“Ài, đừng khóc nữa, ta giúp nàng xoa bóp.” Long Nhất bị tiếng khóc của Ti Bích
làm cho có chút tâm phiền ý loạn, không nói nhiều nữa tiện tay nắm lấy chân
phải của nàng, có chút thô lỗ cởi ngay hài tất của nàng ra. Một chiếc ngọc túc
tuyết bạch trong suốt hiện ra trước mắt Long Nhất, năm ngón nhỏ bé tinh xảo,
do bất chợt không kịp đề phòng nàng xấu hổ co chân lại, không ngờ theo đó lại
phát ra hương mạt lê thoang thoảng.
Nha đầu này không thể hàng ngày dùng mạt lê hoa để ngâm chân chứ, Long Nhất
lẩm bẩm trong lòng.
“Ngươi… ngươi làm gì đấy? Buông tay, buông tay nhanh.” Ti Bích với con mắt đẫm
lệ đẩy tay Long Nhất ra, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, vừa xấu hổ vừa giận dữ vội
vội vàng vàng, nhưng sức nàng làm thế nào mà đẩy được Long Nhất?
“Cái gì làm cái gì? Không thấy ta khám chân cho nàng sao? Không được cử động
loạn lên.” Long Nhất nhìn thấy trên ngọc túc thanh nhã đó mắt cá có một mảng
đỏ lớn gây đau, thấy được Ti Bích không đẩy được hắn liền ngửng đầu trừng mắt
lên nhìn hắn.
“Ngươi… ta… á…” Ti Bích bị nhãn thần hung ác của Long Nhất làm giật mình, lắp
ba lắp bắp không nói thành lời, nhưng Long Nhất lúc này vừa hay dùng hai tay
giữ tại phần trên mắt cá, từng tia nhiệt lực từ trong tay tiến nhập vào vùng
mắt cá, làm tan máu đọng trong đó, Ti Bích kêu lên một tiếng, cúi đầu thấy
Long Nhất đích thực đang giúp xoa bóp mắt cá cho nàng, thần tình biến đổi cực
kì phức tạp.
Không lâu sau, chỗ sưng đỏ được Long Nhất dùng nội lực làm tan ra khôi phục
lại vẻ bình thường. Long Nhất triệt tiêu nội lực, ngước đầu đối diện Ti Bích
cười nói: “Tốt rồi, hiện tại không đau nữa đâu.”
Ti Bích không nói nên lời, chỉ run run nhìn thấy tên thiếu niên xán lạn dương
quang phi thường kia đang cười, tim như không thể đập được nữa.
“Ti Bích, nàng thấy ta làm gì rồi chứ? Đừng có sùng bái ta quá, ta có thể
ngượng đấy.” Long Nhất cười hi hi nói.
“Nhìn ta à, không phải mặt ta mọc hoa chứ?” Long Nhất lắc tay trước mặt Ti
Bích, trong lòng khẽ lẩm bẩm.
Ti Bích hất tay Long Nhất ra, nhưng mắt vẫn nhìn chăm chú vào hắn không đổi,
lúc lâu sau dùng giọng băng lãnh bình tĩnh hỏi: “Long Nhất, ngươi có biết Mạc
Tây tộc ở Ngạo Nguyệt đế quốc không?”
“Mạc Tây tộc? Ta đương nhiên biết, đó là một dân tộc thiểu số rất cổ quái ở
Ngạo Nguyệt đế quốc phải không? Nghe nói kẻ nào ở đó đều xấu xí bất phàm như
rắm thúi, chẳng qua xuất ra vài ma đạo sư và vài kiếm thánh đúng không?” Long
Nhất lập tức từ kí ức lôi ra tư liệu về Mạc Tây tộc, đương nhiên là kí ức của
Tây Môn Vũ rồi, nên Long Nhất giảng theo chính quan điểm của hắn.
“Chà, còn nữa.” Long Nhất tay vung vẩy, kí ức về Mạc Tây tộc trọng yếu đặc
trưng là người người tóc đều có màu xanh lục, mặc dù lúc này Ti Bích mặc áo
trùm đầu không thấy được tóc, nhưng Long Nhất đã nhìn trộm nàng tẩy táo, nàng
xác nhận quả có một bộ tóc dài tuyệt đẹp màu xanh lục.
“Lẽ nào, nàng là người Mạc Tây tộc?” Long Nhất hỏi.
“Không sai.” Ti Bích gật gật đầu.
“Vậy?” Long Nhất nghi hoặc.
“Vậy ngươi có hiểu tập tục Mạc Tây tộc không?” Ti Bích nhẹ nhàng hỏi, cặp mắt
đẹp vẫn cách một lớp sa mỏng nhìn thẳng vào Long Nhất.
“Á…” Long Nhất ngẩn ra, tay trụ tại thái dương huyệt nghĩ ngợi, biểu tình trên
mặt càng lúc càng cổ quái, nguyên lai chân của nữ nhân Mạc Tây tộc chỉ trượng
phu mới có quyền động vào, nếu chân của nữ nhân chưa chồng bị nam nhân tiếp
xúc, vậy có hai lựa chọn, một là gả cho hắn hai là giết hắn, nếu giết không
được, vậy toàn bộ Mạc Tây tộc tụ lại truy sát, cho tới khi nam nhân đó bị giết
mới thôi.
Trời ơi, đúng là khủng bố, mê tín phong kiến không phải sao chứ. Long Nhất thu
lại tay từ Ti Bích, bản thân một khắc trước chạm vào chân nàng, nàng là tự
mình lấy hắn hay là muốn tự mình giết hắn đây? Đương nhiên, được nàng giết hắn
kể cũng tốt.
“Nhìn bộ dạng của ngươi hẳn đã biết, ngươi định làm thế nào đây?” Ti Bích vẫn
cái ngữ khí nhẹ nhàng đó, phảng phất trong chớp mắt nàng biến trở lại thành
Thánh nữ cao cao tại thượng đó.
“Dù sao đi nữa ta cũng không tính chết.” Long Nhất cười khổ.
“Ngươi là muốn cưới ta?” ngữ khí mới hồi lại của Ti Bích lại có chút rung
động.
“Cái này…” Long Nhất như vậy nửa ngày, thực sự không biết phải nói thế nào,
cưới nàng? Nhớ lại vết thai kí dọa người trên mặt nàng Long Nhất còn do dự,
nam nhân nào mà không hi vọng nữ nhân của mình đẹp như thiên tiên, nhưng không
cưới thì nói không qua nổi, nói rằng tiện nghi của nàng bị hắn chiếm hết, nói
lại bản thân đối với nàng nhất định cũng có hảo cảm.
“Ngươi không muốn cưới?” Ti Bích thấy Long Nhất do dự, ngữ khí lúc này bắt đầu
biến thành lạnh lùng, quang ánh trên tay lưu chuyển, không ngờ lại tụ tập ma
pháp nguyên tố.
“Có thể nói chuyện được, không cần xung động, xung động là ma quỷ.” Long Nhất
vội tiến tới nắm lấy hai tay Ti Bích.
Ti Bích đấu tranh mà không thoát khỏi nắm tay của hắn, nàng quay đầu ấp úng
hỏi: “Ngươi còn muốn nói gì? Dù sao đi nữa nếu ngươi không muốn cưới thì sẽ bị
ta và toàn tộc truy sát, cho tới khi ngươi chết thì thôi.”
“Ta hỏi nàng một câu, nàng thích ta không?” Long Nhất đỏ mặt hỏi, hắn thật sự
không nghĩ được hắn cũng có thể bị bức hôn trong một ngày nào đó.
Ti Bích ngẩn ra, lâu sau nhẹ nhàng nói: “Không đáng ghét.”
“Nàng xem, nàng toàn chỉ là không ghét ta, thế giới này có bao nhiêu người mà
nàng không ghét, chúng ta…”
Nói chưa hết câu, Ti Bích đã ngắt lời: “Nhưng chỉ có ngươi là kẻ duy nhất ***ng
vào chân ta.”
Long Nhất không có lời nào, trầm tư nửa ngày nói: “Ti Bích, nếu nàng lấy ta,
mà nàng ngày nào đó lại yêu một ai đó khác, thì phải làm sao? Lúc đó chúng ta
nàng thống khổ ta cũng thống khổ.”
“Ta…” Ti Bích trầm mặc, thiếu nữ nào mà không yêu chứ? Không hi vọng gặp được
chân mệnh thiên tử của bản thân? Sau này hai người hạnh phúc sống với nhau
trọn đời.
Nàng không dám bảo đảm rằng sau đó không có khả năng yêu một ai đó khác, bởi
vì thế giới tình cảm của nàng hiện thời còn hoàn toàn là một tờ giấy trắng.
“Vậy ngươi nói ra sao.” Ti Bích ngước lên hỏi.
“Chúng ta có thể trước tiên bồi dưỡng tình cảm, lấy một năm làm kì hạn, nếu
đáo thời mà nàng vẫn không ghét ta hay không yêu ai khác, ta bất kể thế nào
cũng cưới nàng.” Long Nhất nói sau khi đã nghĩ xong.
“Ngươi chưa hề thấy mặt ta, nếu ta rất xấu xí ngươi có lấy ta chăng?” Ti Bích
ngữ khí có một chút bàng hoàng.
Long Nhất vừa cười vừa nói: “Đương nhiên, đáo thời nàng dù có trông như mẫu dạ
xoa ta cũng lấy nàng.”
“Ta mà giống với mẫu dạ xoa à? Xem thủy cầu thuật của ta.” Ti Bích giận dữ
nói, một quả cầu nước hướng Long Nhất ném tới.
Long Nhất không trốn cũng không tránh, cả người ướt sũng. Long Nhất lắc lắc
đầu tóc cho nước rơi ra thành những thủy châu cười nói: “Thật là thoải mái,
làm lại hai cái đi.”
“Được, ngươi thật là ngu ngốc, liên thủy cầu thuật không tránh được đâu.” Ti
Bích nói không chút hảo khí.
“Ta ngu ngốc a, có nàng Thánh nữ thông minh lợi hại bên cạnh, sự ngu ngốc của
ta cũng không thành vấn đề.” Nỗi phiền nhiễu tạm thời giải quyết, Long Nhất
thanh thản cả người, đã có thể có hứng thú chọc tức nàng ta rồi.