Nghe vậy sắc mặt của Dương Lộc tái đi. Hai mắt hắn đảo khắp bốn phía nhưng chỉ thấy nơi nơi đều là âm sát khí, thần niệm cũng chỉ bao phủ được khoảng mười dặm, căn bản không thể phát hiện người mai phục từ xa được.
“Không cần phải lo lắng, chẳng phải đã sớm đoán là đám cao thủ ở đại lục này sẽ hành động sao? Vừa hay đúng ý bổn tiên, chỉ cần diệt sách đám người này thì toàn Linh giới sẽ không còn ai dám mạo phạm ta nữa.” Mã Lương cười lạnh.
“Chủ nhân nên cẩn thận một chút. Theo ta biết thì Hách Liên Thương Minh có thế lực rất lớn ở Linh giới, nếu bọn họ vận dụng khả năng chỉ e là không ít loại thủ đoạn bí mật đâu.” Dương Lộc vẫn cẩn thận nhắc nhở thêm.
“Thủ đoạn bí mật? Chỉ là một thế lực ở cái giới diện nhỏ bé này thì có thủ đoạn gì uy hiếp nổi ta? Kể cả bọn chúng có lợi dụng những trói buộc của pháp tắc đi nữa nhưng đối với ta lại chẳng có tác dụng gì.” Mã Lương ngáp dài ra vẻ chẳng quan tâm.
Dương Lộc thấy dáng vẻ tự tin của Mã Lương đành chỉ dám vâng vâng dạ dạ không nói thêm điều gì khác nữa.
Lúc này đám mây máu và chiếc thuyền lưu ly đã đi vào rất sâu trong vùng đất Minh Sát. Bất chợt chiếc thuyền ở phía trước trở nên mờ ảo rồi biến mất ngay giữa không trung.
Con ngươi của Mã Lương đang đứng trên thân con huyết long co lại, tay áo hắn khẽ phất, những tiếng sấm inh ỏi phát ra từ đám mây máu đột ngột im ắng rồi dừng lại ngay giữa không trung.
Dương Lộc thấy vậy sắc mặt chợt đổi mà hào quang cũng lóe lên, lập tức toàn thân hắn được phủ thêm một bộ chiến giáp màu vàng.
Đúng lúc này bầu trời chợt vang lên tiếng sét, toàn bộ thiên địa như chao đảo, từ khắp bốn phương tám hướng âm sát khí đen ngòm bỗng nhiên gầm rú lên cuồn cuộn từng đoàn. Tiếp đó ngày giữa không trung lại xuất hiện thêm chi chít rất nhiều cây cờ. Những cây cờ đón gió mà lớn, thoáng chốc đã cao to hơn trăm trượng, giống như cây cổ thụ che kín trời rồi vây chặt lấy đám mây máu vào giữa.
Cùng với lúc đó, một vòng sáng màu xanh hình tròn như mặt trăng đột nhiên hiện ra ngay giữa không trung. Trên vầng sáng có khoảng hơn mười người đang đứng. Bọn họ đều đang nhìn về phía đám mây máu với vẻ mặt khác nhau.
Bọn họ chính là nhóm tu sỹ Đại Thừa của Minh Tôn. Ngoài ra Băng Phượng và Lục Dực vừa biến mất cũng đang đứng ở trong đó, chỉ có điều sắc mặt hai người họ đã tái lại còn tái hơn.
Mã Lương vẫn giữ vẻ mặt như chẳng thấy gì, liếc nhìn mấy cán cờ khổng lồ một lần rồi khẽ phất tay vỗ vào khoảng không.
Một tiếng nổ vang!
Đám mây trào sôi, sau lại hóa thành một bàn tay đỏ như máu lớn khoảng một mẫu vỗ mạnh về hướng vừa nãy.
Oành! Từng mảng hào quang lượn lờ xung quanh gần trăm cán cờ khổng lồ đột nhiên ngưng tụ lại thành một tấm gương năm màu rất lớn.
Bàn tay khổng lồ màu máu vỗ lên tấm gương nhưng lại biến mất tích vào bên trong, hầu như không truyền ra bất kỳ tiếng động nào.
Gần như cùng với lúc đó, tại một nơi hẻo lánh xa xôi trong khu vực Minh Sát, một cái bàn tay khổng lồ đỏ như máu đột ngột hiện ra rồi vỗ mạnh xuống mặt đất.
Khắp nơi như đồi rung núi chuyển, dưới mặt đất liền xuất hiện thêm một cái hố lớn chừng vài dặm.
“Ô, di dời không gian! Pháp trận này hình như là…” Mã Lương ồ lên kinh ngạc.
Nhưng đúng lúc này, những cán cờ lại nổi lên từng tràng âm thanh ông ông, tiếp đó một cái gương khổng lồ như vừa nãy lại hiện ra.
Ngay lập tức xung quanh đám mây máu xuất hiện quang cảnh lạ kỳ, vô số loại ảo ảnh như đền đài, cung điện, quái thú, quái vật khiến cho người ta phải chú ý lắng nhìn. Có điều chỉ cần thiếu cẩn thận là linh hồn của người nhìn sẽ bị những ảo ảnh này hớp mất.
Mã Lương thấy vậy liền trầm mặt, chắp tay bấm niệm thần chú. Sau lưng hắn bỗng phun ra đoàn khí hai màu đen và trắng. Đoàn khí ngưng tụ lại cũng tạo thành một tấm gương cũ kỹ hai màu.
Chiếc gương này chỉ bé bằng bàn tay, nhưng nhờ điều khiển của pháp quyết, nó xoay tròn mấy vòng rồi dần lớn lên cỡ như cái chậu thau. Mặt ngoài của tấm gương hiện ra một cái thái cực đồ rồi từ đó phóng đi một luồng sáng hai màu đen trắng.
Chỉ thấy không gian quanh đó vang lên tiếng rách toạc. Mà tấm gương năm màu ở bên ngoài đám mây máu cũng bị cột sáng hai màu xuyên thấu qua, hóa thành muôn vàn điểm sáng, sau đó tan biến mất.
Mấy tu sỹ Đại Thừa đứng trên vầng trăng ngạc nhiên. Còn tu sỹ có cái đầu trọc lóc nhìn về phía Minh Tôn hỏi:
“Minh huynh, pháp trận Lưỡng Nghi Diệt Trần mà ngươi xùng bái là thế kia sao? Đối phương chỉ dùng một chiêu tùy tiện là phá giải gọn!”
“Hừ, một chiêu? Nếu ta đoán không nhầm tấm gương hai màu kia là bảo vật không dưới huyền thiên chi bảo, còn với thứ bình thường ngươi đừng nghĩ đến việc phá vỡ trận này. Nhưng với thủ đoạn như vừa rồi mà cho là hắn đã phá trận lại tuyệt đối càng sai.” Minh Tôn đáp lời mà ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đám mây máu bên dưới, hoàn toàn không quay đầu lại.
“Thật vậy sao?” Gã đô con đầu trọc tỏ vẻ không tin lắm.
Nhưng lời nói của Minh Tôn bắt đầu ứng nghiệm. Ngay sau đó, ngay bên dưới tấm gương năm màu vừa bị cột sáng đen trằng phá hủy khi nãy không biết từ khi nào đã bắt đầu xuất hiện những ký hiệu nhỏ cỡ hạt gạo màu trắng. Ban đầu còn lưa thưa vài cái, nhưng chỉ chớp mắt sau đã giống như tuyết giữa trời đông.
Cùng lúc đó, một cỗ áp lực của pháp tắc nào đó bắt đầu bao phủ lên đám mây máu.
Đứng bên trong đám mây, Mã Lương chợt thấy thân mình phát lạnh, mà không khí xung quanh dường như bị cô đặc lại. Hắn liền tái mặt, vội vàng chắp tay điều chỉnh lại pháp lực trong cơ thể nhưng phát hiện có đến hơn ba phần pháp lực bị ngưng trệ mất linh.
Mà Dương Lộc đứng ở bên, ngay khi bị pháp tắc bao phủ lên người hắn cảm thấy toàn thân nặng như thái sơn, hơn một nửa pháp lực trong người không thể vận dụng được, thế nên ánh mắt không dấu nổi vẻ sợ hãi.
“Ngay cả ta cũng bị vây hãm, quả nhiên là bí trận của Tiên giới. Bản lãnh của các ngươi lớn lắm, ở giới diện thấp bé này mà cũng bày bố được pháp trận cao đến vậy. Nhưng đáng tiếc là trận này không hoàn toàn trọn vẹn, nếu ta muốn phá cũng không quá khó.” Mã Lương hít thật sâu sau đó cười như điên cuồng.
Tiếp đó hắn há miệng nhả ra một chiếc ô nhỏ xanh mướt, ngón tay hơi vẽ một vòng vào khoảng không.
Chiếc ô nhỏ phát ra một tiếng vang suốt rồi bay vút lên phía trên đám mây. Nó nhoáng lên, đón gió mà lớn, chậm chạp hé mở, thoáng chốc đã thành một cái dù lớn hơn một mẫu.
Chiếc dùng buông xuống một mảng sáng xanh mênh mông bao phủ lấy đám mây máu bên dưới.
Mà sau khi được màn sáng này che lên, những áp lực của pháp tắc xung quanh đó liền giảm bớt đi bảy tám phần.
Mà đang đứng trong đám mây, Dương Lộc cảm thấy thân thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, pháp lực hầu như cũng đã khôi phục lại.
Còn về Mã Lương thì tựa hồ hoàn toàn thoát khỏi trói buộc, hắn nhe rằng cười nhẹ rồi đột ngột giẫm chân lên thân con huyết long phía dưới.
Con rồng ngâm lên một tiếng lớn!
Tám con ngũ trảo huyết long vốn trốn trong đám mây máu đều đồng loạt nhảy ra, quanh thân chúng lượn lờ từng tia chớp điện thật to, hơn nữa con nào con nấy đều tỏa ra khí tức cấp bậc Đại Thừa cực khủng bố rồi lao thẳng đến đám người Minh Tôn đang đứng trên vầng trăng.
“Ra tay đi. Hắn vừa phải đối phó với cấm chế của trận pháp, vừa phải điều khiển đám mây đối phó chúng ta nên tuyệt đối không thể kiên trì được lâu đâu. Ta cũng sẽ gọi bốn vị chân linh đến hỗ trợ các ngươi.” Minh Tôn thấy vậy liền không do dự hét lên. Bàn tay hắn chụp vào hư không, bỗng nhiên lòng bàn tay hiện ra thêm mội cái thẻ lệnh màu tím hồng rồi ném ra.
Tiếng sét vang lên!
Cái lệnh bài chớp lóe rồi hóa thành một ký hiệu lớn màu tím hồng.
“Oành”, “oành”, “oành”, “oành”. Sau bốn tiếng nổ long trời vang lên, không gian bên cạnh đám mây máu chợt dao động rồi thình lình hiện ra bốn tòa đài màu ngăm đen. Trên mỗi tòa đài đều có một con quái thụ hình dáng cực kỳ dữ tợn đang nằm phục.
Bốn con thú này giống hệt nhau, thân chúng dài vài chục trượng, đầu rồng mình sư. Đang nằm dài trên đài cao, hai mắt vốn nhắm nghiền đột ngột mở lớn, đồng loạt đứng dậy rồi vươn cổ gầm vang như hổ.
“Hắc Nghê, mà đến những bốn con.”
“Ha ha, Minh huynh, ngươi cũng giỏi dấu diếm lắm. Có chúng trợ giúp thì trận chiến này không thắng mới lạ.” Ngân Cương Tử vừa thấy bốn con thú này liền tỏ ra vui mừng.
Mà Ô Linh cùng mấy người khác cũng không dấu được niềm vui trên mặt.
Hắc Nghê là loại chân linh có danh tiếng gần ngang với Chân Long và Thiên Phượng. Mà nếu so sáng với Kỳ Lân cũng chẳng hề thấp kém hơn. Vậy mà lúc này còn xuất hiện đến bốn con, đủ để làm người ta vững tin hơn nhiều.
Các tu sỹ Đại Thừa chợt thấy bốn con Hắc Nghê đồng loạt hóa thành mấy trận gió màu đen ập đến bên đám mây máu, cả bọn lập tức không lưỡng lự bay đến thi triển thần thông hoặc sử dụng bảo vật nghênh đón tám con huyết long.
Lúc này, trên không trung chỉ thấy các loại hào quang đủ màu xuất hiện, mây máu quay cuồng, hoặc vô số tiếng gầm rú chấn động.
Nhưng khi thấy bốn con Hắc Nghê bổ nhào vào đám mây, Mã Lương cười nham hiểm rồi chắp tay bấm niệm.
Trong phút chốc, đám mây máu rít lên, máu loãng cuồn cuộn xoay chuyển rồi biến hóa thành bốn người khổng lồ đỏ rực cao đến cả trăm trượng. Bốn người này ai nấy đều đầu trọc, mang giáp đỏ giáng quyền nghênh đón đàn thú.
Nắm quyền chưa đánh đến nhưng một cỗ mùi máu tanh tưởi đã ập tới trước khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.
“Vù”, bốn con Hắc Nghê đồng loạt tránh né làn khí, sau đó di chuyển tức thời ra sau lưng gã khổng lồ. Chân trước của con thú vung lên, một lưỡi đao màu đen thật dài chợt lóe rồi biến mất. Mà gã khổng lồ cũng lập tức ngã nhào xuống.
Những con thú không vì thế mà dừng lại, thân hình hơi biến đổi rồi tiếp lao về phía đám mây.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên tiếng “chặn” lạnh lẽo truyền tới từ miệng của Mã Lương.
Bốn con Hắc Nghê cảm thấy trong đầu như có tiếng nổ vang, thân hình cũng hơi chậm lại.
“Phốc”, “phốc”… Từng loạt âm thanh vang dậy, hơn mười sợi xúc tua đỏ chót nhanh như chớp nhân cơ hội này từ phía sau kéo đến vưa vặn đánh lên thân bốn con thú.
Bốn con thú gầm vang, khí đen quấn toàn thân chúng lập tức tản đi mất hơn nửa đồng thời còn bị đánh văng về sau hơn mười trượng. Hơn nữa toàn thân chúng còn bị một cỗ lửa đỏ rực thiêu đốt.
Ngay sau đó, trong cỗ lửa cuồn cuộn vang lên tiếng gầm giận dữ. Bốn cơn lốc màu đen phóng vút lên đánh bật ngọn lửa đi. Tiếp đó thân hình của bốn con thú còn cao to hơn ban đầu đến mấy lần lại hiện ra.
Mà lúc này, không xa phía sau bầy thú, bốn người khổng lồ vốn tưởng là đã chết khi nãy lại đứng thẳng dậy. Hơn nữa sau lưng chúng chẳng biết từ khi nào đã mọc thêm một cái xúc tua đỏ chót, không ngừng ngoe nguẩy. Chúng dùng ánh mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn chằm chằm vào bầy thú màu đen.