Khi Hàn Lập ở ngoài rìa khu rừng rậm, tìm được rồi một cây đại thụ rậm rạp, bắt đầu khôi phục nguyên khí, thì cả cấm địa đã bắt đầu tới đợt cao trào giết chóc đầu tiên trong lần huyết sắc thí luyện này.
Các vai diễn lợi hại đều đã lộ ra, bắt đầu đối với bộ phận nhỏ yếu hơn tiến hành đại thanh tẩy, càng gần tới khu vực trung tâm, giết chóc càng xảy ra thường xuyên hơn và đẫm máu hơn.
Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng có _”cao thủ” _ thực lực tương đương đụng nhau, cũng sẽ phi thường ăn ý không đụng độ nhau, mà tìm người khác mà giết, hiện tại vẫn chưa tới thời điểm bọn họ đụng nhau.
Lại nói tiếp, đệ tử các phái trong cấm địa, có thể chia làm ba loại người!
Một loại thực lực cực thấp, công pháp chỉ mới có tầng mười một thậm chí tầng mười.
Bọn họ tiến vào cấm địa nguyên nhân không giống nhau, hoặc là có nỗi khổ bất đắc dĩ, bị buộc mà đến đây, hoặc là có hy vọng tìm kiếm sự may mắn, đục nước béo cò, nhưng mặc kệ mục đích của bọn họ là gì, cũng đều là thuộc tầng dưới chót của huyết sắc thí luyện, chỉ có thể nhận lấy vai diễn bị người khác giết chóc.
Thường thường sau một ngày tại cấm địa, trừ khi là những người thông minh nhất có thủ đoạn đặc thù tự bảo vệ, loại người thực lực quá yếu sẽ bị người khác thanh trừ rất nhiều.
Đương nhiên loại giống như Hàn Lập, có thể dựa vào dị bảo trực tiếp va chạm với các vai diễn khác, có thể xem như là ngoại lệ!
Loại người thứ hai, là giống như tên râu quai nón vừa rồi, pháp lực không kém, nhưng lại tự biết mình thực lực còn kém xa các cao thủ khác, tự biết vô vọng tìm được linh vật. Bọn họ không muốn liều mạng với các cao thủ hàng đầu tại cấm địa, cũng không muốn tìm linh dược gì, lại đem sự chú ý tới những người khác vừa sức, ý đồ nhân cơ hội giết người đoạt bảo, tranh thủ đại phát tài.
Những người này tại huyết sắc thí luyện có thể sống được hai ngày, nhưng tới ngày thứ ba, sẽ tự động biến mất khỏi khu vực trung tâm, không hề hiện thân.
Bởi vì bọn họ rất rõ ràng, ngày thứ ba là ngày mà các _”cao thủ” _ điên cuồng quyết đấu, lúc này mà nói, đám người có thực lực bậc trung như họ mà gặp phải, tuyệt đối là tử lộ.
Đương nhiên, trong đó cũng có một số người tự nhân thức rõ được thực lực của bản thân, không có đâm đầu vào cơn lốc xoáy tranh đoạt linh dược, mà rơi vào kết cục tan xương nát thịt.
Chẳng qua đại bộ phận những người này, thì đã sớm tìm chỗ trốn đi, thường thường lại là loại người tại huyết sắc thí luyện còn sống nhiều nhất. Mà loại người thực lực cường đại, lại đều chết thảm, cái này không thể không nói là sự trào phúng.
Loại người cuối cùng là ít nhất.
Bọn họ là đỉnh cao nhất của Kim tự tháp, là đệ tử tinh nhuệ nhất của các phái tiến vào cấm địa, là những người được thượng tầng của các phái ký thác sự hy vọng, cho nên các đồng môn khác, cũng chỉ để làm vật hi sinh mà thôi!
Bộ phận tinh nhuệ này, pháp lực thâm hậu, còn có pháp khí đỉnh cao có uy lực kinh người! Mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là đánh chết người của các phái khác, cướp lấy càng nhiều linh dược càng tốt!
Mà lần đầu giết chóc đại quy mô này bắt đầu, chính là bọn họ ăn ý không hẹn mà cùng tiến hành, rõ ràng chính là muốn loại bỏ đi hết các vai diễn chỉ muốn đục nước béo cò, miễn cho bị những người này làm vướng bận tay chân, đỡ bớt rắc rối.
Hơn nữa, bọn họ thật sự đối với những người đã tiến vào khu trung tâm, thực cũng không vội kinh hoảng. Dù sao tiến vào thì dễ dàng, nhưng muốn mang theo linh dược đi ra, thì lại là chuyện khác!
Giết chóc thì cứ tiến hành, nhưng bởi vì Hàn Lập còn cách khu trung tâm một đoạn, đang tiến hành khôi phục pháp lực.
Nhưng các kẻ yếu khác, lại không có sự may mắn như Hàn Lập, có rất nhiều người bị cuốn vào vòng giết chóc, đang khổ sở muốn tránh ra, cố gắng bảo trì cái mạng nhỏ!
Mà Tiêu Nhị của Hóa đao ổ là một trong số đó.
Tiêu Nhị hôm nay, sắc mặt tái nhợt, đang sợ hãi nhìn người đối diện, là một vị đại hán chân trần lưng mang một thanh cự kiếm màu bạc.
Chính là người này, trước mặt Tiêu Nhị, đã liên tiếp đánh chết hai người đồng môn Hóa đao ổ khác, dưới cự kiếm màu bạc của đại hán, bất luận là thượng phẩm pháp khí cùng vòng bảo hộ phòng ngự gì, tựa hồ đều không chịu nổi một kích, giống như là cắt một tờ giấy mỏng, cuối cùng, thậm chí ngay cả người cũng bị chém thành hai nửa.
Chẳng qua, cũng bởi vì có các đồng môn khác ngăn bước, thấy tình thế không ổn Tiêu Nhị mới có thể nhân cơ hội chạy trốn, một đường chạy trốn lạc đến đây.
Nhưng đáng tiếc chính là, đại hán tựa hồ không có ý muốn buông tha hắn, đã đuổi theo hắn mấy canh giờ, rốt cục đã dồn hắn vào nơi này. Điều này làm cho hắn hoàn toàn tuyệt vọng!
“Nếu tự sát đi, ta có thể để cho ngươi toàn thây!” Đại hán ánh mắt lạnh lùng, không chút biểu tình nói.
“Ngươi… ngươi chết đi!”
Tiêu Nhị tự biết mạng đã khó giữ rồi, trong tuyệt vọng, bạo phát ra sự liều mạng, trên người có hai kiện thượng phẩm pháp khí, tất cả đều xuất ra ngoài.
“Ngu xuẩn!”
Đại hán lạnh lùng nói, tiếp theo cự kiếm màu bạc trên lưng phóng lên trời, không tốn chút sức đem hai kiện pháp khí đánh nát ra, sau đó thuận thế đem Tiêu Nhị trảm thành hai đoạn.
Sau khi làm tất cả những chuyện này, đại hán cũng không thèm nhìn tới thi thể của Tiêu Nhị mà lập tức quay đầu bước đi, một chút cũng không có ý động tới túi trữ vật của đối phương. Đối với hắn mà nói, chỉ cần có cự kiếm màu bạc này thì một món pháp khí cũng không cần! Các pháp khí bảo vật khác ngược lại chỉ làm cho hắn phân tâm, đối với việc tu hành của hắn rất bất lợi!
Cùng lúc đó, bên cạnh một dòng suối nhỏ khu vực phụ cận trung tâm, một nữ đệ tử của Yểm nguyệt tông, đầy mồ hôi chỉ huy kiện pháp khí như mảnh lụa, đang khổ sở ngăn cản hai kiện phi đao hồng quang lập lòe, mắt thấy không lâu sau là đã không thể chống đỡ được nữa.
“Vị sư huynh Hóa đao ổ này, không thể buông tha tiểu muội một lần sao chứ? Tiểu muội nguyện ý lấy thân hầu hạ sư huynh một đêm!”
Người nữ này tại thời điểm sống chết trước mắt, rốt cục bất chấp tu sỉ, xuất vốn liếng lớn nhất của nữ nhân, dẫn dụ đối phương. Nhưng có thành công hay không? Sau khi đã chứng kiến thủ đoạn của đối phương, nữ tử trong lòng một chút cũng không tin tưởng.
“Được, ngươi đem pháp khí thu hồi lại, ta đáp ứng ngươi!” Người nói chuyện là một nam tử áo xanh cỡ mười tám mười chín tuổi, mi thanh mục tú, môi hồng răng trắng, bộ dáng là mỹ nam tử.
Sau khi nói nói thế, người này liền đem hai thanh phi đao dừng ở giữa không trung, trên mặt mỉm cười nhìn nữ tử.
Nữ tử Yểm nguyệt tông mừng rỡ, gấp rút liếc mắt đưa tình với nam tử, sau khi hơi chút do dự, liền chậm rãi thu pháp khí về trong tay, sau đó bộ ngực sữa vươn cao, như muốn nói cái gì đó.
Đáng tiếc cũng không đợi đôi môi anh đào mở ra nói cái gì, mỹ nam tử trên mặt đột nhiên lộ vẻ sát khí, ngón tay đột nhiên chỉ tới, hai thanh phi đao màu đỏ lập tức nhanh như sấm sét lần lượt bắn xuống, nữ tử không kịp la một tiếng đã té nằm ra trên mặt đất, máu tươi chảy đầy đất.
“Tiện nhân! Bằng cái thứ như ngươi, lại muốn mê hoặc Hàn Thiên Nhai ta!”
Mỹ nam tử mặt mang vẻ chán ghét, thanh âm đột nhiên trở nên sắc nhọn. Tiếp theo, từ bên hông lấy ra một cái khăn tay, lau đi tro bụi ở trên mặt, động tác phi thường âm nhu dịu dàng, giống như là một quý bà vậy.
“Nhanh đi thôi, nói không chừng trên đường còn có thể gặp nhiều người có thể giải buồn được!”
Sau khi lầm bầm lầu bầu nói, nam tử tiện tay quăng cái khăn tay lên trên mặt cảu nữ tử, xoay hông rời khỏi đây.
Trong núi rừng, một thi thể đệ tử Linh thú sơn nằm trên mặt đất, ở bên cạnh có một trung niên đang đứng, hắn đang lắc đầu ảo não nhìn lên bầu trời thì thầm tự nói cái gì đó, phía sau có vài con quái thú cực kỳ hung ác đang nằm trên mặt đất, không còn hơi thở!
Trên núi hoang, một người áo lục bộ mặt xấu xí, đang điên cuồng khu sử một bầy ong lớn, vây công mấy người ăn mặc đạo trang.
Cứ như vậy, trong cấm địa chuyện kẻ mạnh giết kẻ yếu, xảy ra ở khắp nơi, Hàn Lập tuy không có gặp những chuyện này, cũng có thể cảm nhận được mùi máu tươi đang lưu động trong không trung.
Nhưng Hàn Lập bất chấp mấy cái này, hắn hiện đang chuyên tâm khôi phục pháp lực, sợ sẽ có kình địch phát hiện ra hắn vào lúc pháp lực đang tổn hao như thế này.
Giờ phút này, trong cấm địa một đêm đã trôi qua. Làm cho Hàn Lập có chút kinh ngạc chính là, đêm tố itrong này cũng không hoàn toàn là tối đen, mà cả bầu trời mênh mông thủy chung vẫn có ánh sáng lờ mờ, làm cho người ta thấy có chút không thoải mái.
Đang lúc Hàn Lập trong lòng mừng thầm vì pháp lực đã khôi phục, đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập cùng với tiếng hơi thở trầm trọng, từ xa xa đi lại, tựa hồ có người đang nhằm hướng cây đại thụ Hàn Lập đang ngồi mà chạy đến.