Phàm Nhân Tu Tiên – Chương 203: Vô Ưu Châm Dữ Vong Trần Đan – Botruyen

Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 203: Vô Ưu Châm Dữ Vong Trần Đan

Hàn Lập cười khổ. Tuy đã đem tên gia hỏa Cự kiếm môn giải quyết xong, nhưng còn có một phiền toái lớn vẫn còn đang đợi xử lý!

Cô gái áo lục thân mình mảnh mai, khuôn mặt tái nhợt gầy yếu, cùng vẻ kinh hoảng trong mắt, trong phút chốc Hàn Lập liếc mắt nhìn qua, thấy rõ ràng là nàng đã chịu sự kinh hoàng không nhỏ.

Hắn vẫn không trả lời nghi vấn của cô gái, mà cúi người thu lấy túi trữ vật trên thi thể của đại hán, tiếp theo từ đầu ngón tay bắn ra một đạo hỏa cầu nhỏ đánh vào thi thể, trong khoảnh khắc đã biến thành tro bụi. Sau đó, thu lại thanh quang của Thanh ngưng kính đang vây khốn ngân kiếm cùng kim nhận lại, rồi thu tất cả vào túi trữ vật.

Lúc này Hàn Lập mới ngẩng đầu lên, mặt không chút thay đổi hướng tới cô gái đi đến.

Cô gái vừa thấy Hàn Lập đi về phía mình, khuôn mặt vốn tái nhợt không chút huyết sắc, không khỏi sợ hãi co rút thân mình lại, lui về phía sau mấy bước.

“Ngươi muốn gì? Còn đi tới nữa, ta sẽ không khách khí!” Cô gái áo lục rốt cục lấy hết can đảm, lấy từ trong túi trữ vật ra một ngọn tiểu kiếm màu đen nhắm về phía Hàn Lập đang tiến tới. Nhưng Hàn Lập liếc mắt qua, đã nhìn ra kiếm này chỉ là một kiện trung phẩm pháp khí rác rưởi mà thôi, xem ra chiếc khăn lụa khi nãy chính là món pháp khí cao cấp nhất của nữ nhân này!

“Cô nương đối đãi như vậy với ân nhân cứu mạng sao?” Hàn Lập bỗng nhiên nhăn nhăn cái mũi, nhoẻn miệng cười nói.

“Đại ân cứu mạng?” Cô gái sửng sốt một chút. Bị vẻ mặt trước sau khác biệt của Hàn Lập làm cho trở nên có chút hồ đồ. Tựa hồ vẫn chưa kịp phản ứng lại.

“Cô nương thật đúng là người mau quên! Nếu không phải vừa rồi phải ra tay, dưới kiếm của người nọ mà cứu cô nương ra, tại hạ cần gì phải làm ra loại thủ đoạn giết người diệt khẩu này!” Hàn Lập dở khóc dở cười nói.

“Ồ… thực thực xin lỗi, ta… ta vừa rồi sợ hãi nên quên mất!” Cô gái lúc này mới giật mình nhớ lại việc này, vội vàng đỏ bừng mặt giải thích. Tạo nên bộ dáng tay chân không biết để đâu, làm cho người ta thấy mà động lòng.

“Không có gì! Nhưng thật ra hai người chúng ta cũng có duyên, ở trong này còn có thể gặp mặt, thật có chút kỳ lạ!” Hàn Lập thân thiết nói, chẳng biết vì sao, vừa thấy bộ dáng thẹn thùng của cô gái, Hàn Lập đã cảm thấy đặc biệt yêu mến, cứ giống như là thấy tiểu muội ở nhà vậy.

“Tại hạ Hàn Lập, không biết cô nương xưng hô thế nào?” Hàn Lập phi thường tùy ý mở miệng hỏi.

“Ta… ta gọi là Hạm Vân Chi” Cô gái sau khi do dự một chút, gương mặt ửng đỏ mà nói ra, nghĩ thấy trước mặt một thanh niêm nam tử mà chủ động nói ra phương danh của mình, cảm thấy cực kỳ ngượng ngùng.

“Hạm Vân Chi? Cái tên rất hay, rất xứng với cô nương!” Hàn Lập lặp lại tên của cô gái, khẽ cười nói.

“Vậy sao!” Hạm Vân Chi trên mặt lại đỏ ửng lên.

“Chẳng qua, Hạm cô nương sao lại gia nhập Linh thú sơn, lại tới tham gia Huyết sắc thí luyện này?” Hàn Lập tò mò hỏi.

“Cái này…” Hạm Vân Chi trên mặt đầy vẻ khó xử, trù trừ cũng không nói ra.

“Ha ha! Một khi đã có chút không tiện, thì cũng không cần nói với tại hạ, tại hạ cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi!” Hàn Lập không quan tâm nói ra, làm cho Hạm Vân Chi rất là cảm kích.

“Đúng rồi, hay là vào trong thạch ốc lấy linh dược đi! Đỡ phải đêm dài lắm mộng, lại có những người khác đến!” Hàn Lập sau khi cùng cô gái tùy ý tán gẫu vài câu, đột nhiên nói.

Hạm Vân Chi vừa nghe, liên tục gật đầu, nhưng sau đó lại có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói:

“Hàn đại ca, có thể cho ta vài đóa Liệt dương hoa kia được không, ta chỉ cần mấy đóa hoa này, những thứ khác ta đều không cần!”

“Đương nhiên là không thành vấn đề, cho dù Hạm cô nương không nói, ta cũng định làm như vậy!” Hàn Lập vừa nghe, mỉm cười đáp ứng.

“Đa tạ Hàn đại ca!” Cô gái vừa nghe, sắc mặt lập tức lộ vẻ vui mừng liên tục cảm ơn, đối với Hàn Lập sự cảm kích càng sâu hơn.

“Một khi đã như vậy, hay là Hạm cô nương cứ lấy Liệt dương hoa trước đi! Để ta lấy sau!” Hàn Lập khẽ cười, vẻ mặt thoải mái đề nghị.

“Vậy cũng được!” Cô gái nghe xong, nghĩ thấy có chút đạo lý, liền cúi đầu hướng tới Hàn Lập thi lễ, rồi xoay người đi vào thạch ốc.

Nhưng khi cô gái vừa mới quay người, lại nghe Hàn Lập thở dài một tiếng, tiếp theo thấy sau đầu nhói lên, trước mắt tối sầm lại, liền bất tỉnh nhân sự ngã ra đất. Nhưng người còn cách mặt đất thì đã được người ở sau đỡ ôm lấy.

Thì ra Hàn Lập thừa dịp cô gái xoay người lại, bỗng nhiên vọt tới phía sau Hạm Vân Chi, nhẹ nhàng một chưởng đánh hôn mê bất tỉnh, sau đó đưa tay đỡ lấy thân hình mềm mại đó.

Hàn Lập ôm lấy thân thể mềm mại của cô gái, nghe mùi thơm thanh nhã của cơ thể cô gái, tâm thần không khỏi rung động! Không tự kìm hãm được cúi đầu hôn lên má cô gái một cái. Nhưng lập tức lý trí tỉnh lại, cắn đầu lưỡi người liền lập tức tỉnh táo lại, sau đó nhìn khuôn mặt của cô gái, cười khổ không thôi!

Hắn trước tiên đem cô gái dựa vào vách tường thạch ốc, sau đó thân hình chợt lóe tiến vào phòng. Một lát sau, Hàn Lập sau khi đã thu thập hết linh dwocj trong phòng đi ra, lại ôm lấy cô gái, thân hình nhoáng cái đã biến mất khỏi đỉnh núi.

Trong một sơn động thiên nhiên ở trên đỉnh núi phụ cận, Hàn Lập đặt cô gái nằm xuống, sau đó ngồi xếp bằng ở một bên, nhắm mắt dưỡng thần.

Hàn Lập rốt cục mở hai mắt ra, trong mắt thần quang chợt lóe lên, thân thể thi triển thân pháp cực nhanh, cuối cùng đã khôi phục lại thể lực. Lúc này mới từ trong túi trữ vật lấy ra một cái hộp bạc lớn bằng bàn tay.

Hàn Lập nhìn cái hộp này, có chút ngơ ngác xuất thần.

Một lát sau, mới im lặng mở cái hộp ra, lộ ra bên trong một bộ ngân châm! Đúng là vật mà hắn trước kia tại Thất huyền môn thường xuyên dùng để châm cứu.

Hàn Lập đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve ngân châm. Hình ảnh của mấy người Mặc đại phu, Lịch Phi Vũ không khỏi xuất hiện trước mắt, cuộc sống tại Thải hà sơn, Thần thủ cốc, cứ tựa hồ như chỉ là chuyện hôm qua mà thôi. Cái này không khỏi làm cho hắn vạn phần cảm khái!

Hàn Lập suy nghĩ, rốt cục sau một hồi thần du thiên ngoại, đã trở về lại. Hắn ổn định lại tâm thần, dùng hai ngón tay linh xảo thuần thục rút ra một cây ngân châm.

Sau đó, Hàn Lập nhìn cô gái, lại nhìn ngân châm trên tay, ánh mắt đầy vẻ bất đắc dĩ.

“Hạm cô nương, nếu không có bộ Vô ưu châm pháp này, có thể xóa đi trí nhớ của người ta trong một khoảng thời gian, nếu không ta thật không biết nên làm thế nào để ứng phó với việc bảo vệ bí mật! Tuy ta tin tưởng rằng, nàng sẽ thành tâm giữ bí mật cho ta. Nhưng thế gian này, có rất nhiều việc ngoài ý muốn phát sinh, nói không chừng nàng trong lúc vô ý lộ ra, hoặc là bị người khác dùng bí pháp mà làm lộ ra việc này mà không biết, ta không thể không phòng!” Hàn Lập thì thào lẩm bẩm.

Lập tức hắn lại từ trong túi trữ vật, lấy ra một cái bình hồng, từ trong đó lấy ra một viên thuốc sắc đỏ như lẳ, không nhanh không chậm nhét vào miệng cô gái.

“May mắn còn mang theo Vong Trần hoàn mà trước đây tiện tay chế ra bên người, như vậy mới có thể thi triển Vô ưu châm pháp tới mức hoàn mỹ. Tuy nhiên có thể còn có chút nguy hiểm, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn, nàng chỉ quên đi tất cả mọi chuyện đã phát sinh trong nửa ngày vừa qua. Thực không nghĩ tới, lúc trước từ trong di vật của Mặc đại phu học được bộ châm pháp này, tại tu tiên giới lại có một ngày dùng tới” Hàn Lập vúôt vuốt mái tóc của cô gái, yếu mến nói.

Mấy canh giờ sau, Hàn Lập sắc mặt tái nhợt từ trong sơn động đi ra, nhanh chóng nấp ở sau mấy cây đại thụ ở phụ cận, sau đó tập trung tinh thần nhìn chăm chú về cửa động.

Một khắc sau, Hạm Vân Chi tay cầm mấy đóa Liệt dương hoa, vẻ mặt mờ mịt đi ra. Nàng nhìn vào trong động mấy lần, trán nhăn lại, trong mắt dần dần lộ ra thần sắc kỳ quái.

Bỗng nhiên, nàng tựa hồ nhớ tới sự tình trọng yếu gì đó, vội vàng đem Liệt dương hoa bỏ vào túi trữ vật, rồi vội vàng rời khỏi nơi đây, nhằm về phía dưới núi mà chạy đi.

Sau khi nàng ta rời đi không lâu, Hàn Lập mới từ trên cây nhảy xuống, nhìn về phía cô gái biến mất, thở dài một hơi, rồi hướng về trong rừng rậm mà chậm rãi đi vào.

Ngày thứ ba trong cấm địa rốt cục đã qua, mà ngày thứ tư đã đến, đối với Hàn Lập mà nói, không được thuận lợi như ngày hôm qua.

Không phải là trên đường gặp phải yêu thú lợi hại truy đuổi, mà là tư liệu có chỗ sai, những địa điểm ghi là có linh dược thì lại không phải loại mà Hàn Lập cần. Mà yêu thú bảo hộ linh dược, cũng đột nhiên nhiều hẳn lên, ngắn ngủi chỉ trong nửa ngày, Hàn Lập trước sau đã đánh chết ba yêu thú bậc trung, hai yêu thú bậc cao, làm cho Hàn Lập vô luận là thể lực hay là pháp lực, đều cảm thấy khó mà nuốt trôi nổi!

Hiện tại Hàn Lập đang đứng ở dưới một khối đá lớn, đang tính toán lại thu hoạch. Tuy số lượng ba loại linh dược, vẫn chưa đạt tới mục tiêu dự tính, nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng, cho dù hiện tại rời khỏi cấm địa, cũng không phải là chuyện không thể được.

Hơn nữa trong tư liệu của Hoàng phong cốc, đã rõ ràng ghi lại các địa điểm còn có linh dược chưa trưởng thành, cũng không còn chỗ nào. Những nơi còn có thể tìm được, đều là theo tư liệu của tên Chung Ngô lúc trước, hơn nữa cũng khá nhiều!

Chẳng qua, trước đó Hàn Lập cũng sợ tin tức của đối phương không thật, không dám đến mấy chỗ này, sợ lại chậm trễ thời gian của mình. Nhưng hiện tại Hàn Lập trở lại đảo qua mấy chỗ này, thì lập tức phát hiện cách vị trí hiện tại của hắn không xa, thật đúng là còn có chỗ bí mật còn có không ít linh dược.

Nơi đây chẳng những có linh dược chưa trưởng thành, mà ngay cả linh dược đã trưởng thành cũng khá nhiều. Điều này làm cho Hàn Lập không khỏi có chút động tâm. Dựa theo tính toán của hắn, linh dược đã trưởng thành tại chỗ đó cho dù không bị Chung Ngô lấy đi rồi, thì cũng có thể sớm đã bị những người khác đã xuống tay trước. Nhưng những linh dược chưa trưởng thành, phải còn lại mới đúng!

Một khi thời gian còn sớm, bản thân cũng không có rõ ràng địa điểm, chi bằng tới xem một chuyến, cho dù tình báo không thật, hắn cũng không có tổn thất gì!

Hàn Lập sau khi suy nghĩ xong, rốt cuộc cũng không nhẫn nai nữa, sau khi nghỉ ngơi một lát, liền chuyển thân đi tới nơi đó.

Quyển 3 – Quyển 4 : Phong khởi hải ngoại

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.