Đúng vào lúc Tây Môn Vô Hận muốn giải khai phong ấn, đột nhiên nàng cảm giác
thấy toàn thân mềm nhũn ngã xuống đất, chân tay không còn một chút khí lực
nào, ngay cả động đậy một ngón tay cũng không thể.
Mộ Dung Bích cười dâm đãng nhìn thân người ngã xuống của Tây Môn Vô Hận, nói:
“Sớm biết cô ả thối ta tự cho mình là thanh cao có thể làm vậy mà. Giờ cứ thế
mà ngoan ngoãn đợi bản hoàng tử cưỡi.”
Trong lòng Tây Môn Vô Hận trào lên một cơn tuyệt vọng. Đôi mắt đẹp lãnh đạm
nhìn về phía Mộ Dung Bích, vừa thấy được vở hài kịch nhỏ tự biên tự diễn của
hắn.
Mộ Dung Bích bị Tây Môn Vô Hận dùng loại nhãn thần đó để nhìn, tỏ ra cực kỳ
giận dữ. Gã muốn thấy vẻ hoảng sợ, cất giọng cầu xin. Như thế này làm sao thỏa
mãn được tâm lý biến thái của gã.
“Đàn bà thối.” Mộ Dung Bích nghiến răng nghiến lợi nói. Bị loại nhãn thần này
nhìn vào, khiến ngay cả gã cũng có thể cảm thấy lóe lên một loại cảm giác rằng
phương pháp của gã rất ti bỉ, khiến gã cực kỳ không sảng khoái.
Mộ Dung Bích một mặt cởi bỏ y phục, mặt khác bước về phía Tây Môn Vô Hận. Hôm
nay thế nào cũng phải cho nàng biết chọc giận gã hậu quả nghiêm trọng thế nào.
Tây Môn Vô Hận một cái nháy mắt cũng không, vẫn dùng nhãn thần lạnh như băng
nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Bích. Nhưng ai biết được sự hoảng sợ khiến cho lục
phủ ngũ tạng của nàng đều co thắt chặt lại từng cơn. Sự kiên cường của nàng
lớn hơn nhiều so với rất nhiều nữ hài khác, bao gồm cả Long Linh Nhi. Hồi Long
Linh Nhi bị Tây Môn Vũ cường bạo, oán hận tới tuyệt vọng muốn lập tức chết đi,
còn Tây Môn Vô Hận dù cho có hoảng sợ nhưng thể hiện ra mình vẫn an nhiên như
thường, dùng phương thức này để biểu đạt sự coi thường và trào phúng trong nội
tâm của nàng. Đây là điều duy nhất nàng có thể làm được hiện giờ.
Rất nhanh, Mộ Dung Bích đã tới được bên cạnh Tây Môn Vô Hận, thân hình phía
trên đã cởi bỏ y phục, lộ xuất cơ ngực tráng kiện của gã. Tất nhiên gã cũng là
cao cấp chiến sĩ, trên người cũng có một vài cơ bắp.
Tây Môn Vô Hận muốn cắn nát hết hàm răng ngà, băng lãnh nhìn kẻ mau chóng
thoát hết y phục trên người, dạng này không chán ghét cũng không được. Nếu như
nàng có thể cử động được không chừng cả bữa ăn trước cũng phải nôn mửa ra hết.
“Coi như ngươi thanh cao đi. Xem ngươi nhìn ta kìa.” Mộ Dung Bích thấy Tây Môn
Vô Hận vẫn dùng loại nhãn thần khiến gã phát cuồng đó mà nhìn, không ngăn được
lửa giận bốc lên ba trượng, hai bàn tay trương móng vuốt nhằm về phía bộ ngực
cao vút của Tây Môn Vô Hận mà túm.
Thân thể mềm mại của Tây Môn Vô Hận run lên, không thể nghĩ được rằng sự thanh
bạch ba năm trước không bị tên nhị ca hỗn đản chiếm đoạt mà hôm nay thế nào
lại bị gã vô sỉ kia đoạt mất?
“Các ngươi đang chơi trò chơi à?” Đúng vào lúc lang trảo của Mộ Dung Bích sắp
chạm được vào Tây Môn Vô Hận, một tràng cười he he quái dị đột nhiên truyền
vào trong kết giới. Đồng thời, hai tay Mộ Dung Bích tê đi, không ngờ không thể
tiến thêm nổi phân nào nữa. Mọi người ở đó đều nhìn về hướng tiếng cười. Chỉ
thấy một thanh niên có mái tóc đen bay phất phơ trong gió, mình mặc y phục hoa
lệ đang ngồi trên một thân cây lớn, mỉm cười nhìn xuống bọn họ.
Mộ Dung Bích cùng với bốn pháp sư đằng sau nhất loạt kinh hoàng. Khu vực trăm
mét quanh đây đều được trông giữ, người này vô thanh vô tức xuất hiện đúng lúc
lại không lộ ra thanh âm, bất ngờ xuyên qua được hắc ám kết giới mà cả bốn vị
hắc ám đại ma pháp sư hợp lực phóng ra được.
Còn Tây Môn Vô Hận thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ. Không tưởng tượng nổi vào
lúc tối hậu quan đầu, tên nhị ca hỗn đản của nàng thế nào lại xuất hiện. Nhất
thời, sự kiên cường mới đây khi thấy được hi vọng đã thoáng sụt xuống, trong
mắt còn hiện cả lệ quang trong vắt.
“Ngươi là ai?” Mộ Dung Bích co lại đằng sau bốn hắc ám ma pháp sư hỏi.
“Vậy ngươi là ai?” Long Nhất hỏi ngược lại.
“Lão tử là nhị hoàng tử của Ngạo Nguyệt đế quốc.” Mộ Dung Bích có chút đắc ý
nói.
“He he. Ngạo Nguyệt đế quốc. Nhị hoàng tử hả? Hay, rất hay.” Nhãn tình nguy
hiểm đang khép của Long Nhất liền mở ra, tinh mục lóe lên hàn quang làm người
khác khiếp sợ. Tiểu tử này không nói còn tốt, nói ra rồi thì làm sao tránh
khỏi khơi dậy mối thù hận mới đây trong lòng hắn.
Lúc này, bốn hắc ám ma pháp sư đã bắt đầu niệm chú ngữ, chúng tin chắc rằng
Long Nhất trong phút chốc sẽ đột phá được hắc ám kết giới mà chúng phải liên
thủ bố hạ.
Từ ngón tay Long Nhất phát xuất hai đạo chân khí. Chỉ thấy ba ba hai tiếng,
hắc ám kết giới đã bị phá tan. Thêm vào đó, trên trời đột nhiên hạ xuống năm
đạo hắc ảnh, vài ma pháp, hai đạo kiếm khí. Bốn hắc ám pháp sư chỉ hự một
tiếng thôi cũng không nổi, đã bị năm khối thất sát khôi lỗi cho thành xác chết
rồi.
Mộ Dung Bích sợ tới vỡ mật, bò lăn ra định đào tẩu nhưng bị Long Nhất túm tóc
xách lên như con gà. Thân thể gã đột nhiên như bị trúng đạn, thống khổ co rúm
lại.
“Đừng, đừng giết ta. Ta có thể ban cho ngươi rất nhiều tiền, rất nhiều mĩ nữ.”
Mộ Dung Bích như một con chó quỳ ở dưới đất mà cầu xin.
“Ngươi thật là đại gia, lại dám có chủ ý động vào người muội muội ta.” Long
Nhất không quan tâm tới lời cầu xin của Mộ Dung Bích, một cước hiểm ác đá vào
dưới vùng xương chậu của hắn.
Chỉ nghe được một tiếng kêu thảm thiết như bị chọc tiết của Mộ Dung Bích, thân
hình co lại thành một cục hôn mê bất tỉnh, một mảng quần bị nhuộm đỏ màu máu,
cú đá đó thật là mạnh bạo quá.
Long Nhất còn ngoan độc cố đá thêm hai cước nữa, rồi mới bước tới gần bên Tây
Môn Vô Hận, giúp nàng giải khai hắc ám cấm chế, dịu dàng nói: “Tiểu muội. Muội
không sao chứ.”
“Nhị ca.” Tây Môn Vô Hận đang lúc tuyệt vọng thì được Long Nhất cứu, lại nghe
được âm thanh dịu dàng của hắn, không ngăn nổi chút chua xót trong lòng. Cánh
mũi nàng phập phồng liên tục tưởng như muốn kìm nén, nhưng cuối cùng cũng
không nín được nhào vào lòng hắn, thút tha thút thít nức nở khóc.
“Ổn rồi. Không sao rồi. Nhị ca của muội ở đây, bất kể ai cũng đừng nghĩ tới
khi phụ muội.” Long Nhất ôn nhu vỗ nhẹ vào lưng Tây Môn Vô Hận an ủi.
Phát tiết tâm tình trong lòng Long Nhất được một lát, Tây Môn Vô Hận đột nhiên
kinh hãi hét lên một tiếng đẩy hắn ra, tựa hồ vừa nhớ ra tên nhị ca này của
nàng so với gã Mộ Dung Bích cũng không tốt đẹp hơn ở chỗ nào. Nàng ban đầu
thực sự vẫn chưa có chủ ý, vốn biết hắn còn không bằng súc sinh thế mà bản
thân mới đây lại còn nhào vào lòng hắn.
Long Nhất thấy tiểu muội vừa yếu đuối mong manh như con mèo nhỏ thế mà biểu
tình giờ đây đã thành lãnh đạm, không khỏi cất lên hai tiếng cười khổ trong
lòng.
“Huynh đã tới từ sớm rồi phải không? Huynh ngồi trên xem trò vui có phải
không?” Tây Môn Vô Hận đột nhiên lạnh giọng hỏi.
Long Nhất mím môi lại không trả lời Tây Môn Vô Hận. Hắn hiểu ác cảm của Tây
Môn Vô Hận đối với hắn vốn thâm căn cố đế, trong nhất thời không thể chuyển
biến được.
Đúng vào lúc Tây Môn Vô Hận còn muốn trách thêm đôi câu nữa, Long Nhất đột
nhiên mở miệng. Hắn nói: “Trên mặt muội có nước mũi kìa.”
Tây Môn Vô Hận chợt sững người, tiểu thủ vô thức nâng lên khẽ quệt qua mặt.
Quả nhiên quệt phải một chút nước mũi lưu lại, khuôn mặt xinh đẹp liền đỏ
bừng. Nàng cảm thấy cả đời chưa từng mất mặt như vậy, khí chất lạnh lùng không
tự giác tiêu tán đâu mất hết.
Long Nhất lấy ra từ không gian giới chỉ ra một cuộn khăn lụa đưa cho nàng,
nói: “Tiểu muội. Muội không được lau bằng tay.”
Tây Môn Vô Hận thở gấp, nhận lấy cuộn khăn từ tay Long Nhất. Nàng xoay mình
nhẹ nhàng lau khuôn mặt xinh đẹp, trong lòng vừa có một chút ngượng ngùng vừa
có một chút cảm kích.
“Muội một mình giữa đêm đi vào rừng để làm gì?” Long Nhất hỏi.
“Lại còn không phải là lỗi của huynh sao? Nếu như huynh đến sớm, muội cũng
không phải đi tới nơi này.” Tây Môn Vô Hận chuyển thân nói to. Cũng không hiểu
tại sao, nàng hiện tại không kiềm chế nổi sự bực mình. Quang hệ ma pháp giảng
giải căn bản là tu tâm, yêu cầu tâm lặng như nước. Hơn nữa, nàng tính tình vốn
đã trầm tĩnh rồi. Trước con mắt nhìn của người ngoài, kiểu cư xử không cố kỵ
gì, chỉ xuất phát từ tỳ khí này của nàng chỉ thấy được khi mẫu thân nàng mất.
Nàng lúc đó quá thương tâm đã hướng về phụ thân Tây Môn Nộ mà gào khóc.
Long Nhất ngạc nhiên, cái này ăn khớp ở chỗ nào nhỉ? Hắn đến sớm với việc nàng
tối rồi còn mò vào rừng thì có quan hệ gì chứ?
Tây Môn Vô Hận bình phục được tâm tình rồi, thấy biểu tình có phần chịu oan
uổng của Long Nhất, không khỏi thấy thoải mái trong lòng. Nàng hỏi: “Huynh làm
thế nào mà tìm tới được?”
“Đừng có gọi huynh không thế, một lớn một nhỏ, gọi nhị ca đi. Trước đây muội
chẳng phải gọi thế sao?” Long Nhất bất mãn nói. Trước đây, Tây Môn Vô Hận nhìn
hắn không vào, biểu hiện với hắn tuy thế rất lễ phép nhưng cảm giác rất xa
cách. Hiện tại kiểu cách này xem ra đã thân mật hơn rất nhiều, nhưng sao đã
vội khoác lên lối cũ vậy.
“Không.” Tây Môn Vô Hận tâm tính đùa bỡn, chuyển một bên tai gần với hắn nói:
“Huynh còn chưa trả lời câu hỏi của muội, huynh làm thế nào mà tìm ra nơi
này?”
“Cái này… Muội biết chúng mình là huynh muội mà. Thường nghe ‘Một giọt máu
đào hơn ao nước lã’, tự nhiên có một mối liên hệ kỳ diệu rồi. Huynh vừa mới
tới cửa Thánh Ma học viện thì đột nhiên phát giác trong lòng bất ổn, bất tri
bất giác tới được chỗ này. Kết quả là thấy muội bị kẻ khác khi phụ. Thân là ca
ca của muội, huynh tự nhiên muốn làm một anh hùng cứu muội rồi.” Long Nhất
cười he he mà bốc phét. Thực ra tìm tới cửa sau của nữ sinh túc xá rồi, chợt
huyết sắc khô lâu trong lòng bàn tay truyền lại chấn động, theo đó Long Nhất
tìm tới được. May sao còn sớm, chậm một chút là hỏng rồi.
Tây Môn Vô Hận nhìn vào khuôn mặt hỉ hả của Long Nhất, trong lòng có chút ngỡ
ngàng. Nam nhân trước mặt có phải là nhị ca bất học vô thuật Tây Môn Vũ của
nàng, kẻ quen thuộc với nàng từ tấm bé không? Hắn thực sự đã thay đổi rất
nhiều. Khí chất trên người cũng như lời ăn tiếng nói đều không giống như trước
đây. Tựa hồ không còn cái đáng ghét của ngày xưa nữa.
Lúc này, Tây Môn Vô Hận nhìn thấy năm khối thất sát khôi lỗi mặc hắc bào sau
lưng Long Nhất. Nàng hỏi: “Họ là ai vậy?”
Long Nhất đắc ý cười nói: “Chúng là đầy tớ của ta. Thế nào? Lợi hại đấy chứ?”
“Thật là đầy tớ hả? Không phải huynh dùng tiền để mời sao?” Tây Môn Vô Hận mặt
hiện lên hai chữ không tin. Nàng vừa mới thấy rõ ràng rằng, năm người trong đó
có ba pháp sư đạt tới ma đạo sĩ, hai người mang thâm lam kiếm khí của đại kiếm
sư. Cao thủ cỡ này có thể khuất phục làm đầy tớ cho người sao? Tính ra dùng
tiền cũng chưa chắc đã mời nổi.
“Không tin thì thôi.” Long Nhất cười nói. Vẫy tay thu năm khối thất sát khôi
lỗi vào trong không gian thứ nguyên hắc ám.
Tây Môn Vô Hận mắt thấy năm cao thủ biến mất, không ngăn được sự ngạc nhiên
hỏi: “Họ đâu rồi?”
“Ẩn nấp rồi. Có lẽ là ở ngay bên chúng ta. Ai mà biết được.” Long Nhất cười
nói. Hắn không thể nói cho tiểu muội vốn bị ảnh hưởng nặng nề của chính nghĩa
này nghe về các khối khôi lỗi không có linh hồn đó được.
“Thần thần bí bí.” Tây Môn Vô Hận hừ một tiếng, đột nhiên nhớ lại chẳng phải
Long Linh Nhi vẫn đang một mình ở túc xá sao? Nàng lâu như vậy rồi chưa về,
Long Linh Nhi chắc sẽ lo lắng lắm.
Cho nên Tây Môn Vô Hận thay vì nói gì đó, vội vàng quay trở về. Long Nhất lắc
lắc đầu tỏ vẻ bất khả kháng. Thấy gã Mộ Dung Bích vẫn còn đang hôn mê, trong
lòng hắn có ý cười ngầm, chuyển thân đuổi theo Tây Môn Vô Hận.