Phàm Nhân Tu Tiên – Chương 173: Tụ Tập – Botruyen

Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 173: Tụ Tập

Hàn Lập khi bị hỏi tới một mực bảo không biết, khăng khăng khẳng định rằng tu vi ngày nay tất cả đều là do khổ tu mà thành, tại sao tốc độ tu luyện kinh người thì Hàn Lập bắt chước đem kỳ ngộ đã được chuẩn bị trước, chính là khi xưa lúc còn thơ ấu từng ăn nhầm một quả lạ, giảng thuật cho Vương sư thúc nghe, đem hết thảy trút lên đầu dị quả. Bởi vì xuất hiện tình hình này nên hắn đặc biệt tìm cớ để bào chữa.

Hàn Lập biết lời nói dối khi có bảy phần thực, ba phần giả mới có thể làm cho người ta tin, cho nên hắn miêu tả dị quả thực không phải là tưởng tượng không có cơ sở, mà là một loại tiên gia chi quả gọi là _”Long Lân quả” _ thế gian truyền lưu trăm ngàn năm nay, nghe nói người phục dùng có thể thoát thai hoán cốt, bạch nhật phi thăng, thật sự có hay không có quả đó, Hàn Lập cũng không biết, dù sao cũng không ai chân chính phục dùng qua.

Vị Vương sư thúc này đã đọc nhiều thi thư, sau khi nghe Hàn Lập kể chuyện dị quả, hai mắt tỏa sáng, đích thực từ một nơi nào đó đem ra một quyển cổ thư gọi là “Kỳ vật dị chí” và từ trong đó tìm được _”Long Lân quả” _ như lời Hàn Lập nói, đã làm cho lão chấp nhận.

Sự tình đến bước này, Hàn Lập đương nhiên là thuận thủy thôi chu (xuôi nước đẩy thuyền) thừa nhận, làm Vương sư thúc “híc híc” cảm thán không thôi.

Hàn Lập còn nói cho đối phương biết, khi quả này bị hái xuống, thì cây lá đều khô héo mà chết ngay lập tức, cho dù tại nơi ban đầu tìm lại lần nữa, cũng tuyệt không có quả thứ hai. Cứ như vậy liền hoàn toàn cắt đứt ý niệm trong đầu của đối phương sau khi nghe được muốn đi tìm, hoàn toàn ngăn chặn lời lẽ tiếp theo của đối phương.

Liên quan đến điều này, có thể có lòng tham nổi lên hay không, tin tưởng là thực, ước muốn đi tìm tiên quả thứ hai ở địa phương khác, vậy mặc kệ việc của lão, để đối phương tự mình bận rộn đi tìm đi.

Hơn nữa Hàn Lập rất rõ ràng, đừng xem vị Vương sư thúc ở trước mặt hắn, hoàn toàn là bộ dáng thực sự, đột nhiên hiểu ra. Trên thực tế, những lời này có làm cho đối phương tin tưởng vài phần hay không, trong lòng Hàn Lập thực không để ý bao nhiêu.

Phỏng chừng đối phương trong lúc đó cũng bán tín bán nghi, nửa tin nửa ngờ. Vì thế đối với vị Vương sư thúc này, Hàn Lập về sau có thể tránh được liền tránh, có thể trốn được liền trốn, để tâm chú ý một chút, tránh bị đối phương nhìn ra cái gì.

Nhưng Hàn Lập tin tưởng rằng, chỉ cần Trúc Cơ thành công, tiến vào Trúc Cơ kỳ thì thân phận của hắn liền khác đi. Cho dù trong tâm của Vương sư thúc có nghi hoặc, cũng sẽ không dễ dàng chọc tới mình, tu tiên giới dù sao cũng lấy thực lực để nói chuyện.

Vì thế Hàn Lập thật vất vả đem vấn đề công pháp chính mình đánh lừa cho qua, mà Vương sư thúc cũng không biết là có hay không bởi vì vừa rồi gây sức ép một phen đối với Hàn Lập nên quay lại xin lỗi, không có chút ý tứ làm khó Hàn Lập báo danh, dễ dàng hoàn thành mọi thủ tục cho hắn, còn dặn dò một ít điều cần chú ý trong chuyến đi tham gia cấm địa này, để hắn sớm có chút chuẩn bị.

Hàn Lập cảm ơn luôn miệng, sau đó cáo từ ly khai.

Sau khi hắn trở về, lên tiếng kêu gọi tiểu lão đầu, đem công tác dược viên tạm thời tống khứ, để toàn tâm toàn ý chuẩn bị Huyết sắc thí luyện.

Tiểu lão đầu sau khi nghe xong việc này, nửa ngày không nói gì, dùng một loại ánh mắt khác thường “ngươi nhất định chết” , nhìn thẳng Hàn Lập làm hắn trong lòng sợ hãi rất lâu.

Nhưng có việc ngoài ý muốn của hắn, vị Mã sư bá đột nhiên trước khi ly khai, không nói hai lời, ném cho Hàn Lập hai bình đan dược, lạnh lùng nói một câu: “Một bình uống vào, một bình xoa ngoài da” Xong vẻ mặt vẫn lãnh đạm, ngự khí bay đi.

Hành động này làm cho Hàn Lập trong lòng có chút ấm áp.

Trải qua hai năm ở chung, hắn đã hiểu rằng tiểu lão đầu này, tuy tính tình có chút cổ quái, những là người diện lãnh tâm nhiệt (mặt lạnh tim nóng), chỉ có chút trầm mê vào thuật luyện đan. Hiện tại đối đãi với hắn như thế, rõ ràng là vị Mã sư bá cũng đã xem hắn như con cháu, Hàn Lập có chút cảm động.

Trước ba ngày chuyến đi cấm địa diễn ra, Vương sư thúc rút cuộc cấp phát cho Hàn Lập tín phù, thúc giục hắn tiến đến tập hợp tại nghị sự đại điện, chuẩn bị xuất phát.

Hàn Lập đến nơi đây, đệ tử báo danh tham gia Huyết sắc thí luyện, cũng tập hợp tại nơi này, đánh giá, dò xét lẫn nhau.

Đệ tử Luyện Khí kỳ cả Hoàng Phong cốc vượt qua vạn người, Hàn Lập tự nhiên sẽ không biết hết. Nhưng trong đó xuất hiện một nữ nhân mà Hàn Lập quen thuộc đến mức không thể nào quen thuộc hơn nữa, Hàn Lập không chỉ biết người con gái này, hơn nữa toàn thân cũng bị hắn nhìn qua và cũng đã chiếm tiện nghi qua, chính là vị Trần sư muội suýt chút nữa bị tên Lục sư huynh mê gian.

Lại nói tiếp, sau khi “Lục sư huynh” bị Hàn Lập xử lý, thật đúng là khiến cho Hoàng Phong cốc một hồi ồn ào nho nhỏ. Người này tuy chưa tiến vào Trúc Cơ, nhưng chung quy là một người sở hữu dị linh căn, tại Hoàng Phong cốc là đệ tử cấp thấp được thượng tầng cực kỳ chú ý.

Mà Trần sư muội sau khi trở về, chẳng biết bắt nguồn từ tâm lý sao đó, vẫn chưa hướng người khác nhắc tới chuyện trải qua đêm đó, không nói gì cả.

Cứ như vậy, Lục sư huynh trong thời gian dài biến mất không thấy, bị liệt vào những người bị mất tích được xử lý. Trải qua liên hệ xung quanh trong môn phái, sau khi tìm kiếm, không đạt được kết quả gì, dần dần cho qua.

Sự tình người trong cốc tự nhiên mất tích như vậy, trước kia không phải không có phát sinh, Lục sư huynh không phải là người ngộ nạn đầu tiên, cũng tuyệt không phải là người cuối cùng.

Đợi khi sóng gió qua đi, trong Hoàng Phong cốc không ai nhắc tới vị Lục sư huynh này nữa, căn bản giống như không có tồn tại. Tình hình này làm Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng cảm nhận được một luồng hàn ý lạnh băng.

Người tu tiên quả nhiên là người hoàn toàn đoạn tình tuyệt dục, nếu có một ngày hắn mất tích, tình cảnh phản ứng trong môn phái còn không bằng lần này đâu! Hơn phân nửa là trong chớp mắt đem hắn vứt bỏ khỏi não bộ, tuyệt sẽ không cố sức nghe xem nơi hạ lạc của hắn.

Xem ra từ khi tiến nhập môn phái đến nay, vẫn là thuộc hàng cấp thấp, thái độ cẩn thận tuyệt không có sai.

Dù sao con đường tu tiên dài như vậy, sự việc ngoài ý muốn phát sinh rất lớn, nếu bản thân lại rước lấy sự chú ý của người khác, làm ra trò ngu ngốc nổi bật, đối với loại người tu tiên cấp thấp không có bối cảnh cùng người chống lưng như hắn, tùy thời trên con đường tu tiên bị những thế lực cường đại không thể chống cự bóp chết. Mà kiếp sau lại đi trên con đường tu tiên, có thế tính là thấp cơ hồ như không có.

Vốn đối với việc chuyển thế trọng sinh này Hàn Lập ban đầu cũng không tin, nhưng từ khi tiếp xúc với tu tiên giới, cũng bắt đầu trở nên bán tín bán nghi.

Thần thái của Trần sư muội cùng trước kia rõ ràng bất đồng, không biết có phải do việc tình lữ phản bội đả kích, cả người không tô điểm, trở nên lãnh diễm, cả người toát ra hơi thở người lạ không nên lại gần, làm vài thanh niên bị hấp dẫn bởi dung mạo, ý đồ muốn tiến lên nói chuyện, thất vọng mà trở về.

Cũng không có nam nhân nào thể hiện sự khinh rẻ, biểu tình lãnh ngạo này chẳng những không làm giảm vẻ đẹp của nàng, ngược lại càng tăng thêm vài phần mị lực thần bí, làm cho các nam đệ tử xung quanh tất cả đều liên tục lén trộm nhìn. Loại mị lực này so với hình tượng như một con chim nhỏ trước mặt Lục sư huynh lúc trước của nàng, hấp dẫn hơn rất nhiều.

Nhưng Hàn Lập sau khi nhìn qua, trong lòng không ngừng cười khổ.

Không cần hỏi, trên thế gian cũng có rất nhiều nữ tử bị nam nhân hại, nếu đã trải qua lần trước bị tình lữ phản bội, chỉ sợ rằng người con gái này sẽ không dễ dàng sử dụng nhan sắc đối với nam nhân, thậm chí cả đời cô độc cũng nói không chừng.

Vị Trần sư muội này vẫn chưa nhận ra Hàn Lập đến, Hàn Lập cố ý tại trước mặt nàng đi lại vài vòng, kết quả tìm đước ánh mắt lạnh như băng của đối phương, hiển nhiên nàng cho Hàn Lập cố ý tại trước mặt nàng phô trương.

Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm, mê huyễn lực của Hợp Hoan đan quả nhiên lợi hại, nàng đối với hắn không lưu lại một điểm ấn tượng nào, cứ như vậy, điểm lo lắng cuối cùng cũng hoàn toàn bị tiêu trừ.

Tuy nhiên, ngẫm lại đêm nọ nàng ta nóng rực như lửa cùng với bộ dáng mê người của thân thể xích lõa, lại nhìn xem Trần sư muội lãnh nhược băng sương hôm nay, trong lòng Hàn Lập hơi có chút hỏa nhiệt cùng tiếc nuối.

Lại nói tiếp, đối phương tham gia lần Huyết sắc thí luyện này, hơn phân nửa chính là do mình ban tặng. Sau khi mất Trúc Cơ đan nàng nếu muốn Trúc Cơ cũng chỉ có tự mình ra tay tự tìm lấy. Dù sao chuyến đi cấm địa lần này chính là một con đường có thể tìm được Trúc Cơ đan.

Mà đệ tử Hoàng Phong cốc tham gia chuyến đi cấm địa lần này được xưng thực sự là nhân cường mã tráng, tinh duệ đại xuất chính là các đệ tử đỉnh phong tầng mười ba, có hơn năm, sáu người.

Còn lại các đệ tử khác đa số cũng là tầng mười hai, Trần sư muội chính là người có trình độ bậc trung tầng mười hai.

Cuối cùng, đệ tử tầng mười một chỉ có ba người. Trừ Hàn Lập là ngoại lệ, còn có một vị lão giả đầu tóc hoa râm khác cùng một tiểu tử khoảng mười sáu, mười bảy tuổi làm cho Hàn Lập trong lòng một trận ớn lạnh. Bọn họ ba người đại khái theo như truyền thuyết chính là vật hy sinh.

Dựa theo lệ thường lúc trước, đệ tử cấp thấp bảy đại phái có thể đi vào cấm địa không thể vượt quá hai mươi lăm người, chỉ có thể ít hơn chứ không thể nhiều hơn. Vài lần trước, căn bản là gom không đủ nhân số, thường thường chỉ có mười mấy người tham gia Huyết sắc thí luyện.

Nhưng lần này chẳng những nhân số đạt tới giới hạn lớn nhất, lại có những đệ tử tinh nhuệ xuất hiện, hết thảy đều biểu hiện rõ ràng rằng lần đi hái thảo dược này tuyệt đối vượt qua tiêu chuẩn bình thường của mấy lần trước đó, khả năng nhân số sống sót, khẳng định ít hơn một phần tư.

Thấy được tình cảnh đã được đoán trước này, Hàn Lập ngoại trừ trong lòng mắng to, cũng không thể làm gì! Không cần hỏi cũng khẳng định rằng mấy đệ tử tinh nhuệ này được cao tầng trong môn phái hứa tưởng thưởng rất hậu, nếu không cũng sẽ không xuất hiện tại nơi đây.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.