh dày đặc hơn.
Lăng Phong cáo lỗi về phòng ngủ rồi, Long Nhất cũng tắm qua rồi về phòng định
tọa thiền. Vừa mới ngồi vững, hắn chợt cảm thấy phòng bên truyền lại một đợt
ma pháp ba động, thoáng qua rồi biến mất.
Long Nhất nhảy khỏi giường, sang gõ cửa phòng Lăng Phong, không thấy tiếng trả
lời. Dùng tinh thần lực thăm dò, hắn phát hiện Lăng Phong không có trong
phòng.
Đêm khuya rồi mà tiểu tử này còn đi đâu? Thật là thần bí. Long Nhất thầm nghĩ.
Hắn có thể truy tung dựa theo khí tức, nhưng đó là việc riêng của người khác,
hẳn không muốn ai biết được. Đã như vậy thì còn cố tìm hiểu làm gì?
Long Nhất hiện giờ không còn tâm tư nào để ngồi tọa thiền nữa. Hắn chợt nhớ
tới Thủy Nhược Nhan. Nàng chắc đã trở về rồi. Chiếu theo cái bụng dạ nhỏ nhen
đó khẳng định phải hận hắn chết thôi, xem ra sau này phiền to đây.
Nghĩ đi nghĩ lại, Long Nhất thấy không an tâm bèn phóng ra ngoài cửa sổ, bay
về hướng diễn võ trường ở sau học viện.
Cánh cổng lớn của diễn võ trường đã đóng chặt, bên trong chỉ là một màn đen,
xem ra Thủy Nhược Nhan đã về rồi. Long Nhất mỉm cười lắc lắc đầu. Mình lo lắng
làm gì chứ. Nàng đã trưởng thành chứ có còn như trẻ con khóc cả đêm ở diễn võ
trường đâu?
Đằng nào thì cũng không ngủ được, Long Nhất bèn tản bộ trong núi. Đôi khi để
cho gió lạnh thổi cho tê người cũng đâu phải chuyện không tốt. Vừa tới đỉnh
núi, Long Nhất giật mình phát hiện ra trên một tảng đá có nhân ảnh đang cuộn
mình.
Thủy Nhược Nhan? Nữ nhân này sao vẫn chưa về nhà? Long Nhất nhìn kỹ, trong
lòng không khỏi thầm hỏi.
Long Nhất thu liễm khí tức lại, từ từ bước tới gần, trông thấy Thủy Nhược Nhan
đang nhìn lên trời tự nói một mình. Long Nhất giương tai lên nghe nàng nói:
“Mẫu thân, con nhớ mẹ lắm. Nếu mẹ ở bên con lúc này thì hay biết bao. Mẹ có
biết không? Hôm nay con bị một tên phôi đản khinh khi. Hắn tên là Long Nhất,
xấu xa, cực kỳ xấu xa, lại còn luôn đối đầu với con. Lại con… đánh vào… sau đó
còn sờ soạng đầy sắc dục nữa. Đồ dâm tặc, con hận hắn. Mẫu thân, mẹ nhất định
phải nguyền rủa cho hắn cái tội xấu xa dám khi phụ con gái mẹ, khiến cho hắn
chết không yên, hừ.”
Long Nhất ở đằng sau nghe mà xanh cả mặt. Nữ nhân này rõ ràng là luôn đối đầu
với hắn đấy chứ. Ai ngờ lại còn phỉ báng hắn trước mẫu thân đã qua đời nữa,
còn nguyền cho hắn chết không yên, đúng là tâm địa của nữ nhân là độc địa nhất
mà.
Lúc này, bụng Thủy Nhược Nhan đột nhiên kêu lên ọc ọc. Nàng giữ bụng mình khẽ
nói: “Mẫu thân, con gái đói muốn chết à. Nếu như giờ có nam nhân nào mang cao
lương mĩ vị từ trên trời xuống, con nhất định sẽ trao thân gửi phận. Ai, một
bát mì đậu là được rồi.”
Long Nhất khóe miệng nhếch lên, suýt chút nữa nhịn không nổi cười lên thành
tiếng. Nữ nhân này hai bảy hai tám rồi mà nói năng y như tiểu nữ hài vậy. Mắt
hắn đảo nhẹ, nở nụ cười gian, thân hình biến mất như quỷ mị.
Không lâu sau, Long Nhất đã xuát hiện bên ngoài khuôn viên Thánh Ma học viện.
Giờ đêm đã về khuya, các quán hàng đã đóng cửa. Long Nhất đâu có chút tâm tư
nào mà nghĩ tới liêm sỉ chứ, cứ thế mà lẻn vào bên trong một quán ăn. Chỉ cần
dùng các vật liệu làm tương đế phối liệu là thành thôi mà. Còn nói tới chuyện
chế biến, phối hợp gia vị, Long Nhất có thể coi là một cao thủ. Rất mau, một
món mĩ vị đã được tạo thành, gói vào để mang đi. Cơ hội dùng một bát mì đậu
với tương mà có thể đổi vợ đẹp dễ gặp lắm sao?
Trước khi đi, Long Nhất để lại kim tệ lên trên bàn rồi mới mang đồ ăn bay tới
ngọn núi sau học viện. Khi hắn tới nơi mới phát hiên ra Thủy Nhược Nhan vừa
đứng dậy, xem ra muốn rời khỏi đây rồi.
Long Nhất quyết đoán kịp thời, thân hình loáng lên xuất hiện ở trên khoảng
không trước mặt Thủy Nhược Nhan, tay phải mang theo một chiếc bát rồi từ từ hạ
xuống.
Thủy Nhược Nhan giật mình kinh ngạc. Đợi nàng nhìn thấy rõ ràng là Long Nhất
rồi, sắc mặt chợt tái đi. Nàng lùi lại hai bước, hung dữ nhìn Long Nhất chằm
chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi tới làm gì? Ta không muốn thấy ngươi.”
Long Nhất dường như không nghe thấy gì, lại còn ra vẻ kỳ quái nhìn khắp bốn
phía, lẩm bẩm tự nói một mình: “Lạ thật. Vừa xong trong mộng rõ ràng có một nữ
hài xinh đẹp vô cùng nói rằng chỉ cần ta mang tới một bát mì đậu là nàng ta sẽ
trao thân gửi phận mà. Giờ đi đâu mất rồi?”
Thủy Nhược Nhan ngây ra, mũi chợt ngửi thấy mùi hương đặc trưng của tương đậu,
không khỏi muốn nuốt nước miếng, dạ dày phản ứng càng mãnh liệt hơn nữa. Nàng
nhìn thấy trong tay Long Nhất đúng là có một bát mì đậu, lại nhớ tới lời Long
Nhất vừa nói xong, gương mặt kiều diễm đỏ bừng lên. Đồng thời nàng cũng thấy
mê hồ, lời mình vừa nói ra sao lại có thể xuất hiện trong giấc mộng của hắn
được? Hồi tưởng chuyện hắn từng nói được Quang Minh thần dạy ma pháp, lẽ nào
cũng là thật nốt sao?
“Ây, là nàng nói à. Vậy lời đó phải chăng là nàng nói?” Long Nhất hỏi.
Thủy Nhược Nhan đỏ mặt quay người đi, hừ lạnh: “Là ngươi tự nằm mộng thì có,
ta làm sao có thể nói ra lời ngốc nghếch đó chứ.”
Long Nhất cười hắc hắc nhìn Thủy Nhược Nhan, lời ngốc nghếch đó không thể do
nàng nói sao?
“Ta cũng không nghĩ là nàng. Giáo sư Thủy Nhược Nhan mĩ lệ thông tuệ của chúng
ta làm sao có thể nói lời ấu trĩ đó được chứ?” Long Nhất cười ha ha.
Thủy Nhược Nhan nghe thấy mặt càng đỏ hơn, xấu hổ bực bội chỉ muốn ly khai.
“Ai, chỉ tiếc thay cho cái món mif đậu này ta phải mất bao nhiêu công mới pha
được nước tương cho nó. Giáo sư Thủy Nhược Nhan à, nàng nếm thử nhé, vị rất
tuyệt đó.” Đúng vào lúc này, Long Nhất bưng bát mì trong tay đưa tới.
“Ta ăn không nổi mì của ngươi.” Thủy Nhược Nhan hầm hừ.
“Thực sự không ăn sao. Đáng tiếc quá đi. Đây là ta dựa vào phương pháp pha chế
đặc biệt của tổ tiên truyền lại đó, xem ra nàng không có phúc phận rồi.” Long
Nhất tỏ vẻ hối tiếc, làm ra bộ dạng như muốn ném cả bát xuống dưới đáy núi.
“Ngươi… ngươi định làm gì?” Thủy Nhược Nhan nhịn không nổi hỏi.
“Thì ném đi mà. Ta vừa ăn no lắm rồi. Tương này để qua đêm ăn không ngon đâu,
ném đi thôi chứ giữ lại làm gì.” Long Nhất cười nói.
Thủy Nhược Nhan cắn môi nhìn bát mì trong tay Long Nhất. Nàng đương nhiên hiểu
rằng lúc này bên ngoài làm gì còn chỗ nào có thứ ăn được, hơn nữa nàng là một
kiều nữ có biết việc bếp núc nữ công gia chánh là gì đâu, đến bếp ăn của giáo
sư túc xá còn chưa từng động vào thì làm sao kiếm thức gì ăn được.
Ọc ọc, ọc ọc. Dạ dày Thủy Nhược Nhan cũng kêu lên hưởng ứng. Nàng mặt đỏ gay
quay người lại muốn tìm ngay cái lỗ nào đó để chui xuống.
“Ấy. Nàng vẫn chưa dùng bữa à? Vậy mời nàng, đừng lãng phí.” Long Nhất cười ha
ha.
Thủy Nhược Nhan do dự hồi lâu rồi vươn tay ra nhận lấy chiếc bát trên tay Long
Nhất nói: “Ngươi đã mời mọc nhiệt tình đến thế thì ta miễn cưỡng dùng tạm vậy.
Nhưng chuyện nào ra chuyện ấy, việc giữa ta và ngươi vẫn chưa thể nào một bút
xổ toẹt được đâu.”
“Tùy nàng thôi.” Long Nhất nhún vai, khóe miệng nở nụ cười quỷ dị. Vẫn thường
nói ăn của người ta cái gì thì sẽ khó trách móc người ta, ăn hay không ăn
tuyệt đối khác biệt nhau.
Thủy Nhược Nhan ngồi quay lưng lại với Long Nhất, bắt đầu thưởng thức món mì
ngon lành đang tỏa ra mùi hương cuốn hút. Lúc bắt đầu ăn thì còn từng miếng
nhỏ một nuốt xuống, cố gắng không phát ra âm thanh nhưng rồi sau này thực sự
là do quá đói rồi, vả lại nàng thầm nghĩ mình sao phải bảo trì phong phạm
trước mặt cái tên hỗn đản ấy chứ, mặc hắn muốn nghĩ gì thì nghĩ. Do đó nàng
không kiềm chế gì nữa, cứ từng miếng lớn mà nhai nuốt. Rất mau, một bát lớn đã
bị nàng đang cơn đói giải quyết gọn gàng.
Cảm giác no nê thật là sảng khoái làm sao. Thủy Nhược Nhan thấy tinh thần khởi
sắc lên nhiều, nàng quay người đưa chiếc bát cho Long Nhất, phát hiện thấy hắn
đang nhịn không nổi nhìn nàng cười cợt. Nàng không khỏi nổi cáu: “Ngươi cười
cái gì?”
Long Nhất chỉ vào khóe miệng nàng, cười nói: “Nàng bất quá mới chỉ ăn một bát
mỳ thôi, làm sao lại đã mọc râu rồi.”
Thủy Nhược Nhan ngây ra, ngọc thủ vô thức đưa lên khóe miệng. Thì ra nơi ấy
còn đọng lại vệ tương màu nâu. Mặt đỏ gay, nàng vội hừ một tiếng quay người
lại tìm loạn trong không gian giới chỉ mãi mà không thấy khăn tay đâu.
Long Nhất đưa một đoạn khăn lụa ra cười bảo: “Dùng cái này để lau đi, nàng
không định dùng tay đấy chứ.”
Thủy Nhược Nhan nhận lấy chiếc khăn, nghe thấy Long Nhất nói: “Nàng nghĩ xem,
thực ra giữa chúng ta cũng không có cừu hận lớn, hay là bỏ qua thù oán đi nhé?
Kiểu gì thì nàng cũng là một giáo sư mà? Cứ chấp nhặt một học sinh như ta còn
ra thể thống gì nữa.”
Long Nhất không nói thì thôi, vừa nói đã khiến cho lửa giận trong lòng Thủy
Nhược Nhan bốc cao ba trượng. Nhớ lại chuyện Long Nhất vừa xong dám đánh vào…
nàng, nàng tức giận hét: “Ta là giáo sư, ngươi là học sinh hả? Có loại học
sinh nào dám khi phụ giáo sư thế không, chuyện này giữa ta với ngươi còn chưa
xong đâu.”
“Ta đâu có khi phụ nàng, rõ ràng là nàng khi phụ ta.” Long Nhất nói giọng vô
tội. Nói gì thì tại Thủy Nhược Nhan không đúng trước, hắn cũng vốn chỉ là quá
nóng nảy mà thôi. Đêm nay trông thấy bộ dạng tiểu nữ hài đáng thương của Thủy
Nhược Nhan, hắn liền chủ động làm lành, nào ngờ nàng không chịu. Chẳng qua
Long Nhất cũng không tưởng tượng có được kết quả tốt, kiều đồn nữ hài mà hắn
cứ muốn đánh là đánh muốn sờ là sờ như vậy, có thể dễ dàng giải trừ sự bực bội
mới đích thực là quái sự.
“Ngươi… ngươi đánh thí… hừ. Dù gì thì ta với ngươi cũng chưa xong đâu, ngươi
cứ đợi đấy.” Thủy Nhược Nhan nói xong không thèm nhìn Long Nhất, dùng Phiêu
Phù thuật bay đi mất.
“Tưởng ăn đồ của người ta rồi thì không nỡ trách chứ, nữ nhân này sao vẫn còn
ngang ngạnh thế.” Long Nhất nhìn hình ảnh Thủy Nhược Nhan đang biến mất mà lầm
bẩm.
Long Nhất thả mình nằm lên chỗ mà mới đây Thủy Nhược Nhan ngồi. Trên đó dường
như còn lưu lại mùi hương nhè nhẹ mà chỉ mình nàng mới có. Đúng vào lúc này,
Long Nhất đột nhiên cảm thấy trong không gian giới chỉ truyền tới một đợt năng
lượng ba động. Hắn hiếu kỳ đưa ý thức của mình tiến vào trong không gian giới
chỉ, bất ngờ phát hiện ra một sơi dây chuyền lam sắc đang lấp lánh tỏa ánh
sáng lạnh lẽo.