Phàm Nhân Tu Tiên – Chương 211: Doanh Gia – Botruyen

Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 211: Doanh Gia

“Mau xem kia!”

“Gì vậy?”

“Thật không dám tin!”

Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một lượng lớn linh dược nưh vậy, có vài người lanh mắt kinh hô lên!

Vài tiếng này lập tức thu hút ánh mắt của người khác tới, Lý sư tổ cùng Phù Vân Tử đương nhiên cũng ở trong số đó.

Chỉ có điều, hai người sau khi xem rõ ràng linh dược dưới chân Hàn Lập, vẻ mặt hớn hở của đạo sĩ lập tức ngẩn ra, mà Lý sư tổ sau khi ngây người một chút, lập tức hoan hỉ cười “ha hả” lên, mếng thịt lớn thế này từ trên trời giáng xuống, làm sao hắn không vui đến xuất thần cho được.

Đợi khi Lý sư tổ ý thức được sự thất thố của mình, ngừng tiếng cười lại, rồi dùng ánh mắt vui vẻ cẩn thận không ngừng dò xét Hàn Lập, nhìn Hàn Lập thế nào cũng thấy thuận mắt. Mà đạo sĩ sắc mặt chuyển xanh, đến giờ vẫn khó có thể tin được bản thân lại cứ như vậy mà thua, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập tự nhiên rất bất thiện.

“Đạo huynh, cái này là gì vậy! Chẳng lẻ muốn gây khó xử cho một vãn bối hay sao?” Lý sư tổ sau khi thấy được biểu tình của Phù Vân Tử, hừ một tiếng! Liền tiến bước đứng phía trước Hàn Lập, nghiêm mặt nói.

Hiện tại Hàn Lập vừa mới vì hắn mà lập công lớn, hắn tự nhiên không thể để cho vãn bối này, trước mặt nhiều người như vậy mà bị Phù Vân Tử đe dọa. Nếu không, thể diện của hắn sao mà còn được.

Đạo sĩ bị Lý sư tổ nói như vậy, mới phát hiện với thân phận của mình mà nhìn một vị đệ tử Luyện khí kỳ như vậy, rất là không ổn, sẽ bị người ta nghĩ muốn gây tư thù với vãn bối này, liền cuống quít xoay chuyển ánh mắt. Hướng tới Lý sư tổ miễn cưỡng cười nói:

“Lý thí chủ hiểu lầm rồi, bần đạo chỉ nghĩ thấy với công lực của tiểu thí chủ này, có thể hái được nhiều linh dược như vậy, thật sự là không ngờ tới, nên mới nhìn lâu như vậy!”

Đạo sĩ cực lực làm ra biểu tình không có chuyện gì, nhưng khi nghĩ đến viên nội đan Huyết tuyến giao kia, liền cảm thấy nội tâm như nhỏ máu không ngừng, sắc mặt thế nào cũng không thể khôi phục lại bình thường.

Lý sư tổ “hắc hắc” cười lạnh hai tiếng, điềm nhiên không tiếp tục nói nữa. Dù sao hắn hôm nay đại thắng đánh cuộc, thực cũng không muốn dùng lời nói để đả kích đối phương.

Chẳng qua, hắn đối với việc Hàn Lập có thể tìm được nhiều linh dược như vậy, trong lòng cũng nghi hoặc. Nhưng trước mặt nhiều người các môn phái khác như vậy, Lý sư tổ không muốn tiện hỏi Hàn Lập, đành phải để sau hãy tính. Càng huống chi, hắn lúc này trong lòng cũng nóng như lửa đốt. Chỉ cần lại thắng người của Yểm Nguyệt tông kia, thì hắn lần này đi đến cấm địa cũng thật phát đạt, tự nhiên cũng bất chấp mấy cái việc lặt vặt kia. Chỉ cần hắn có thể thắng trận đánh cuộc này, hắn cũng không quản Hàn Lập làm thế nào mà có được chỗ linh dược này.

Đạo sĩ thấy biểu tình của Lý sư tổ như vậy. Đương nhiên hiểu được tâm tư của đối phương. Dưới sự ảo ãno đau lòng, đành phải làm người đứng ngoài, tiếp tục xem đối phương cùng Khung lão quái ai thắng ai thua?

Nhưng biểu tình của Khung lão quái, cũng không hơn gì đạo sĩ, mấy đệ tử Yểm Nguyệt tông giao ra linh dược trước đó tất cả đều bình thường, thật sự làm cho hắn cười không nổi.

Trong khi Lý sư tổ đang ý khí phong phát, thì sự tình lại đột nhiên đổi chiều, mấy đệ tử của Yểm Nguyệt tông giao linh dược sau đó, bỗng nhiên đều nhiều hơn mười gốc. Lập tức liền so với tổng số của Thanh Hư môn cùng Hoàng phong cốc còn muốn nhiều hơn năm sáu gốc, cuối cùng đã nắm phần thắng trong trận đánh cuộc này.

Nhát roi này lập tức đem Lý sư tổ đánh ra khỏi giấc mộng, mà Khung lão quái lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, hì hì cười quái dị.

“Đến đây, đến đây, đem nội đan Huyết tuyến giao giao ra đây! Ta vừa lúc đang muốn luyện một lô đan dược. Nội đan này bất quá làm thuốc dẫn thôi!” Khung lão quái không chút khách khí hướng tới Phù Vân Tử mà đòi phần thắng cuộc.

Đạo sĩ Phù Vân Tử nghe vậy, miễn cưỡng cười cười, miệng mở ra, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng rồi lại không nói gì.

Khung lão quái thấy vậy, trợn mắt lên, có ý không vui.

“Thế nào, đại danh đỉnh đỉnh Phù Vân Tử Thanh Hư môn, lại muốn quịt nợ sao?”

“Quịt nợ? Ta sao dám quịt của Khung lão quái?”

Phù Vân Tử tự nhiên không phải muốn đổi ý, mà chỉ là khi nghĩ tới nội đan này, là vật trân quý như thế, hắn lòng đau vạn phần, chỉ là theo bản năng không nỡ mà thôi.

Nhưng hiện tại bị Khung lão quái nói như vậy, hắn trên mặt chuyển hồng rồi lại trắng, sau khi dậm mạnh chân một cái, liền đem một viên cầu sáng trắng vứt qua cho đối phương, sau đó thần tình đầy vẻ lòng đau như cắt quay đầu không dám xem. Viên cầu kia đúng là nội đan Huyết tuyến giao.

Khung lão quái khoát tay liền bắt lấy nội đan, sau khi cẩn thận xem xét một phen, liền mặt mày hớn hở hẳn lên, chẳng qua miệng lại còn nói:

“Tựa hồ chất lượng không được tốt lắm, linh khí cũng không được đầy đủ, xem ra chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng mà thôi!”

Những lời này đạo sĩ ở đối diện vừa nghe, trên mặt đỏ rực một mảng, thiếu chút nữa hộc máu thân vong, tức giận nhanh chóng rời xa khỏi nơi này, đã khỏi vì buồn bực mà đạo tâm hoàn toàn biến mất!

“Lý đạo hữu, ngươi…”

“Trong vòng hai mươi năm, sẽ cho người đem hai khối thiết tinh tới!” Lý sư tổ cũng không đợi Khung lão quái nói cho hết lời, liền chủ động mở miệng đáp ứng.

“Hắc hắc! Cũng là Lý đạo hữu sảng khoái, ta cũng không có gì để nói!” Khung lão quái vừa lòng gật gật đầu, sau đó lắc lắc đầu quay lại phía bên Yểm Nguyệt tông.

Kết cục của trận đánh cuộc này, thực làm người của các phái xem mà cảm thán, cuối cùng đối với kết cục trộm gà không được mất cả thóc của Lý sư tổ cùng Phù Vân Tử, đều âm thầm mừng tai qua nạn khỏi. Ai bảo bọn họ cùng với lão quái vật này đánh cuộc làm chi!

Mặc kệ như thế nào, lần đi tới cấm địa này đến như vậy cũng đã xong.

Đội trưởng của các phái thu hết linh dược của các đệ tử, sau khi cho linh thú đánh hơi kiểm tra qua một lần, đều cáo từ lục tục dẫn đội bắt đầu ly khai.

Người của Yểm Nguyệt tông rời đi trước tiên, sau khi bọn họ chào người của các phái khác, đều lần lượt lên Thiên nguyệt thần chu, Hàn Lập không khỏi nhìn về phía Nam Cung Uyển trong đó, nhưng nữ tử này cho đến khi lên Thần chu rời đi, từ đầu đến cuối cũng không liếc mắt nhìn về phía hắn một lần nào, làm cho Hàn Lập trong lòng cũng rất không thoải mái.

Chẳng qua Hàn Lập cũng xem như là người có thần chí kiên cường, trong chốc lát lại khôi phục như bình thường, tiếp tục nhìn chăm chú người của các môn phái khác rời đi.

Khi Hạm Vân Chi cùng người của Linh thú sơn đồng loạt rời đi, cũng liếc mắt nhìn Hàn Lập, có thiện ý cười một chút, điều này lại làm cho Hàn Lập trong lòng có chút lo lắng.

Hoàng phong cốc cũng một nửa là chủ, tự nhiên là ra về cuối cùng. Cho nên sau khi đợi bảy phái khác đều đã rời đi, bên ngoài cấm địa chỉ còn lại người của Hoàng phong cốc.

Nhưng Lý sư tổ vẫn không lập tức dẫn mọi người rời đi, mà là ngửa đầu nhìn cấm địa im lặng không nói gì. Chẳng qua những người khác đều biết, vị sư tổ này đánh cuộc thua, tâm tình khẳng định là không tốt, bởi vậy cũng không ai không biết tốt xấu mà đi thúc giục lão nhân gia, đành phải cùng đứng đó mà chờ đợi.

Sau hồi lâu, Lý sư tổ tâm tình tựa hồ đã tốt hơn một ít, tuy vẫn chưa xoay người lại, nhưng cuối cùng cũng mở miệng, hơn nữa lại là hướng về phía Hàn Lập mà nói.

“Đệ tử đã giao được linh dược nhiều nhất, tên gọi là gì, nhập cốc đã mấy năm?”

Những người khác vừa nghe lời ấy, không khỏi lộ ra vẻ hâm mộ, có thể được vị sư tổ đại nhân này biết tên tuổi, về sau khẳng định là vô cùng hữu ích. Hàn Lập hơi kinh hãi, không dám chần chờ lập tức cung kính đáp:

“Đệ tử Hàn Lập, nhập cốc đã gần ba năm!”

“Hàn Lập?”

Lý sư tổ miệng chậm rãi lặp lại tên của Hàn Lập, tựa hồ đang lo lắng cái gì đó, cũng không lập tức đáp lại, nhưng làm cho những người phía sau nhìn nhau, không biết vị sư tổ này có ý tứ gì! Nhưng một câu sau đó của Lý sư tổ, lại làm cho Hàn Lập trong lòng rùng mình, khởi mười hai phần tinh thần để trả lời.

“Hàn Lập, hãy kể lại cho ta quá trình tìm thuốc đi, ta muốn nghe!” Lý sư tổ nhìn như tùy ý hỏi.

Hàn Lập tuy trong lòng đề phòng, nhưng đối với việc người khác sẽ hỏi hắn, sớm đã có chuẩn bị, bởi vậy cũng không bối rối, liền lấy vẻ mặt bình tĩnh nói:

“Vâng, sư tổ!”

“Việc này nói đến, thực sự cũng là may mắn! Đệ tử ngày đó tuy lén tiến vào núi, nhưng cũng rất xấu hổ, đến lúc đó cũng chưa có thu hoạch gì. Nhưng vào chiều ngày thứ tư, đệ tử một sơn cốc khá xa, phát hiện hai người đang tranh đấu, một người chân trần cầm ngân kiếm là đệ tử của Cự kiếm môn, người còn lại mặt đầy sẹo của Thiên khuyết bảo, đệ tử liền nấp ở gần đó…”

Cứ như vậy, Hàn Lập có thanh có sắc mà kể ra câu chuyện trai cò tương tranh, ngư ông đắc lợi, để đem việc bản thân gặp vận may mà tận lực phóng đại lên, làm cho huynh muội Trần thị cùng các đệ tử nghe xong, tất cả đều vạn phần ghen tị, ý hâm mộ biểu lộ không thể nghi ngờ.

Lý sư tổ sau khi nghe Hàn Lập kể lại xong, âm thầm gật gật đầu, nghĩ thấy nói như vậy mới thông. Nếu không bằng vào đệ tử công pháp thấp như Hàn Lập, làm sao có thể hái được nhiều linh dược như vậy, xem ra đối phương thật sự là phúc tinh cao chiếu, hoàn toàn trùng hợp mà thôi.

Tự thấy đã hiểu được nguyên do của việc này, Lý sư tổ liền không để tâm đến việc truy hỏi nữa, sau khi trầm ngâm trong chốc lát, hắn đột nhiên vẻ mặt bình thản nói với Hàn Lập:

“Hàn Lập, ngươi lần này vì bổn môn lập công không nhỏ! Ta tuy không thắng được đánh cuộc lần này, nhưng vẫn muốn trọng thưởng cho ngươi, ta định thu ngươi làm môn hạ, làm ký danh đệ tử, không biết ngươi có nguyện ý không?”

Hàn Lập vừa nghe, nhất thời ngây người ra, nhất thời không biết ứng đối như thế nào mới được!

Mà những người khác của Hoàng phong cốc sau khi nghe nói như thế, trước tiên là chấn động, nhưng sau đó đều nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, toát ra biểu tình khó có thể tin được!

Cực kỳ không thể ngờ được, bọn họ không có nghe lầm! Vị tổ sư gia này, lại nhẹ nhàng như vậy mà muốn thu người này làm đệ tử? Mà người này vô luận là công pháp hay là tư chất đều cực kỳ bình thường, thật sự nhìn không ra có chỗ nào xuất chúng, có thể lọt vào pháp nhãn của tổ sư gia.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.