Long Nhất dựng tượng nữ vương ngay ngắn lại. Nhìn thấy ngọc phong cao vút của
bức tượng, hắn không khỏi tưởng tượng nếu như mà là thật, cảm giác nơi bàn tay
phải tuyệt vời biết bao. Chỉ có điều không biết là nữ vương thật có lớn vậy
không thôi.
“Nô tì đáng chết, nô tì đáng chết.” Cung trang nữ tử hoảng kinh quỳ trước bức
điêu tượng, không dám động đậy.
Long Nhất kinh ngạc hết nhìn cung trang nữ tử lại ngó sang bức điêu tượng lạnh
băng. Trong lòng hắn không ngừng luẩn quẩn bao ý nghĩ, điều này chẳng phải quá
khoa trương sao? Cũng không hẳn là bởi nữ vương cái gì đó mà thấy nữ nhân này
với điêu tượng như thể tinh thần khủng hoảng, cầu xin thứ tội, vậy mới quỷ dị.
Xem ra nữ vương này đích thực chẳng phải cái gì đó tốt đẹp nên khiến người
khác đối với điêu tượng của mình mà cũng sợ đến thế, đâu khác chi thầy mo, bà
đồng chứ. Long Nhất không tránh khỏi ý nghĩ đó, tự nhiên nảy sinh cảm giác
chán ghét với nữ vương này.
Cung trang nữ tử quỳ dưới đất hồi lâu rồi mới chịu đứng dậy, hành lễ với điêu
tượng vạn phần cung kính rồi hung dữ trừng mắt nhìn Long Nhất.
“Ầy, đại tỷ à, nàng vừa xong có phải quá khoa trương rồi không. Nữ vương nào
đó có ở…” Long Nhất nói với cung trang nữ tử đang nộ khí trùng trùng bước đi.
“Ngươi thì biết cái gì?” Cung trang nữ tử đột nhiên dừng lại quay người nói,
khiến cho kẻ đang đi sát theo sau là Long Nhất suýt nữa không dừng chân kịp bổ
nhào về phía trước.
“Băng Cung các người cứ thần thần bí bí. Chuyện của các người đương nhiên ta
không hiểu, nhưng ta đoán nữ vương đó thường ngược đãi nàng thì phải, nếu
không làm sao nàng lại sợ đến thế?” Long Nhất nhún vai nói.
“Ngươi tiếp tục hồ thuyết bát đạo nữa là ta cắt luôn lưỡi của ngươi đó.” Cung
trang nữ tử lạnh giọng.
“Cắt lưỡi? Chẳng phải quá vô lý sao, kể cả ta đồng ý thì những thê tử của ta
cũng sẽ không đồng ý đâu.” Long Nhất cười hắc hắc, có chút không hài lòng
trước sự uy hiếp của cung trang nữ tử, vừa xong thấy nàng cũng chỉ miệng hùm
gan sứa mà thôi.
Cung trang nữ tử nghe vậy ngây ra, hỏi: “Tại sao?”
“Nói rồi, xử nữ già như nàng cũng không thể hiểu nổi đâu.” Long Nhất cười cợt.
Mặc dù không biết được tuổi thực của nữ nhân này nhưng dựa vào kinh nghiệm của
hắn, nàng tuyệt đối vẫn còn là khuê nữ chưa khai phong.
Cung trang nữ tử gật đầu, khẽ thở dài: “Người bạn hữu kia của ngươi đã tỉnh
lại rồi, các ngươi cùng nhau tới thăm Vô Song đi. Thăm xong thì cũng phải mau
rời đi, thời điểm bế quan của Băng Cung sắp tới rồi.”
“Nhanh vậy sao? Chúng ta không thể ở đây được vài ngày à? Người đến là khách
mà, hơn nữa thê tử của ta chẳng phải đã bái nhập làm môn hạ Băng Cung rồi ư?
Tính ra mọi người đều là thân thích của nhau. Hay là…” Long Nhất nói.
“Không được, các ngươi phải rời khỏi đây. Còn về thê tử của ngươi, ngươi không
cần phải lo lắng đâu. Hai năm sau ta sẽ để nàng ra ngoài.” Cung trang nữ tử
ngắt lời Long Nhất, ngữ khí này phát ra không chừa lại chút linh động nào.
“Hai năm thì hai năm, cũng được thôi, coi như sự chia cách nhỏ còn hơn cả tân
hôn. Chỉ sợ đệ đệ của ta trách ta vì quá nhớ Vô Song, tới lúc đó bị bệnh tương
tư thì không hay rồi.” Long Nhất cười nói.
Cung trang nữ tử trong mắt cũng không khỏi lộ ra chút ý vui vẻ, tên tiểu tử
này cũng biết cách tự an ủi đây.
Khi cung trang nữ từ và Long Nhất quay lại, Ngu Phượng quả nhiên đã tỉnh, Tiểu
Tuyết và Cuồng Lôi thú không biết tự bao giờ đã về bên cạnh nàng.
Ngu Phượng thấy Long Nhất vui sướng nhào ngay vào lòng hắn, ôm chặt lấy mà nức
nở.
“Không sao rồi, chúng ta đều không sao cả, đừng khóc.” Long Nhất vỗ vỗ lưng
Ngu Phượng. Nữ nhân bất kể cứng rắn thế nào thì khi trong lòng đã có điểm tựa,
sẽ liền biến thành yếu đuối, mắt lệ của nàng liền rơi rơi mà chẳng cần lý do
gì cả.
Ngu Phượng ngước mắt lên, ngọc thủ vuốt quanh khuôn mặt anh tuấn của Long Nhất
một vòng, đột nhiên nói giọng muôn vạn nhu tình: “Long Nhất, cảm ơn chàng.”
“Ách…” Long Nhất ngây ra nhìn Ngu Phượng, không hiểu nàng rốt cuộc là cảm ơn
hắn vì điều gì.
“Cảm ơn chàng vẫn còn sống, cảm ơn chàng đã không bỏ mặc thiếp. Thực lòng cảm
ơn chàng.” Ngu Phượng nhìn Long Nhất bằng đôi mắt to tròn mông lung nhãn lệ,
bao niềm yêu thương cùng cảm kích không che giấu chút nào đều gửi vào đó hết.
Nha đầu ngốc, sao mà chuyện này cũng nói ra được, hại hắn thấy cảm động xót
xa. Long Nhất đặt hai tay lên vai Ngu Phượng, nói: “Phải là ta cảm tạ nàng mới
đúng chứ. Cảm ơn nàng đã cùng ta đến vùng băng nguyên mạo hiểm, cảm ơn nàng đã
chịu đựng cái tính khí thất thường của ta mà không rời bỏ. Còn nữa, cảm ơn
nàng vì yêu ta.”
Hai người mắt nhìn nhau môi nở nụ cười. Lúc này, giữa họ đích thực đã tiếp
nhận nhau trở thành tình nhân đích thực.
Cung trang nữ tử nhìn Long Nhất và Ngu Phượng, trong lòng có chút dò xét và
nghi hoặc, nàng lẩm bẩm: “Hai người này nói với nhau những chuyện lăng nhăng
gì vậy, đây gọi là ái tình sao? Chẳng qua, dường như… hay thật.”
Bây giờ Long Nhất mới phát hiện từ khi tỉnh lại chưa thấy tiểu Tam tham ăn đâu
cả, bèn hỏi: “Tiểu Tam đâu rồi? Chính là con hổ nửa trắng nửa đen đó.”
Ngu Phượng lắc đầu đáp: “Không thấy nó sao? Thiếp tỉnh lại chỉ thấy có Tiểu
Tuyết và Cuồng Lôi thú thôi.”
“Hổ nửa trắng nửa đen? Khi ta phát hiện các ngươi thì chỉ thấy bên cạnh có
Phong Tuyết Thần Điêu và Cuồng Lôi thú này thôi, còn không thấy ma thú nào
khác.” Cung trang nữ tử nói.
Long Nhất nhíu mày, nói: “Được rồi, nó chắc chỉ có thể ở quanh đây thôi, chúng
ta đi thăm Vô Song đã.”
Hai người theo cung trang nữ tử tới một cung điện ở trung tâm, chỉ nghe nàng
ta niệm vài câu chú ngữ, liền thấy bạch quang lóe sáng, cung điện đột nhiên
xuất hiện một trận pháp hình lục mang. (Giải thích: lục mang ở đây là một hình
được tạo thành từ 2 tam giác đều chồng lên nhau, một biểu tượng thường thấy
trong các tôn giáo, cờ của Isarel cũng có biểu tượng này. Aficio)
Long Nhất ngây ra. Ma pháp trận? Thứ trận pháp tưởng như đã thất truyền này
hắn từng trông thấy ở hắc ám không gian nơi Di Thất Chi Thành, ai ngờ Băng
Cung thần bí này cũng có.
Long Nhất cùng Ngu Phượng theo cung trang nữ tử bước vào trong ma pháp trận,
chỉ thấy trước mặt tối đen, ba người đã xuất hiện ở một gian phòng bí mật bằng
băng. Băng thất này có một thủy tinh quan trong suốt, Vô Song đang nằm trong
đó.
“Đây…” Long Nhất lại ngây ra, nhớ tới lúc còn ở mật phủ của thành chủ Di Thất
Chi Thành phát hiện ra Vô Song, nàng ta cũng nằm trong thủy tinh quan. Chỉ có
điều không hiểu nơi này vì sao cũng có, vậy xem ra thủy tinh quan đúng là bảo
vật dùng để áp chế trớ chú tà ác trên người Vô Song rồi.
Tựa hồ cảm giác được sự nghi hoặc của Long Nhất, cung trang nữ tử giải thích:
“Vật liệu làm nên thủy tinh quan là quặng băng chỉ có ở độ sâu ngàn thước bên
dưới vùng băng nguyên, tuổi thọ có tới trăm triệu năm. Người nào nằm bên trong
nó, cơ năng của thân thể được bảo dưỡng có thể tới vạn năm, lại còn có tác
dụng khắc chế tà lực nữa. Nếu ta không nhầm, thân thể của nàng ta có băng
phách vạn năm áp chế tà ác trớ chú, không thì đã không chịu nổi tới hiện tại
rồi. Chẳng qua băng phách này chỉ có tuổi thọ vạn năm, thế nên tối đa cũng áp
chế được có tầm hai ba tháng thôi.”
Long Nhất không thể không bội phục cung trang nữ tử. Nữ nhân thần bí này đích
xác có mấy phần bản sự.
“Đại tỷ, loại thủy tinh này chỉ có Băng Cung các người mới có phải không?”
Long Nhất hỏi.
“Đương nhiên. Ngoại trừ Băng Cung chúng ta, không ai có thể tìm thấy quặng
băng dưới ngàn thước ở băng nguyên, càng chưa nói tới chuyện luyện chế ra băng
phách trong đó.” Cung trang nữ tử tự hào đáp.
“Đích thực là không có? Theo như ta biết Di Thất Chi Thành cũng có một thủy
tinh quan y hệt vậy.” Long Nhất cười nói.
“Di Thất Chi Thành? Chưa từng nghe nói tới. Tuy vậy điều này sao có khả năng
chứ, quặng băng này ở Thương Lan đại lục ngoại trừ băng nguyên ra không còn ở
đâu có nữa.” Cung trang nữ tử khẳng định chém đinh chặt sắt. Tuy vậy nàng cũng
suy tư hồi lâu rồi nói: “Ta nhớ ra rồi, ta nhớ ghi chép của Băng Cung có viết
rằng hai ngàn năm trước từng tặng một thủy tinh quan như vậy cho một người gọi
là thành chủ Thánh Thành. Ngươi từng đến Thánh Thành quan sát rồi sao?”
“Thánh Thành? Cũng có thể. Nói như vậy là nơi đó rất lâu rồi bị trớ chú của
thần Hắc Ám, sớm biến thành một tòa thành chết, giờ bọn ta đều gọi nó là Di
Thất Chi Thành.” Long Nhất trả lời.
“Thần Hắc Ám?” Cung trang nữ tử lẩm bẩm. Nàng nhìn Vô Song trong thủy tinh
quan như thể mất hồn, đột nhiên nói: “Vô Song chính là do các ngươi phóng xuất
ra khỏi thủy tinh quan phải không? Lẽ nào? Loại trớ chú tà ác này cũng chỉ
có…”
Long Nhất kinh ngạc nhìn cung trang nữ tử. Nữ nhân này thông minh thật, nhanh
chóng nghĩ ngay tới việc của Vô Song. Hắn nói: “Đúng thế, Vô Song trước đây
cũng nằm trong thủy tinh quan như vậy, chỉ có điều lúc đó ta không biết chút
nguyên nhân gì bên trong. Đại tỷ, theo như nàng nói thì tà ác trớ chú trên
người Vô Song là bị thần Hắc Ám thi phóng à? Trên thế giới này, Quang Minh
thần, Hắc Ám thần gì đó có thực không?”
Cung trang nữ tử lắc đầu đáp: “Điều này chỉ thấy trong truyền thuyết, câu trả
lời cuối cùng không ai biết cả.”
“Ý mới đây của nàng chẳng phải nói tà ác trớ chú trên người Vô Song là do Hắc
Ám thần thi phóng sao?” Long Nhất hoài nghi nhìn cung trang nữ tử.
“Ta vừa nói ý là những tín đồ của thần Hắc Ám. Mấy ngàn năm trước, tín đồ của
thần Hắc Ám phần đông đều biết thuật trớ chú.” Cung trang nữ tử giải thích.
Long Nhất gật đầu. Lý do này có vẻ hợp lý, không cần hỏi nhiều nữa. Hắn và Ngu
Phượng bước tới trước thủy tinh quan, ngắm nhìn dung nhan đang chìm trong giấc
ngủ của Vô Song, trong lòng vô cùng cảm khái. Khi đưa nàng ra khỏi thủy tinh
quan ở Di Thất Chi Thành, hắn đâu có ngờ nửa năm sau nàng lại phải trở lại
đúng dạng cũ ở thủy tinh quan. Nghe những lời cung trang nữ tử vừa nói, hồi ấy
thành chủ Di Thất Chi Thành và Băng Cung có quan hệ không hề cạn, không thì
làm sao Băng Cung có thể tặng cho ông ta thủy tinh quan trân quý đến thế? Xem
ra bên trong rõ ràng có ý trời, không hiểu hai năm sau gặp lại Vô Song sẽ ở
trong tình cảnh nào đây?
“Đại tỷ, nàng có thể mở thủy tinh quan ra một chút không? Ta muốn tạm biệt Vô
Song một cách thân mật.” Long Nhất nói với cung trang nữ tử.
“Được thôi, nếu thời gian không dài thì không có vấn đề gì cả.” Cung trang nữ
tử nói rồi vẫy tay, nắp thủy tinh quan liền mở ra.
Lúc này, cung trang nữ tử bước tới bên một bức tường băng vỗ mấy cái, tường
băng vô thanh vô tức xuất hiện một chiếc cửa. Đó là một gian phòng bên ngoài.
Nàng nói với Long Nhất: “Tạm biệt xong thì đi qua đây, đừng ở lại quá lâu.”
“Long Nhất, thiếp cũng đi ra trước đây. Chàng và Vô Song nói chuyện cùng nhau
nhé.” Ngu Phượng cười với Long Nhất thật ôn nhu, đi theo cung trang nữ tử ra
gian phòng bên ngoài.