Long Nhất nghe Bối Toa kể lại, thầm tự trách bản thân. Vừa rồi suýt chút nữa
là hắn giết nhầm nàng, còn may là hắn đã dừng tay đúng lúc. Xem ra sau này
muốn làm việc gì thì phải suy xét chu đáo rồi hẵng thực hiện mới được.
Bối Toa có phần thương cảm tường thuật lại mọi chuyện, tâm thần hoàn toàn hãm
nhập và trong hồi ức, có lẽ là đã quá lâu rồi chưa có ai hỏi lại về chuyện
này. Nàng đem hết những chuyện vui buồn từ nhỏ đến lớn kể lại toàn bộ, thậm
chí cả chuyện nàng đến sinh lý kỳ nhưng lại không biết nó là chuyện gì nên tâm
lý sinh ra khủng hoảng cũng đem nói ra, khiến cho Long Nhất vài lần nhịn không
được muốn cười thành tiếng.
Khi bầu trời phương đông đã bắt đầu lóe sáng hồng quang, Bối Toa mới đột nhiên
như từ trong mộng tỉnh giấc. Nhớ lại những chuyện mà bản thân vừa kể lại cho
hắn nghe, nàng không khỏi đỏ bừng mặt lên như có lửa đốt. Len lén liếc nhìn
Long Nhất, Bối Toa mới phát hiện ra hắn đã nhắm mắt ngủ rồi, điều này khiến
cho nàng vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thấy bực tức trong lòng.
“Cái gì vậy chứ, người ta đang tâm sự với hắn mà hắn lại dám ngủ sao.” Bối Toa
tức giận thầm nghĩ. Nàng nhìn về phía lãnh địa của Man Ngưu tộc ở phương xa,
chỉ thấy những đống lửa lớn đã tàn rồi, để lại vài đám khói đang nhẹ nhàng
phiêu lãng trên không trung.
Một cơn gió lạnh thổi tới, Bối Toa không khỏi rét run lên. Tiết trời lúc này
đã sang mùa đông, không khí hiển nhiên lạnh giá vô cùng. Nàng khép chặt chiếc
áo choàng lông trên người lại rồi chuyển thân hướng về chân núi mà đi xuống.
Đi được hai bước, nàng nhịn không được bèn quay đầu lại, nhìn thấy Long Nhất
có vẻ như đang ngủ rất ngon, nhưng trên mái tóc màu đen đang đọng lại những
hạt sương trắng xoá.
“Thực là ngủ như heo mà, phôi tiểu tử.” Bối Toa lẩm bẩm. Đột nhiên nàng cởi bỏ
áo choàng rồi bước đến phía trước Long Nhất, nhẹ nhàng đắp lên cho hắn. Sau đó
nàng chà xát lòng bàn tay vào nhau, rồi đứng dậy đi xuống núi.
Long Nhất mở đôi mắt ra, nhìn thấy thân ảnh của Bối Toa đang ở đằng xa, lại
thấy chiếc áo choàng mềm mại đắp trên thân thể mình, không khỏi lắc đầu mỉm
cười, khẽ nói: “Nha đầu này so với mẫu thân và muội muội của nàng ta còn khả
ái hơn nhiều.”
Khi Long Nhất quay trở lại lãnh địa của Man Ngưu tộc, thì thấy gã đã rời khỏi
giường, tinh thần cực kỳ sung mãn, đang luyện tập Phục Ma Côn Pháp ma Long
Nhất từng chỉ dạy. Xem ra đêm qua chắc là ngọt ngào lắm đây.
“Lão đại!” Man Ngưu vừa nhìn thấy Long Nhất liền thu lại Lục Ngọc Tài Quyết,
rồi chay đến.
“Tên đầu to này, đêm qua động phòng hoa chúc chắc thoải mái lắm nhỉ!” Long
Nhất nheo mắt nhìn Man Ngưu, cất tiếng trêu chọc.
Man Ngưu có phần ngượng ngùng gãi gãi vào chiếc sừng trên đầu của mình. Ngưu
diện tức thì đỏ bừng lên.
“Man Ngưu, ta phải đi rồi, Lộ Thiến Á đang đợi ta ở tinh linh sâm lâm, đệ cùng
với Y Oa muội ở lại nơi này vui vẻ nhé. Hiện tại đệ đã không còn độc thân nữa,
nên không được lỗ mãng như trước nữa đâu đấy, biết không?” Long Nhất vỗ vỗ lên
vai Man Ngưu rồi cất tiếng chúc phúc.
“Lão đại, cho đệ đi theo với, huynh không được bỏ rơi đệ đâu đó.” Man Ngưu
cuống quýt nói.
“Ngày hôm qua đệ vừa mới cưới vợ xong, làm sao có thể đi sớm như thế được. Ta
mà dẫn đệ đi rồi đệ muội không băm ta thành trăm mảnh mới là lạ đó. Trước tiên
đệ cứ bồi tiếp đệ muội cho thật tốt vào, sau đó thì đến tinh linh sâm lâm hay
là Mễ Á công quốc tìm ta. Ta tạm thời không rời đi nhanh như thế đâu.” Long
Nhất mỉm cười. Hắn còn nợ Long Linh Nhi một phần tình cảm, cũng không biết là
nàng ta sẽ làm khó mình như thế nào nữa đây.
Man Ngưu bây giờ mới chịu gật đầu đồng ý, nhưng vẫn quyến luyến nhìn Long Nhất
– người không hề phân biệt đối xử với gã, lại dạy cho gã công pháp, đối xử với
gã chẳng khác gì lão đại đối với thân đệ đệ.
“Được rồi, đừng có dùng nhãn thần đó mà nhìn ta như thế, da gà ta nổi hết cả
lên rồi này. Đệ thay ta nói với đệ muội và tộc trưởng của đệ một tiếng nhé, ta
đi đây.” Long Nhất mỉm cười đấm nhẹ vào bộ ngực rắn chắc của Man Ngưu một
quyền, rồi thân ảnh hoá thành một làn khói nhẹ mau chóng rời khỏi.
Hoành đoạn sơn mạch này cách tinh linh sâm lâm không xa. Hai ngày sau Long
Nhất đã đến vùng ngoại vi của tinh linh sâm lâm.
Sau mấy tháng rồi mới quay trở lại địa phương mĩ lệ này, trong lòng Long Nhất
không khỏi vạn phần cảm khái. Lần đầu đến đây, bên cạnh hắn còn có Vô Song, Lộ
Thiến Á, Lãnh U U, khiến cho hắn hưởng thụ ôn nhu bất tận. Bây giờ cảnh còn mà
người đã đi đâu? Vô Song thì thân ở Băng Cung, Lãnh U U đã quay trở lại Hắc Ám
giáo hội, tụ tán hợp li đúng là không phải do con người quyết định.
Xẹt xẹt vài tiếng, mấy đạo tinh linh tiễn màu đạm lục từ trong sâm lâm bắn ra,
găm xuống mặt đất rồi vẫn còn rung rung dưới chân Long Nhất .
Long Nhất khẽ mỉm cười, cảnh này thực sự chẳng khác gì lần đầu đến nơi đây. Có
lẽ đó là phương thức chào hỏi đặc thù của tinh linh tộc, bất quản người đến là
ai, trước tiên phải bắn ra vài mũi tên rồi mới nói tiếp?
Nhìn thấy một đội tinh linh hộ vệ từ trong tinh linh sâm lâm tiến ra, gương
mặt Long Nhất càng trở nên sáng lạn hơn.
“Ny Tạp, lâu rồi không gặp.” Long Nhất mỉm cười nhìn nữ tinh linh mĩ lệ dẫn
đầu đội hộ vệ.
“Long Nhất…” Ny Tạp tức thì ngây ngốc, ngữ khí mang theo vài phần kinh ngạc
vui mừng. Nàng lập tức phân phó hai vị tinh linh hộ vệ bên cạnh tiến vào báo
tin.
Long Nhất bước tới nhìn Ny Tạp cười nói: „Mấy tháng rồi không gặp, nàng ngày
càng xinh đẹp hơn nhiều đó.“
Ny Tạp khuôn mặt tức thì đỏ ửng lên, ngượng ngùng đáp: “Đâu có.”
Ngay khi Long Nhất định tiếp tục trêu chọc nàng, sắc mặt Ny Tạp lại đột nhiên
lạnh tanh, giận dữ nói: “Đừng có nói với ta, ta không lí tới ngươi nữa.“
Long Nhất tức thì buộc phải đem những lời định nói ra nuốt lại vào trong bụng,
cười khổ nhìn về phía Ny Tạp. Bất kể bản thân hắn đã nghiên cứu về nữ nhân đã
có tiểu thành, nhưng đối với tính cách hỉ nộ vô thường cùng tâm tư khó đoán
của nữ nhân thì hắn hoàn toàn đoán không thấu. Muốn biết được tâm lí của nữ
nhân ư, đúng là đáy bể mò kim!
„Ta đã đắc tội với nàng sao?“ Long Nhất tức thì nheo mày hỏi, nghĩ mãi hắn
cũng chẳng thể nào nhớ ra được bản thân đã đắc tội với nàng ta khi nào.
Ny Tạp đi trước dẫn đường, nghe thấy Long Nhất ở đằng sau cất tiếng hỏi thì hừ
lạnh một tiếng, nói: „Ta đã bảo là đừng có nói chuyện với ta.“
Long Nhất vuốt vuốt mũi thấy mấy vị tinh linh hộ vệ khác đang nhìn hắn với ánh
mắt hiếu kì, hắn liền mỉm cười. Nụ cười sáng lạn tức thì khiến cho trái tim
mấy tinh linh nữ nhân đập loạn cả lên, mặt mày ửng hồng cấp tốc quay sang chỗ
khác, không dám nhìn lại hắn một lần nào nữa.
Họ mới đi được nữa đường, chợt nhìn thấy từ phía xa có một đạo thân ảnh màu
đạm lục bay vụt tới, khi tiến đến gần Long Nhất thì dừng lại, lệ châu hoan hỉ
thi nhau rơi xuống.
„Long Nhất!“ Một tiếng nói của Lộ Thiến Á bao hàm biết bao tư niệm, sau đó
nàng nhịn không được nhào vào Long Nhất đang giang hai tay chờ đón.
Ôm chặt lấy thân thể yêu kiều trong lòng, ngửi thấy mùi hương Huân Y thảo quen
thuộc, Long Nhất mới phát hiện ra rằng hắn lúc nào cũng nhớ đến nàng, tiểu
tinh linh thiện lương, tinh ranh, lại còn mang theo vài phần tư tưởng phản bác
nữa.
Một lúc lâu sau, Lộ Thiến Á mới từ trong lòng Long Nhất ngẩng đầu lên, ngơ
ngẩn ngắm nhìn khuôn mặt người nam tử khiến nàng ngày nhớ đêm mong, ngay cả
cơm nước cũng không màng.
Long Nhất bị Lộ Thiến Á dùng mục quang thâm tình tựa bể nhìn như vậy, thì dù
là cương thiết bách luyện cũng phải mềm như sợi chỉ. Hắn nâng cằm Lộ Thiến Á
lên, rồi nhẹ nhàng hôn lên đôi môi nhu nhuyễn của nàng.
Ny Tạp cùng mấy vị tinh linh hộ vệ nhìn thấy Long Nhất và công chúa của bọn họ
ngay giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm ấp rồi hôn hít, không khỏi đồng loạt
ngây ngốc trơ ra như hóa đá.
Một lúc lâu sau, cái miệng to lớn của Long Nhất mới li khai đôi môi bị hôn đến
đỏ lựng của Lộ Thiến Á. Vừa mới ngẩng đầu lên, hắn liền trông thấy chúng nữ
đang ngây ngốc nhìn hai người bọn họ, ai cũng trợn mắt há miệng, trông chẳng
khác gì đã bị điểm huyệt đồng loạt.
„Tiểu tinh linh, nàng nói thử xem bọn họ nhìn chúng ta như thế là có ý gì?“
Long Nhất khẽ mỉm cười hỏi.
Lộ Thiến Á đang lúc ý loạn tình mê tới khi nghe thấy câu nói của Long Nhất thì
mới bắt đầu thanh tỉnh trở lại, giật mình bật thốt một tiếng rồi ngượng ngùng
giấu mặt vào trong ngực Long Nhất. Tiếng kinh hô này tức thì làm thức tỉnh Ny
Tạp cùng mấy vị tinh linh hộ vệ đang ngây ngốc, bọn họ tức thì cũng thốt lên
một tiếng rồi khuôn mặt kiều diễm theo đó mà đỏ bừng lên, so với những đám mây
hồng phía chân trời còn mĩ lệ hơn.
Hồi phục trở lại sau nụ hôn nóng bỏng ấy, Lộ Thiến Á lúc này mới phát giác Vô
Song không có ở bên cạnh Long Nhất. Nàng vội hỏi: „Long Nhất, Vô Song tỷ tỷ
đâu? Tỷ ấy sao rồi? Các người không tìm thấy Như Ý Băng Tằm sao?“
Long Nhất vừa vuốt ve tóc của Lộ Thiến Á vừa cười nói: „Nàng cứ yên tâm, Vô
Song không có chuyện gì đâu, mặc dù bọn ta không tìm thấy Như Ý Băng Tằm,
nhưng lại gặp những kỳ ngộ khác, đợi chút nữa để ta kể lại dần dần cho nàng
nghe.“
Rất nhanh sau đó, Long Nhất tiến đến nơi cư trú của tinh linh bên trong tinh
linh sâm lâm. Tinh linh nữ vương cùng thất đại trưởng lão đã sớm chờ hắn ở
đây.
„Nữ vương bệ hạ, lâu lắm không gặp.“ Long Nhất vừa ôm Lộ Thiến Á vừa quay sang
tinh linh nữ vương cất tiếng chào hỏi, mục quang đã lướt qua lướt lại trên
thân thể kiều diễm thành thục đến mức mê nhân của bà ta một phen.
Tinh linh nữ vương ưu nhã gật đầu, thân thể yêu kiều khẽ rung động trước đôi
mắt nóng bỏng của Long Nhất. Đặc biệt là bộ ngực cao vút ấy, cảm giác như thể
bị tóm lấy vuốt ve.
„Trông bộ dạng của ngươi thì chuyến đi đến băng nguyên tựa hồ rất thuận lợi. À
mà cô nương tên gọi Vô Song đâu?“ Câu hỏi của tinh linh nữ vương không biểu lộ
gì, nhưng trong lòng bà đang thầm chửi rủa Long Nhất.
„Vào trong rồi hãy nói tiếp được không, thuận tiện mang Bách Hoa tửu ra đây
luôn, miệng ta khát quá đi mất.“ Long Nhất cười nói, không đợi tinh linh nữ
vương dẫn đường, ngược lại còn phản khách vi chủ đi đầu hướng về khu nhà gỗ
sang trọng của tinh linh nữ vương.
Tinh linh nữ vương bất lực lắc đầu, tên xú tiểu tử này thực sự không xem bản
thân hắn là người ngoài rồi, bất quá tính đi tính lại thì hắn cũng không phải
là người ngoài, nữ tế của bà thì làm sao có thể là người ngoài được. Nghĩ tới
hai chữ nữ tế, nhịp tim của tinh linh nữ vương tức thì đập dữ dội.
Trong đại sảnh, Long Nhất nhàn nhã vừa ngồi uống Bách Hoa tửu, vừa rung đùi,
thấy thế thất đại trưởng lão không khỏi chau mày.
„Long Nhất, ngươi muốn nghỉ ngơi thì cũng đã nghỉ ngơi rồi, Bách Hoa tửu cũng
đã uống rồi, còn không mau tường thuật lại.“ Tinh linh nữ vương hối thúc. Băng
nguyên đối với bất kì ai cũng đều là cấm địa, Long Nhất có khả năng sống sót
trở về, trông bộ dạng thì dường như đã lấy được huyết dịch của Như Ý Băng Tằm,
chỉ là bà ta không rõ cô nương tên gọi là Vô Song đang ở nơi nào thôi.
„Long Nhất, mau kể lại đi mà, thiếp cũng rất muốn biết mọi người đã trải qua
những gì?“ Lộ Thiến Á nắm lấy cánh tay Long Nhất mà lắc lắc.
Tiểu tinh linh đã khai khẩu rồi, Long Nhất cũng không tiện mặc cả nữa, liền
bắt đầu đem tất cả những chuyện phát sinh từ sau khi rời khỏi tinh linh sâm
lâm nhất nhất kể lại. Từ chuyện gặp hồ tộc thiếu nữ lăng loàn cho đến cùng đối
kháng với cấm chú. Từ việc Lãnh U U li khai cho đên nhiệt độ thấp đến mức
khủng bố của băng nguyên. Từ Phong Tuyết Thần Điêu cho đến Như Ý Băng Tằm,
tiếp đó cũng đề cập đến mối cừu hận hàng ngàn năm giữa Băng Cung thần bí và
Phượng Hoàng Gia Tộc. Bằng cái lưỡi trơn tru của Long Nhất, những gì kể lại
đều sinh động vô bỉ, kinh hiểm trùng trùng, khiến cho người nghe cảm thấy
chẳng khác gì chính mình là người trong cuộc trải qua những chuyện này.