Phàm Nhân Tu Tiên – Chương 2404: Đại Kiếp Nạn Buông Xuống – Botruyen

Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 2404: Đại Kiếp Nạn Buông Xuống

“Minh tôn … chính là vị Minh Tôn kia của Hách Liên Thương Minh.” Lục Dực trong lòng cả kinh, mở miệng thất thanh nói.

Lấy uy danh của Hách Liên Thương Minh, tất nhiên là không có khả năng hắn chưa từng nghe thấy qua.

“Ha hả, không ngờ được rằng chút tên tuổi của lão phu vậy mà cũng truyền được đến tai đạo hữu. Lục Dực đạo hữu không cần lo lắng gì nhiều, sở dĩ lúc này bản minh phải dùng nhiều người đến mời như vậy, cũng chỉ vì tên Hung Ma huyết tế long trời lở đất ở đại lục khác kia thôi, còn về phần bản thân đạo hữu thì chúng ta tuyệt không có chút ác ý.” Minh tôn mỉm cười nói.

“Hung Ma kia đã đi tới Phong Nguyên đại lục!” Lục Dực nghe vậy, sắc mặt đại biến.

“Cái này …, bản minh còn chưa phát hiện được ra, nhưng mà lão phu cho rằng, chuyện hắn xuất hiện ở Phong Nguyên cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Chắc đạo hữu cũng đã cảm nhận được một chút gì rồi, nếu không thần sắc sẽ không thất thố như vậy.” Minh Tôn thủng thỉnh nói.

“Hừ, Minh đạo hữu tự thân xuất mã, xem ra ta không đáp ứng là không thể được rồi. Được, vậy ta sẽ đi cùng các người một chuyến. Chẳng qua đây vẫn đang là thời điểm mấu chốt để ta phục hồi chân nguyên …” Sắc mặt Lục Dực âm tình bất định, sau khi đảo mắt nhìn một lượt năm gã Đại Thừa, cuối cùng vẫn phải quyết định chịu nhường một chút, nhưng vẫn tranh thủ đưa ra được điều kiện của mình.

“Ha ha, cái này thì dễ bàn. Bản minh cái khác thì không có, song một ít đan dược vẫn có thể cung ứng được, chỉ cần Lục Dực đạo hữu theo chúng ta trở về, toàn bộ đan dược khôi phục chân nguyên của bản minh trên người ta đều sẽ cung cấp đủ. Vị tiên tử này chắc hẳn là Băng Phượng đạo hữu.” Minh tôn cười to vài tiếng, sau một lời đáp ứng, lại đột nhiên quay đầu hỏi Băng Phượng bên cạnh một câu.

“Không dám, vãn bối đúng là Băng Phượng, không hiểu sao mà tiền bối lại biết được vãn bối.” Băng Phượng nghe vậy ngơ ngác không dám chậm trễ vén áo thi lễ với lão giả.

“Băng Phượng đạo hữu không cần quá khách khí, không lâu trước tại hạ có gặp qua Hàn đạo hữu của Nhân tộc, chính miệng hắn đề cập đến tiên tử với ta, cũng nhờ ta nếu thấy tiên tử thì có thể chiếu cố hơn một chút.” Minh tôn hòa khí dị thường trả lời.

“Hàn huynh …, thiếp thân hiểu được, vậy thì vãn bối đi cùng tiền bối làm khách của quý minh một lần vậy.” Trên mặt Băng Phượng thoáng hiện lên vẻ vui mừng, sau khi suy nghĩ một chút liền cung kính nói.

Lục Dực bên cạnh sau khi nghe đến tên Hàn Lập sắc mặt bỗng có vài phần khó coi.

“Vậy đa tạ hai vị đạo hữu, trên đường đi Minh mỗ cũng có chuyện muốn nói với hai vị.”

Minh Tôn thấy vậy liền mỉm cười, sau khi một tay bấm pháp quyết, lập tức làm cho không trung chấn động kịch liệt, một con thuyền lầu đồng đen dài hơn trăm trượng bỗng chốc xé rách hư không hiện ra.

Đã đến lúc này, đương nhiên Lục Dực cùng Băng Phượng không còn muốn đổi ý nữa, lập tức tất cả mọi người cùng bay lên trên tầng không đầy sương mù.

Một tiếng nổ vang lên, thuyền lầu hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh phá không bay đi.

Một tháng sau, Hàn Lập đang ở trong mật thất tại Thanh Nguyên cung tinh luyện Tịch Tà Thần Lôi, đột nhiên thần sắc khẽ động một cái, pháp quyết trong tay dừng lại, ánh sáng trên thân chớp nhẹ một cái, một cái phù lục màu xanh từ trong tay áo bay ra, sau khi quay một vòng trên không trung, bỗng nhiên hóa thành một đoàn thanh văn trôi nổi giữa hư không.

Sau khi hai mắt Hàn Lập đảo qua không khỏi khẽ nheo lại.

“Không ngờ nhanh như vậy mà đã tìm ra Băng Phượng cùng Lục Dực, hành động của Hách Liên Thương Minh quả là nhanh chóng, xem ra lần liên thủ này bọn họ cũng có vài phần nắm chắc. Lúc này ta không rảnh để phân thân, nhưng vẫn có chút chuyện phải phái người trực tiếp hỏi thăm một chút.”

Hàn Lập khẽ lẩm bẩm than thở một tiếng, sau đó tựa như lại nghĩ tới điều gì đó, bàn tay bấm pháp quyết, bờ môi khẽ nhúc nhích truyền âm.

Cùng lúc đó, trong một mật thất khác ở Thiên Điện trong Thanh Nguyên cung, Hoa Thạch lão tổ đang nhắm mắt tu luyện bỗng nghe thấy tiếng truyền âm của Hàn Lập.

Hắn cả kinh, ngưng thần lắng nghe rồi sau đó lập tức ly khai khỏi Thiên Điện.

Nửa ngày sau, Hoa Thạch lão tổ cũng vội vàng rời khỏi Nguyên Hợp đảo.

Ba tháng sau.

Trên Phong Nguyên đại lục, bên trong cấm địa của Giáp Đồn tộc, một bộ tộc có thể đứng vào hàng mười tộc lớn nhất, hơn trăm tên tai to mặt lớn, cái đầu trông rất giống đầu heo, thân hình cường tráng là vệ sĩ Giáp Đồn tộc, đang lẳng lặng canh giữ một tòa cung điện khổng lồ bên cạnh.

Đột nhiên trong đại điện truyền ra trận trận âm thanh “ ông ông”, cũng có một ít chấn động không gian từ đó truyền ra .

Vài vệ sĩ tu vi mạnh nhất cầm đầu bên ngoài, lập tức biến sắc, sau khi nhìn nhau một cái lập tức đi vào bên trong.

Kết quả sau khi đi xuyên qua một hành lang bảy tám chỗ rẽ ngoặt, một căn phòng lớn bị ánh sáng mờ ảo bao phủ xuất hiện.

Ở bên trong màn sáng, bất ngờ có một tòa pháp trận khổng lồ lớn gần một mẫu đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, bộ dáng đang trong tình trạng được kích phát.

“Chuyện gì vậy? Tại sao lúc này lại có người từ đại lục khác truyền tống sang, Phí thống lĩnh, ngươi có nhận được mệnh lệnh gì trước hay không?” Một gã Giáp Đồn Tộc vệ sĩ vóc người hơi thấp bé, sau khi nheo mắt nhìn kỹ, lập tức quay sang hỏi một gã vệ sĩ vác một thanh cự kiếm ở sau lưng.

“Không có, Truyền Tống điện của chúng ta không không nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào là có người truyền tống qua? Có lẽ là vị đại nhân nào đó trong tộc bên kia có chuyện gấp nên cũng không kịp thông báo chào hỏi gì cả, vội vã vận dụng truyền tống trận đi qua.” Vệ sĩ thân đeo cự kiếm lắc lắc đầu, ngập ngừng nói.

“Đích xác là có khả năng này, mặc kệ như thế nào, lát nữa chúng ta sẽ biết được là ai đến Phong Nguyên đại lục này mà.” Tên vệ sĩ thấp bé nhướng mày nói, nhưng lại làm một động tác cảnh cáo cận thận cho những người khác.

Những người khác lập tức ngầm hiểu tản ra xung quanh bao vây chặn kín cửa động.

Cơ hồ đồng thời lúc mấy vệ sĩ tại đây làm xong động tác chuẩn bị, pháp trận khổng lồ vang dội một tiếng, sau khi quang hà ở trung tâm cuốn một cái, bỗng nhiên hiện ra hai bóng người nhàn nhạt phân ra một cao một thấp.

Sau khi vài tên vệ sỹ Giáp Đồn tộc đưa mắt nhìn qua, lập tức tên vệ sĩ thấp bé kia mặt biến sắc quát hỏi:

“Không đúng, các ngươi không phải là người trong bổn tộc, chủ sự bên kia làm sao có thể để cho các ngươi vận dụng truyền tống pháp trận xuyên đại lục được.”

“Hắc hắc, người ở bên kia? Tất cả bọn họ bị giết hết không phải là có thể tùy ý sử dụng pháp trận sao!” Một âm thanh nhàn nhạt truyền từ trong pháp trận ra, sau khi hào quang thu lại, hiện ra diện mục chân thật của hai bóng người.

Bóng người hơi thấp hơn khoác áo đen, sắc mặt có chút tái nhợt, trên đầu người cao lớn lại là một cái đầu hươu rất lớn, khuôn mặt lộ vẻ hung dữ nhìn đám vệ sĩ Giáp Đồn tộc đang ở bên ngoài màn sáng.

Đúng là Chân tiên Mã Lương và đầu Chân Linh Dương Lộc kia.

“Là địch nhân, lập tức phát báo động!”

Vệ sĩ sau lưng đeo cự kiếm vừa nghe nói vậy, lập tức cả kinh kêu lên, đồng thời cánh tay động một cái, cự kiếm sau lưng đã xuất hiện trên tay.

Những người khác cũng lập tức hành động, một người không lưỡng lự giơ cao cánh tay, lập tức một đạo phù lục màu đỏ từ trong tay áo bắn ra, sau khi chớp động một cái lập tức như hóa thành vật vô hình bay xuyên thẳng qua đỉnh đại điện.

Sau một khắc, bên ngoài đại điện hiện ra một khối cầu lửa đỏ sẫm, sau đó nổ tung vang lên một tiếng cực lớn.

Hơn trăm tên thủ vệ khác ở gần đó trông thấy cảnh này, lập tức rối loạn một trận, hơn một nửa số người lao nhanh vào trong điện, sau đó nửa số người còn lại cũng nhao nhao lấy ra từng kiện khí cụ bày trận ném thẳng lên không trung.

Trong phút chốc, từ những kiện khí cụ bày trận này tuôn ra từng đoàn ánh sáng năm màu, sau khi ngưng tụ lại trên không lập tức hóa thành ba mươi sáu cái đồng trụ khổng lồ, thẳng tắp rơi xuống, vây trọn xung quanh tòa đại điện.

Mỗi cái đồng trụ này đều dài hơn trăm trượng, mặt ngoài đỏ thẫm như lửa, bên trên khắc chi chít linh văn màu vàng nhạt.

Lúc này, thần sắc đám vệ sĩ Giáp Đồn tộc mới yên tâm hơn một chút nhìn vào bên trong đại điện.

Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên!

Thoáng cái cả tòa đại điện nổ tung từ bên trong trông như một tòa núi lửa, vô số mảnh nhỏ gỗ đá vụn bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng, nhưng thời điểm chạm gần đến những đồng trụ kia, một bức tường lửa bỗng xuyên qua hư không hiện ra.

Tất cả đồ vật vừa tiếp xúc với nó lập tức đều chớp lên một ánh sáng đỏ rồi hóa thành tro tàn, những vệ sĩ đi vào trong điện lúc trước hiện giờ hoàn toàn không còn thấy bóng dáng.

Đám vệ sĩ Giáp Đồn tộc bên ngoài trông thấy cảnh này lập tức vừa sợ vừa giận.

Mà đúng lúc này, hai bóng hình Mã Lương cùng Dương Lộc từ từ bay ra khỏi tòa đại điện đổ nát.

Trong đó một tay Dương Lộc đang cầm một khối tròn tròn đưa lên miệng, trong miệng vẫn còn đang nhai nuốt thứ gì đó.

“Phí thống lĩnh “

Một gã vệ sĩ tinh mắt nhìn thấy được vật tròn trong miệng Dương Lộc, lập tức kinh sợ quát to một tiếng.

“Cấm chế công kích!”

Chứng kiến cảnh này, không còn ai không hiểu là tất cả những vệ sĩ đi vào lúc trước đều đã gặp bất trắc, lập tức không biết là ai kêu to một tiếng.

Tức thì tất cả vệ sĩ bắt đầu nhao nhao thúc dục khí cụ bày trận trên không trung.

Sau khi ánh sáng năm màu chớp lên một lần nữa, mặt ngoài của ba mươi sáu cái đồng trụ lần nữa chớp sáng lên, một đạo ánh sáng màu đỏ chót phun thẳng đến Dương Lộc.

“Hắc hắc, một chút cấm chế ấy mà đòi ảnh hưởng đến ta sao?” Dương Lộc cười to một tiếng, đột nhiên hít sâu một cái, thân hình lập tức hóa thành khổng lồ, bên ngoài thân cũng hiện ra một kiện chiến giáp màu vàng đất.

Âm thanh “phốc phốc” vang lên.

Cột sáng màu đỏ chót bắn thẳng lên trên chiến giáp màu vàng đất, nhưng cũng chỉ lóe lên một cái rồi tan biến, Dương Lộc bên trong chiến giáp hoàn toàn không mất một sợi lông.

“Có đi mà không có lại thì thật là thất lễ, các ngươi cũng tiếp lại một chiêu của ta.”

Dương Lộc thấy như vậy cũng chỉ nhe răng cười một cái, bàn tay khẽ vậy lập tức hiện ra một cái cự phủ màu đen, sau khi hai tay bắt lấy tức thì xoay tròn một vòng trên không trung.

Một tiếng chói tai bộc phát ra!

Một đạo quang nhận màu đen từ trên thân Dương Lộc hiện ra, chớp lên một cái rồi cuốn ra bốn phương tám hướng.

Âm thanh “phốc phốc” nổi lên.

Sau khi quang nhận màu đen kia chớp lên một cái, tất cả ba mươi sáu cây trụ đồng hầu như cùng lúc bị chém làm hai đoạn, bức tường ánh sáng màu đỏ cũng lập tức biến mất.

Dương Lộc cười hắc hắc, thời điểm đang muốn ra tay giết sạch tất cả đám vệ sĩ xung quanh, Mã Lương bên cạnh lại có vẻ không kiên nhẫn nói một câu : “Đi thôi. Những gia hỏa yếu kém này giết thì có gì hay. Chính sự là trọng yếu.”

“Vâng thưa chủ nhân.” Dương Lộc trong lòng cả kinh, vội vàng cung kính vâng dạ một tiếng, bàn tay vung lên, cự phủ lập tức hóa thành hư ảo, trong giây lát thân hình khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Vì thế hai người mặc kệ không quan tâm đến đám vệ sĩ nữa, độn quang hiện lên, bắn thẳng về một hướng khác.

Lấy độn tốc của hai cường giả, chẳng qua chỉ nửa canh giờ đã bay ra cách đó hơn chục dặm, hai người bay qua một mảnh thảo nguyên, thời điểm trước mặt xuất hiện một dãy núi to lớn, đột nhiên thần sắc của thanh niên áo đen khẽ động, lập tức dừng lại.

“Chủ nhân, xảy ra chuyện gì vậy?” Dương Lộc theo sát phía sau tự nhiên cũng dừng lại, có một chút khó hiểu hỏi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.