Tướng mạo của vị lão huynh này thật có cá tính. Long Nhất và Ngu Phượng lần
đầu trông thấy cũng suýt nữa ngã lăn khỏi ghế. Chớ có dựa vào tiếng nói thô lỗ
mạnh bạo mà cho rằng đây là một cự hán to cao, thực ra huynh đệ này chỉ cao
ngang một tiểu hài mười tuổi thôi, khắp người mọc đầy lông lá, mặt rỗ chằng rỗ
chịt, hai con mắt thì thấy trắng chẳng thấy đen, mũi vểnh, miệng vừa lớn vừa
méo xẹo, răng môi không biết phối hợp cùng nhau.
Một con người có thể trở thành dạng này cũng kể như là kiệt tác của ông trời,
chẳng lạ làm sao hai thị nữ vừa trông thấy đã ngất xỉu.
Đương nhiên, Long Nhất sao có thể đem hai thị nữ này gả cho người khác. Chỉ là
hắn muốn dọa họ thôi, không thì làm sao ăn nói với lão nương của Ngu Phượng
được.
Khi nhị vị thị nữ tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy ánh đèn mờ ảo trong một căn
phòng cực kỳ giản dị. Họ kinh hãi phát hiện ra mình đang mặc y phục đại hồng
của tân nương, bên ngoài đầy những âm thanh huyên náo, dường như đang thiết
tiệc đãi tân khách, lẽ nào tên hỗn đản đó muốn gả mình cho quái vật lùn kia?
Hai thị nữ hoảng sợ kêu lớn, nếu đúng như vậy thì họ thà chết còn hơn.
Tiếng huyên náo bên ngoài đúng là do yến tiệc thật, chẳng qua không phải là
rượu hỉ mà là do Long Nhất cảm kích những con người lương thiện hiếu khách nơi
đây, mới mời tất cả tới đánh chén xả láng một bữa.
Long Nhất vừa nghe thấy tiếng kêu của hai thị nữ, cười thầm trong bụng. Xem ra
không dọa cho các ngươi sợ muốn chết thì các ngươi hẵng còn ngông cuồng trước
mặt thiếu gia.
Thời gian cũng không còn nhiều nữa, Long Nhất mở cửa phòng bước vào, thấy cả
hai thị nữ đang run rẩy co rúc ở góc giường, chắc đã sợ chết khiếp rồi.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của các ngươi. Qua đêm nay các ngươi đã trở thành thê
tử của người ta rồi, thấy trượng phu chưa, tì khí của anh ta không tốt lắm,
nếu để huynh đài này có chỗ không vừa ý là bi thảm lắm đó.” Long Nhất cười hắc
hắc, sắc mặt đầy vẻ tà ác.
Hai thị nữ phát run, lại càng co rúc như muốn trốn.
“Chúng ta dù chết cũng không để ngươi vũ nhục.” Một trong hai người nói giọng
run run, nhãn thần thể hiện quyết tâm.
“Chết? Tùy các ngươi thôi. Chẳng qua chết rồi ta sẽ thoát quang toàn bộ y phục
đưa ra đường cho cả tiểu trấn này được thấy rõ ràng. Ta nghĩ sẽ có rất nhiều
người nguyện ý chiêm ngưỡng phong thái của các ngươi đó.” Long Nhất vẫn cười
nhạt, nhãn thần dò xét một lượt quanh thân thể mềm mại của hai thị nữ.
“Ngươi… ngươi định…” Ánh mắt họ nhìn Long Nhất như thể nhìn ma quỷ, đến chết
mà cũng không yên, tinh thần cả hai như bị đóng băng lại.
“Quá khen. So với việc các ngươi hai kẻ đến tiểu thư nhà mình cũng không để
vào mắt thì đâu khác gì. Sao? Chọn người ta làm chồng hay muốn tự sát?” Long
Nhất vắt chân lên nhau, nhàn nhã nói.
Hai thị nữ trầm mặc hồi lâu. Một trong hai người, nàng có bộ mặt tròn trịa
ngước đầu lên nói: “Chúng thuộc hạ biết sai rồi, người tha cho chúng thuộc hạ
đi.”
“A, các ngươi biết sai ở đâu chưa?” Long Nhất cười hỏi lại. Hắn vốn cho rằng
họ còn cố cương ngạnh một lúc nữa, không ngờ chịu khuất phục sớm vậy.
“Chúng thuộc hạ không được phép không tôn trọng tiểu thư và cô gia. Chúng
thuộc hạ biết sai rồi, người đại nhân đại lượng tha cho.” Thị nữ đó cúi đầu
đáp.
“Biết sai thật à? Vậy sao ánh mắt ngươi như muốn ăn tươi nuốt sống ta vậy?
Kiểu này làm ta thấy sợ à nha.” Long Nhất cười nói. Hắn vừa chú ý thấy được
hận ý trong mắt người thị nữ.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?” Thị nữ không nhịn nổi hét lên.
Long Nhất đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ rồi bước khỏi phòng, lẩm bẩm tự nói
với mình: “Thời gian không còn nhiều, đến lúc tân lang nhập động phòng rồi.”
“Người đừng đi, đợi đã.” Một thị nữ kêu lớn nhảy khỏi giường chắn trước mặt
Long Nhất, tinh thần dường như đã phá vỡ lớp băng ngăn cách.
“Người tha cho chúng thuộc hạ đi, muốn thế nào cũng được.” Thị nữ đó thân thể
mềm nhũn ra quỳ xuống.
“Tha cho các ngươi? Điều này còn phải xem xét đã, có điều vị tỷ muội kia của
ngươi hình như không vui thì phải.” Long Nhất nhíu mày nhìn thị nữ lúc đầu mở
lời cầu xin.
“Tử Trúc, ngươi mau tới xin lỗi cô gia đi, lẽ nào ngươi nguyện ý gả cho… người
đó?” Thị nữ đang quỳ dưới đất quay đầu gọi.
Tử Trúc nghiến răng bước tới quỳ trước mặt Long Nhất, nói: “Cô gia, chỉ cần
không gả chúng tôi cho người đó, Tử Trúc nguyện làm bất cứ việc gì.”
“Bất cứ việc gì?” Long Nhất mỉm cười trầm tư, hai tay nâng cằm của hai thị nữ
lên hỏi.
Cả hai nàng đều đỏ bừng mặt, mắt đẫm lệ gật đầu. Họ nghĩ thầm kể ra để Long
Nhất chiếm hữu còn hơn là gả cho người đó.
Long Nhất cười hắc hắc, vỗ vỗ lên mặt hai thị nữ nói: “Các ngươi nghĩ cô gia
là kẻ không có nhân phẩm vậy sao? Cỡ như các ngươi còn chưa xứng để ủ ấm
giường cho ta.”
Câu này có chút làm tổn thương người khác, khuôn mặt xinh tươi của hai thị nữ
tái đi, suýt nữa thì xỉu tại chỗ, trong lòng dấy lên cảm giác khuất nhục. Câu
này so với lấy dao đâm vào tim còn nặng nề hơn.
“Được rồi, niệm tình các ngươi có thái độ nhận sai, lần này tha cho các ngươi.
Hi vọng không còn lần sau nữa, không thì các ngươi sẽ hiểu thế nào là tư vị
sống chẳng bằng chết.” Ánh mắt lạnh băng của Long Nhất tỏa ra một đợt khí hung
bạo, khiến cho cả hai thị nữ lạnh run, lúc đầu còn hận sau chỉ biết khiếp đảm.
Sáng sớm ngày thứ hai, Long Nhất, Ngu Phượng và hai thị nữ được toàn thể dân
trong trấn tiễn đường, mục tiêu chính là Khai Phong thành, nơi Long Nhất và
Ngu Phượng tương ngộ.
Lúc này bầu trời bắt đầu rải rác tuyết hoa. Nhớ trước đây Long Nhất do lo lắng
cho bệnh của Vô Song mà không còn tâm trạng thưởng thức cảnh tuyết rơi mĩ lệ,
thậm chí còn oán hận ông trời già sao đổ lắm tuyết thế. Nhưng hiện tại Long
Nhất trong lòng thư thái, suy nghĩ đương nhiên cũng khác, trên đường đi hắn
cùng Ngu Phượng và ba con thú cưng vui thú ngắm cảnh mãi không chán mắt.
Bởi ngắm cảnh nên tốc độ tự nhiên sẽ chậm hơn nhiều, tới mười lăm ngày mới đến
được Khai Phong thành.
oOo
Long Nhất lười biếng ngồi trên một chiếc trường kỷ giữa đại sảnh Phượng Hoàng
lữ điếm, đôi mắt sáng tinh anh quan sát mĩ phụ uy nghiêm mà đầy quý khí trước
mặt. Mĩ phụ này xem ra chỉ tầm hai tám tuổi, mình mặc cẩm y ngọc cừu, thân
hình tương tự như Ngu Phượng, đầy đủ những đường cong hình chữ S lay động lòng
người khiến Long Nhất thầm tán tụng, gương mặt cũng hao hao như Ngu Phượng.
Lúc này bà đang lạnh lùng nhìn Long Nhất, làn thu ba ẩn chứa nộ khí, trước giờ
chưa từng có ai dám nhìn bà chằm chằm như vậy.
“Ngươi là Long Nhất?” Mĩ phụ nói giọng lạnh tanh.
Thấy trượng mẫu tương lai đã mở lời, Long Nhất thu lại điệu bộ cười cợt của
mình, đứng dậy khỏi ghế làm một lễ tiết quý tộc, nghiêm mặt nói: “Đúng vậy
thưa phu nhân, chẳng hay phương danh của phu nhân?”
Mĩ phụ không hề tỏ ra chút kinh ngạc nào. Là gia chủ của Phượng Hoàng gia tộc,
bà đã sớm thấy thanh niên vẻ mặt tươi cười này có một loại quý khí trời sinh.
Loại quý khí này tuyệt đối không phải thứ mà gia tộc nhỏ có thể bồi dưỡng nên
được. Bà chưa trả lời câu hỏi của Long Nhất mà hỏi tiếp: “Họ Long cực kỳ hiếm,
ở Cuồng Long đế quốc chỉ có hoàng tộc mang họ Long, không hiểu ngươi và đương
kim hoàng đế có quan hệ gì?”
Long Nhất nhún vai cười đáp: “Không quan hệ gì cả. Ta với ông ta một chút quan
hệ cũng không, chẳng qua trong tương lai không xa nếu nữ nhi của ông ta gả cho
ta thì đúng là có quan hệ rồi.”