Ngu Phượng nằm an tĩnh trên giường, sắc mặt có phần nhợt nhạt, hai hàng mi
liễu cau lại cùng một chỗ, tựa hồ đang lo nghĩ điều chi.
Long Nhất ngồi xuống chiếc giường băng, âu yếm nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của
nàng đưa lên môi, nhẹ nhàng nói: “Phượng nhi, nàng nói gì đi. Vô Song được cứu
rồi, mấy ngày nay đa tạ nàng đã bầu bạn và an ủi ta.”
Dường như Ngu Phượng đang chìm trong hôn mê nghe thấy những lời của Long Nhất,
hai hàng mi thanh tú từ từ giãn ra, vẻ mặt trở nên bình tĩnh yên ổn. Long Nhất
nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve bầu má trơn sáng xinh xắn của Ngu Phượng, vỗ
về âu yếm, hôn lên vầng trán bướng đầy vẻ nhu tình.
Si mê ngắm nhìn dung nhan kiều diễm của Ngu Phượng, trước mắt Long Nhất mơ hồ
hẳn đi, trong mông lung những gương mặt của Ti Bích, Lãnh U U, Lộ Thiến Á dần
dần hiện ra. Bọn nàng hoặc tức hoặc giận, xấu hổ hay vui mừng, thật là thiên
kiều bách mị, xá tử yên hồng (muôn hoa khoe sắc).
“Ta có tham lam quá chăng?” Long Nhất tự hỏi lương tâm. Trong một năm qua, có
bao hình bóng nữ hài đã đi qua cuộc đời, từng cùng nhau chung vai sát cánh,
bền chặt như mọc rễ ngay tại lòng mình. Sau khi đến thế giới này, hắn đã thay
đổi. Có lẽ vì sự hòa trộn cùng với cái thân thể hiện giờ, tính cách của hắn
phát sinh biến chuyển, trở nên đa tình, nhưng tuyệt đối không phải phóng túng.
Ti Bích, Lãnh U U, Lộ Thiến Á, Vô Song, nữ hài nào cũng đều cùng hắn trải qua
rất nhiều sự tình khó nhạt phai.
Ngu Phượng, nha đầu ngốc nghếch này ngay đến tính mạng cũng chẳng cần. Nàng và
hắn mạo hiểm tại băng nguyên, không chỉ có ăn uống kham khổ mà còn thiếu chút
nữa bồi táng cùng với hắn ở nơi đây. Nữ hài này khỏi cần phải nói, thuộc loại
trời cũng không cản nổi rồi.
Thấy Ngu Phượng chưa tỉnh lại ngay được, Long Nhất quyết định sẽ thám thính
nhanh một vòng Băng Cung, xem có lần ra được một bí mật nào không. Hết thảy
mọi thứ ở đây đều thần bí, thần bí Băng Cung, thần bí nữ tử,… Long Nhất rất
muốn lật cái màn che thần bí đó, để thấy được đằng sau nó rốt cuộc đang cất
giấu thứ gì.
Băng Cung quả nhiên đúng như cung trang nữ tử đã nói, trống rỗng không một
bóng người. Hắn nhìn đến đâu cũng chẳng thấy thứ gì khác ngoại trừ băng đá,
những chậu hoa và cây cối trong lâu đài cũng là băng đá điêu khắc nên một cách
nghệ thuật. Long Nhất dám khẳng định Băng Cung huyền bí này cũng đã từng có
một thời quá khứ huy hoàng xán lạn.
Xuyên qua một hành lang, trước mắt Long Nhất mở ra một vùng sáng sủa rộng lớn.
Hắn trông thấy một bề mặt băng cực lớn, có thể xem như một quảng trường. Trong
trung tâm quảng trường có đặt một bức tượng băng kích cỡ bằng người thật,
ngoài ra không còn thứ gì khác.
“Mĩ nhân thật xinh đẹp, phải chăng băng tuyết nữ thần trong truyền thuyết
chính là nàng?” Long Nhất nhìn bức tượng băng điêu thở dài cảm thán. Đây đích
thực là bức điêu tượng một nữ tử mặc áo dạ hội, đầu đội vương miện, tay phải
của nàng giơ cao một cây pháp trượng hoa lệ. Tuy ngũ quan điêu khắc có chút mơ
hồ, nhưng khí chất đạm nhã cao quý của nàng hiển hiện không phải nghi ngờ.
Long Nhất vừa đi tới bên cạnh bức điêu tượng, có ý muốn dùng tay chạm thử một
cái. Không ngờ tay vừa giơ lên, bản năng của hắn chợt cảm thấy sự nguy hiểm.
Hắn nhanh chóng rụt tay về, một cây băng tiễn từ đâu ra lóe lên như thiểm điện
bắn sượt qua bên cạnh bàn tay hắn.
Quay đầu lại, Long Nhất nhìn thấy cung trang nữ tử thần bí không biết từ khi
nào đã xuất hiện phía sau hắn, mắt đầy nộ khí.
“Ngươi làm gì thế? Không nhìn thấy người ta sao?“ Long Nhất bất mãn nói. Nếu
hắn chậm hơn một chút, tay đã bị đâm thủng rồi.
“Pho điêu tượng nữ thần này ngươi không được phép làm ô uế. Không thì ngươi có
chết một vạn lần cũng không đủ.” Cung trang nữ tử lạnh lẽo nói, tựa hồ đối với
hành vi vừa rồi của Long Nhất cực kì bất mãn.
Long Nhất mục quang ngưng đọng, hắn chán ghét vô cùng cái ngữ khí hiện tại của
cung trang nữ tử. Đâu phải hắn phá bức tượng? Chỉ chạm vào một cái mà phải
chết một vạn lần hả, có quá lắm không?
“Người điêu khắc lúc trước chẳng đã sờ mó khắp nơi rồi còn gì, ngươi xem những
đường cong này đi. Khắc sống động cứ như thật vậy, chắc không phải ước lượng
mà làm ra đâu.” Long Nhất cười gian ác.
“Ngươi lớn mật (đại đảm) lắm.” Cung trang nữ tử không khỏi tức tối. Cặp mắt mĩ
lệ tán phát ra sát khí băng lãnh.
Long Nhất căn bản không để ý tới nộ khí của cung trang nữ tử, nhãn tình lóe
lên một tia trào phúng: “Trứng bự (đại đản) hả? Ngươi làm sao mà biết trứng
của ta đúng thật “trứng bự”. Trừ phi là nhìn lén, hehe.”
Cung trang nữ tử thấy Long Nhất mồm mép hồ ngôn loạn ngữ, không khỏi giận điên
người, vung tay lên tạo thành một trận mưa băng bắn thẳng về phía Long Nhất.
Long Nhất cười hắc hắc. Thân ảnh loáng lên, nấp vào ngay sau bức điêu tượng.
Nữ nhân này giữ gìn bức điêu tượng vô cùng, làm sao dám công kích thêm lần
nữa. Thực ra trong thâm tâm hắn vô cùng cảm kích ơn cứu mạng của nữ nhân thần
bí này, nhưng ngữ khí vừa rồi của nàng thật làm cho người ta chán ghét. Long
Nhất ghét nhất là có người nói như vậy với hắn.
Quả nhiên, cung trang nữ tử thấy Long Nhất dùng điêu tượng yểm hộ không dám
công kích nữa, chỉ đứng im một chỗ nhìn hắn giận dữ, hận không thể ăn tươi
nuốt sống hắn được.
“Ầy, chắc chưa có ai nói cho nàng biết thực chất vẻ bề ngoài đang giận dữ này
của nàng cũng rất đáng yêu hả?” Long Nhất đột nhiên cười nói.
Cung trang nữ tử ngẩn ra, bị trúng phải những lời nói này của Long Nhất, nộ
hỏa bất giác tiêu tan hết. Giờ đây nàng muốn phản ứng lại nhưng cảm thấy không
thể phát tiết ra chút giận dữ nào nữa.
“Ngươi đến đây đi, trừ nơi đặt điêu tượng của nữ vương, tất cả những nơi khác
đều có thể chạm vào được.” Cung trang nữ tử nhìn Long Nhất nhẹ nhàng nói.
Long Nhất chú ý nhận ra nhãn thần của cung trang nữ tử nhìn điêu tượng luôn
tràn ngập sự sùng kính, thậm chí có chút cảm giác tự thấy thấp kém, giống như
thần tình của hạ nhân nhìn chủ nhân của mình vậy. Hắn vốn cho rằng cung trang
nữ tử là chủ nhân chân chính của băng cung, nào ngờ chủ nhân đích thực lại là
một bức băng điêu, chẳng qua người không biết đi đâu rồi, hay đã chết?
Long Nhất gật gật đầu nói: “Được rồi. Nàng nói vậy thì ta sẽ không động chạm
gì nữa.”
Cung trang nữ tử lắc lắc đầu, tên tiểu tử này, cứ như là hắn đã làm ơn cho
mình vậy.
Đúng lúc Long Nhất vừa cất bước về phía cung trang nữ tử, đột nhiên sau lưng
truyền lại tiếng gầm thét của Cuồng Lôi thú. Hắn không tự chủ được dừng cước
bộ quay lại nhìn.
Vừa nhìn ra đằng sau, Long Nhất thấy trước mắt lóe lên một đạo bạch ảnh, Cuồng
Lôi thú đang phẫn nộ đuổi theo phía sau. Thì ra Tiểu Tuyết đang trêu chọc nó.
Đúng lúc này, cung trang nữ tử hốt hoảng, giận dữ quát lên: ”Súc sanh, mau cút
xuống.”
Long Nhất phát hiện ra Tiểu Tuyết trốn vào chỗ thân trên của bức điêu tượng,
quay đầu lại đối diện với Cuồng Lôi thú há miệng nhe nanh đuổi tới. Cung trang
nữ tử thực sự kinh hoàng, nàng giận dữ muốn công tới nhưng lại sợ làm thương
tổn tới bức điêu tượng, nhất thời tay chân luống cuống hết cả.
“Không ổn rồi.” Long Nhất thấy Cuồng Lôi thú bị Tiểu Tuyết trêu chọc tới cuồng
nộ đang hùng hổ xông tới pho tượng, trong lòng nhịn không được kêu lên: Hỏng
bét. Nếu bức điêu tượng mà bị làm sao thì nữ nhân này sẽ bất chấp tất cả mà
liều mạng mất, phải biết rằng Vô Song không thể không nhờ nàng ta cứu mệnh.
Long Nhất dùng ý niệm ngăn trở đã không còn kịp, đành phải vận khởi Càn Khôn
Đại Na Di nhanh chóng phóng về phía trước điêu tượng, để tránh cơn bạo nộ của
Cuồng Lôi thú công kích trúng. Nhìn thấy chủ nhân ở trước mặt, Cuồng Lôi thú
vội vã dừng lại…
“Á! Đừng!” Cung trang nữ tử kinh hãi hét lên một tiếng thất thanh.
Long Nhất chỉ cảm thấy sau lưng nổi lên một trận cuồng phong. Khẽ nghiêng
người, hắn chợt phát hiện bức điêu tượng nữ nhân đang nhằm ngay về phía hắn mà
đổ xuống. Giờ đây Long Nhất chỉ có mỗi một ý nghĩ làm sao phải đỡ được bức
điêu tượng đang đổ bèn vươn tay ra, đỡ pho tượng dừng lại. Chỉ không ngờ là
lại trúng ngay chỗ… ách, bộ ngực khổng lồ của pho tượng.