“Hừ! Tưởng hay lắm sao!”
“Cũng không cần đầu óc nghĩ lại! Lần này sư huynh đệ hai người chúng ta, có thể cùng được truyền đến đây, đã là may mắn lắm rồi, tối thiểu cơ hội giữ được mạng so với những người khác cao hơn nhiều, có thể may mắn xử lý người này cũng là may mắn mà thôi, lại ngu ngốc đến nỗi đem cái việc ôm cây đợi thỏ này diễn lại nữa sao? Không sợ gặp phải người mạnh, đem cái mạng nhỏ của ngươi và ta ra đùa vui sao? Càng huống chi, loại địa phương quỷ quái này đâu có thể nào có người khác đến, nhanh chóng đến khu trung tâm để đục nước béo cò, đây mới là thượng sách!”
Tên đệ tử tuổi cao hơn của Linh thú sơn, rõ ràng so với tên tuổi trẻ mạnh hơn cùng gian trá hơn nhiều, một mặt giáo huấn đối phương, một mặt vẫn không ngừng quan sát khu rừng xung quanh.
Thấy vậy, Hàn Lập lại càng cẩn thận, đem Liễm khí thuật tăng lên đến cực hạn, khí tức hoàn toàn thu lại, không dám lộ ra chút nào. Cái loại ý niệm ngu ngốc “một đánh hai” , Hàn Lập chưa bao giờ nghĩ tới, càng sẽ không ngu ngốc đi làm.
Hai người này, một người có pháp lực tầng mười hai, người kia còn muốn cao hơn, nếu liên thủ lại, hắn quyết không có một chút phần thắng nào, hắn chắc chắn không có thần thông lớn như vậy.
Bởi vậy, Hàn Lập chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đem toàn bộ Hàn yên thảo đi, cho một mồi lửa hỏa thiêu thi thể của đệ tử Thiên khuyết bảo. Cuối cùng, hai người này đem Hàn băng thiềm thu vào một cái túi da màu đỏ, biến mất trong khu rừng đối diện.
Hai người vừa rời đi, Hàn Lập cũng không có lập tức đứng dậy, mà một lúc sau mới phủi lá rụng trên người đứng lên, có chút đăm chiêu nhìn về phía hai người biến mất.
Xem ra so với ý tưởng của mình cũng không sai biệt lắm, người như vậy cũng không thiếu.
Cái này cũng khó trách, người một khi đã dám mạo hiểm tham gia Huyết sắc thí luyện, có mấy ai mà không nghĩ tới khu trung tâm chứa thiên địa linh vật chứ? Cũng không khỏi va chạm lớn ở đây! Dù sao thiên địa linh dược sinh ra và lớn lên, thật sự là rất có hạn, căn bản không đủ phân cho các phái.
Hàn Lập âm trầm nghiêm mặt, đứng tại chỗ một hồi phát khổ mà suy nghĩ.
Chính mắt nhìn thấy, người áo lam cẩn thận như vậy không thua gì mình, mà cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất khỏi thế gian. Mà sự tình giống vậy, tại cấm địa này diễn ra không biết bao nhiêu lần, điều này làm cho niềm tin đạt thành mục tiêu của Hàn Lập, lại dao động không ít!
Thật không hiểu chuyến đi đến cấm địa lần này, là đúng hay là sai? Có lẽ, chỉ cần ăn vào hai viên Trúc Cơ đan kia, là có thể Trúc Cơ thành công, căn bản không cần mạo hiểm.
Hàn Lập chán nản thầm nghĩ, đã có chút ý niệm thối lui trong đầu, dù sao nói miệng vẫn dễ dàng hơn, nhưng đến khi bóng ma tử vong bao phủ trong lòng thì lập tức tâm phiền ý loạn.
Mấy canh giờ sau, Hàn Lập mới rời khỏi nơi này, tìm hướng khác mà đi, nhưng vẫn phải hướng về phía trung tâm cấm địa.
Sau một phen suy nghĩ, lý trí của Hàn Lập vẫn chiếm thượng phong, biết sự tình vừa rồi, chính là sự yếu đuối của bản thân tìm cớ mà rút lui. Bởi vậy sau khi chấn chỉnh lại tinh thần, lại tiếp tục lên đường.
Hàn Lập cũng không đi theo sau hai người nọ, mà là đi vòng tìm đường khác, tuy nhiên lộ tuyến của hai người Linh thú sơn mới là gần nhất, nhanh nhất.
Hàn Lập không phải lo là đối phương bằng năng lực bản thân có thể phát hiện ra mình, mà là đối với thủ pháp khu thú cổ quái của Linh thú sơn, cảm thấy rất kiêng kị. Không biết đối phương có thủ đoạn gì đặc thù hay không, có khả năng phát hiện sự theo đuôi của mình, nên kính nhi viễn chi là tốt nhất.
Phải biết rằng, lúc trước hắn có một con Vân sí điểu rất có linh tính, có thể từ khoảng cách xa mà theo dõi giám thị người được chỉ định, nghĩ đến cũng giống như thủ pháp khu sử của Linh thú sơn, khẳng định càng thêm bí mật cùng quỷ dị, dù sao bọn họ đều là người tu tiên, thủ đoạn người trong giang hồ làm sao có thể sánh bằng!
Nói lên Vân sí điểu, Hàn Lập có chút ảo não. Lúc trước khi tiến vào Hoàng Phong cốc, vì để không khiến cho người khác chú ý, hắn đem Vân sí điểu nuôi dưỡng trong Thái Nhạc sơn mạch, để cho tự do hoạt động.
Kết quả lúc đầu thì con chim này thường xuyên trở về tìm Hàn Lập, chủ yếu là để ăn “Hoàng lật hoàn” yêu thích.
Nhưng theo thời gian lâu dần, số lần bay đến dần dần rất thưa thớt, đến khi Hàn Lập ý thức được sai lầm của mình thì con chim này đã hoàn toàn trở nên hoang dã, một đi không trở lại, àm cho Hàn Lập cực kỳ đau lòng. Nếu không, lần đi đến cấm địa này, hắn có thể sử dụng không ít.
Hàn Lập thực không biết, quyết định đi vòng đã giúp hắn tránh được một tai kiếp.
Hai người Linh thú sơn kia, từ lúc rời khỏi Ô long đàm, đã lấy từ trong túi thả ra một số lượng bươm bướm nhiều màu.
Những con côn trùng này bay ra, liền lập tức tản ra bốn phía, bố trí dày đặc trong khuôn viên trăm trượng, màu sắc trên người cũng dần dần biến ảo cho phù hợp với cảnh vật xung quanh, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không phát giác ra được.
Hơn nữa cho dù có để ý phát hiện ra, quá nửa cũng sẽ tưởng là sinh vật ở trong cấm địa này, sẽ không có gì nghi ngờ.
Cứ như vậy, những con côn trùng này trở thành vật cảnh giới cho hai người kia, chỉ cần có người tiếp cận phạm vi cảnh giới của chúng, thì hai người sẽ lập tức biết được, có thể đưa ra đối sách trước.
Cách dùng côn trùng để tạo thành một lưới cảnh giới sống, có thể nói là cực kỳ vững chắc, chính là kiệt tác của đệ tử Linh thú sơn. Cho dù đệ tử các phái khác biết được điều này, cũng không có biện pháp gì đối với lũ côn trùng này, không có khả năng lướt qua chúng mà lặng lẽ đánh lén.
Kỳ thật lại nói tiếp, Hàn Lập dừng tại Ô long đàm rồi mới đi là rất may mắn. Hai người Linh thú sơn này, cũng không thả côn trùng tại thủy đàm, mà là sau khi rời đi mới bắt đầu thả, nếu không Hàn Lập tuyệt trốn không khỏi sự lùng sục của chúng.
Cũng không phải là hai người này nhất thời sơ sẩy, quên việc này, mà loại bươm bướm này trời sinh sợ lạnh, nhiệt độ mà thấp một chút là sẽ đông cứng lại mà chết, không thể không nói là tiếc nuối.
Mà nước tại Ô long đàm lại trời sinh dị chất, lạnh vô cùng, làm cho xung quanh thủy đàm đều trở nên như là mùa đông, với loại tình cảnh này, bọn họ sao dám thả lũ bươm bướm này ra chịu chết?
Hàn Lập đối với việc bản thân tránh được một kiếp nạn, cũng không hề hay biết, đang đứng dưới một vách núi cổ quái, nhìn thấy hai thi thể thê thảm dưới chân, im lặng không nói.
Một thi thể, mặc đồ màu đen bó sát người, dáng người khôi ngô, bàn tay thô lớn, trên cổ có một lằn máu gọn gàng, trên đầu hai mắt trợn lên, thần tình không cam lòng, tựa hồ bị chết không minh bạch, xem hình dáng thì là đệ tử của Cự kiếm môn.
Thi thể kia, dáng người trung bình, trên người huyết nhục mơ hồ, nặng nhất chính là khuôn mặt không còn thấy rõ được ngũ quan, bị một thanh cự kiếm đâm thẳng vào đầu gim xuống đất, não tương huyết dịch chảy đầy đất. Nhưng trên ngón tay vô danh, lại quấn một sợi ti tuyến kỳ quái trong suốt, dưới ánh mặt trời, khẽ lập lòe như có như không.
Hàn Lập, nhìn kỹ thi thể của đệ tử Cự kiếm môn, suy nghĩ trong chốc lát. Đột nhiên nhấc chân nhằm cái cổ có đường chỉ máu đá nhẹ một cái, cái đầu lập tức lăn long lóc sang một bên, một chút sức cũng không cần sử ra.
Thi thể người này sớm đã phân làm hai.
Hàn Lập thở dài, lại nhìn thi thể kia không cần suy nghĩ cũng đã biết thân phận, gương mặt tuy không thể nhận ra, nhưng y phục lại giống Hàn Lập như đúc, cũng đã chứng minh người chết chính là một vị sư huynh đệ nào đó của Hoàng Phong cốc!
Rất rõ ràng, hai người là đồng quy vu tận mà chết!
Hàn Lập ngẩng đầu, nhìn lên đỉnh núi hồi lâu, trong lòng đã có kết luận, trong đầu đã đem tình cảnh hai người này gặp nhau ra tay thế nào đã sơ lược tưởng tượng ra được.
Theo các dấu hiệu mà phán đoán, ngời của Cự kiếm môn so với vị sư huynh của Hàn Lập này, thực lực cao hơn một bậc.
Trên thi thể của người áo vàng huyết nhục mơ hồ, vết thương khá nhiều, vẻ mặt của người áo đen có vẻ không cam lòng, đều biểu minh cho việc này.
Vị sư huynh đồng môn không biết tên này, tuy ở vào thế hạ phong, nhưng hiển nhiên cũng là người có tâm kế, cố gắng sử dụng pháp khí ti tuyến trong suốt này. Hắn khẳng định lợi dụng khi đối phương đại thắng tâm tính buông lỏng, vào thời điểm cuối cùng dùng vật này đánh lén, cắt ngọt đầu của đối phương, lấy mạng của người Cự kiếm môn này.
Nhưng hắn hiển nhiên không nghĩ tới, chẳng biết nguyên nhân gì, vị áo đen này trước khi chết, vẫn còn thừa lực xuất cự kiếm trong tay, một kiếm đâm xuống, vị đồng môn này hoặc là do thương tích quá nặng không thể di chuyển, hoặc bởi vì thắng lợi tới tay mà phạm sai lầm tương tự, đã bị đóng đinh trên mặt đất. Tạo thành một hồi tử chiến thảm thiết không có người chiến thắng.