“Đúng vậy, Ngô sư huynh, thật sự là ý kiến hay!” Diệp lão giả hai mắt sáng ngời, hưng phấn hẳn lên.
Sau đó hắn quay đầu, giọng đầy hy vọng nói với Chung Linh Đạo: “Chưởng môn sư huynh, có thể cho ta gặp người mang Thăng Tiên Lệnh được không? Ta muốn giao dịch cùng hắn, tiến hành trao đổi để hắn chủ động buông Trúc Cơ Đan!”
Chung Linh Đạo nghe vậy, trầm ngâm một chút rồi gật đầu đáp ứng. Nhưng lại dặn dò lão giả thêm lần nữa, không được dùng các thủ đoạn mua bán cường hành, rồi mới cho vị Vương sư đệ kia đưa hắn đi gặp vị khách không mời đó.
Lão giả và Vương sư đệ ra khỏi đại điện, lập tức dùng pháp khí hình chiếc lá bay lên trời, hướng thẳng tới Nghênh Tân lâu của Hoàng Phong Cốc.
Còn trong một căn phòng của Nghênh tân lâu Hoàng Phong Cốc, một thanh niên đang nằm trên giường, nhìn nóc nhà đến xuất thần, hắn đúng là Hàn Lập theo những người thắng ở Thăng Tiên đại hội cùng tới Hoàng Phong Cốc
Lúc đầu, sau khi Hàn Lập giết chết hai người tu tiên đánh lén hắn, rồi vô tình đi thẳng tới Lam Châu Mỗ sơn lĩnh bí ẩn, tham gia Thăng Tiên đại hội, chính mắt thấy lôi đài tranh đấu so với lời của Hồ Bình Cô còn thảm thiết hơn ba phần.
Sau khi trải qua một phen sinh tử, các lôi đài đều có được người chiến thắng, lúc này người dẫn đường của bảy đại tiên phái rốt cuộc cũng hiện thân, mà người dẫn đường của Hoàng Phong Cốc chính là vị Vương sư đệ kia.
Hàn Lập sau khi thấy người dẫn đường của Hoàng Phong Cốc, cũng đã suy nghĩ rất kỹ xem có nên quyết tâm mạo hiểm thử một lần, cầm Thăng Tiên Lệnh nộp cho vị dẫn đường này xem, khiến cho đối phương rất cực kỳ kinh ngạc.
Đối phương lúc đó tỏ vẻ có thể đưa được Hàn Lập về môn phái, nhưng cụ thể sẽ xử lý hắn và Thăng Tiên Lệnh thế nào thì phải do Chưởng môn của bọn họ quyết định. Dù sao việc thu hồi Thăng Tiên Lệnh cũng là việc đã xảy ra từ bốn năm trăm năm trước!
Hàn Lập đương nhiên sẽ không phản đối, nếu không cứ để hắn tự mình đi tìm Hoàng Phong Cốc sơn môn thì quả là khổ cực.
Cứ như vậy, dưới ánh mắt kinh ngạc của các người tu tiên, Hàn Lập và mười tên thắng trận ngồi trên một pháp khí to lớn hình một chiếc thuyền, cùng được vị dẫn đường Vương sư đệ này mang trở về Hoàng Phong Cốc, an bài hắn ở đây, để hắn chờ đợi câu trả lời. Về phần mười người bọn hắn cũng bị tách nhau ra, chẳng biết đã được đưa tới những đâu.
Hàn Lập đợi ở đây cũng đã ba, bốn ngày, chẳng hề bước ra khỏi cửa phòng, chỉ có một gã sai vặt khoảng mười một, mười hai tuổi mỗi ngày đưa cơm tới, còn lại thì không hề gặp ai khác.
Đó không phải vì sợ Hàn Lập không thành thật mà chỉ là do người dẫn đường họ Vương kia an bài hắn tại đây để kiểm tra xác định thuộc tính của hắn cho chính xác, bởi vì hắn không phải đệ tử Hoàng Phong Cốc cho nên cũng phải chịu một chút cấm pháp, tạm thời không thể ra khỏi phòng, nếu xúc động cấm pháp sẽ bị cấm pháp vây khốn.
Nghe người dẫn đường họ Vương nói như vậy, Hàn Lập tự nhiên không khỏi hồi hộp về trường hợp của mình, hơn nữa, sau khi biết mình là tứ chúc thuộc tính nguỵ linh căn thì tâm tình của hắn lập tức cũng trở nên bất an.
Mặc dù Hàn Lập đã sớm biết tư chất tu tiên của mình thấp kém, nhưng khi chính tai mình nghe được như vậy thì cũng buồn bả, uể oải suốt một ngày. Xem ra, nếu hắn muốn có thu hoạch trên con đường tu tiên thì chỉ có cách lợi dụng các loại đan dược từ bên ngoài trợ giúp.
Chỉ là sau khi Trường Xuân Công của hắn tới tầng thứ chin, cảm thấy hiệu quả của “Hoàng long đan” và “Kim tủy hoàn” giảm bớt rất nhiều, tác dụng trợ giúp giảm bớt rất nhiều so với trước kia. Xem ra phải tìm những loại kỳ hoa, dị thảo, điều chế những loại linh dược khác phù hợp với người tu tiên chân chính, lúc đó mới không làm chậm tiến độ tu hành của mình được.
Hàn Lập đang có những suy nghĩ kỳ quái thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, nhưng lại không phải là của một người. Hàn Lập chấn chỉnh tinh thần, xem ra chờ đợi khổ sở đã nhiều ngày, rốt cuộc tin tức cũng tới.
“Tiểu hữu, ở chỗ này đã quen chưa?”
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, tiếp theo truyền đến thanh âm của người dẫn đường họ Vương, theo sau người này từ bên ngoài phòng đi vào còn có một vị lão giả mặt đỏ.
“Vương tiên sư, khỏe chứ!” Hàn Lập bật người nhảy từ trên giường xuống, cung kính thi lễ, nói. Hắn hiểu rõ nhiều người dù không trách nhưng có thái độ cung kính một chút cũng chỉ tốt thêm cho hắn mà thôi.
“Vị này là…?” Hàn Lập nhìn lão giả, có chút nghi hoặc hỏi.
“Đây là sư huynh ta, họ Diệp” . Vương sư đệ cười cười, giải thích.
Họ Diệp? Hàn Lập lấy làm kinh hãi, chẳng lẽ việc hắn theo Kim Quang thượng nhân giết người đoạt lệnh đã bị bại lộ nên người Diệp gia tìm tới sao? Nhìn sắc mặt lão giả này dù không được tốt nhưng cũng không có dáng vẻ nghiến răng. Hàn Lập âm thầm suy tính nhưng ngoài mặt lại không hề lộ ra vẻ gì khác thường, lập tức nghiêm giọng nói:
“Thì ra là Diệp tiên sư!”
Lão giả đánh giá Hàn Lập từ trên xuống dưới một lần, thấy Hàn Lập cực kỳ bình thường, không có chỗ nào bất phàm, càng cảm thấy khả năng thành công của cuộc gặp gỡ này tăng thêm vài phần.
Vì vậy, nghe Hàn Lập ân cần thăm hỏi thì cũng tươi cười nói: “Ha ha, Hàn tiểu hữu không nên đa lễ! Nếu tiểu hữu đã cầm Thăng Tiên Lệnh tới Hoàng Phong Cốc chúng ta, vậy tiểu hữu chính là đệ tử bổn môn rồi. Cho nên cứ gọi ta là Diệp sư thúc, không nên khách khí như vậy!”
Hàn Lập vừa nghe lão giả nói xong, tâm tư trong lòng cũng thả lỏng rất nhiều, nhưng lại nổi lên vài phần nghi hoặc.
Đối phương nói chuyện khách khí như vậy, xem ra không phải là muốn trả thù. Nhưng khách khí tới mức đó thì đúng là có chút quá đáng. Cái gì mà nói không phải là người ngoài? Hàn Lập cảm thấy đau cả đầu.
“Hàn tiểu hữu, DIệp sư huynh nói không sai! Chưởng môn bổn phái đã đồng ý cho tiểu hữu gia nhập bổn cốc, trở thành bổn môn đệ tử, cũng sắp cấp Trúc Cơ Đan cho tiểu hữu sử dụng rồi!” Vương sư đệ cười hì hì nói.
“Thật chứ?” Cho dù Hàn Lập luôn trầm ổn, tỉnh táo nhưng nghe được tin này cũng không khỏi hưng phấn hẳn lên, hận không thể hoa tay múa chân vài cái để phát tiết kích động trong lòng.
Thấy bộ dáng Hàn Lập như vậy, Vương sư đệ mỉm cười, cũng không thể hiện gì, tựa hồ như đã sớm đoán trước được biểu hiện của Hàn Lập.
“Vương sư đệ, ta muốn cùng Hàn sư điệt nói chuyện riêng một chút, ngươi đi nghỉ một chút được không?” Lão giả có chút không thể bình tĩnh được nữa, rốt cuộc cũng nói ra điều mà lão muốn nói ngay từ khi vừa bước vào trong phòng.
“Đương nhiên có thể, vậy sư đệ về trước, sư huynh và Hàn sư điệt nói chuyện xong thì cũng về nhé!” Vương sư đệ âm thầm thở dài một hơi, liếc Hàn Lập một cái rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc này, trong phòng chỉ còn hai người là lão giả họ Diệp và Hàn Lập.
Hàn Lập ngạc nhiên nhìn sự việc phát sinh trước mắt. Tại sao vị họ Vương đó nói đi là đi? Lại còn có một vị tự xưng là sư thúc muốn nói chuyện với mình! Mặc dù không biết vị Diệp sư thúc này muốn gì nhưng Hàn Lập vẫn mơ hồ dự cảm thấy một tia bất ổn.
Lão giả cũng thấy Hàn Lập bất an, nhưng hắn không quan tâm. Hắn tin tưởng rằng mình có thể đề xuất ra cái gì đó, chắc chắn là sẽ làm cho người trẻ tuổi còn chưa mấy kinh nghiệm đời này mở rộng tầm mắt, khiến cho giao dịch của mình được hoàn thành thuận lợi.
“Hàn sư điệt, sư thúc ta tính tình thẳng thắn, cũng không muốn quanh co, ta nói thẳng luôn! Ta muốn mua Trúc Cơ Đan của sư điệt, chẳng biết ý sư điệt thế nào?” Lão giả nói thẳng vào vấn đề.
Không ngờ lại muốn mua Trúc Cơ Đan của mình, mình không nghe nhầm đấy chứ? Ai lại đem Trúc Cơ Đan cho người khác bao giờ cơ chứ! Hàn Lập vừa nghe thấy vậy, bắt đầu sửng sốt nhưng tiếp đó thì sắc mặt đại biến, trở nên rất khó coi.
“Hàn sư điệt cứ yên tâm, ta sẽ không để Trúc Cơ Đan của sư điệt phải thiệt thòi đâu. Ta đang có bảy, tám khối linh thạch bậc trung, một ít sơ cấp linh phù bậc trung và vài pháp khí thượng hảo hạng. Sư thúc còn có một ít đan dược tinh tiến pháp lực, mặc dù không thể so sánh được với Trúc Cơ Đan nhưng cũng là linh dược khó kiếm trong môn phái. Chỉ cần Hàn sư điệt đồng ý, tất cả đều có thể dùng để đổi lấy Trúc Cơ Đan” . Lão giả đương nhiên thấy ánh mắt Hàn Lập biến hóa, vội vàng giải thích.
Hàn Lập nghe nói vậy, sắc mặt khá lên rất nhiều. Hắn cảm thấy trong lời nói đối phương có thành ý, tựa hồ như vị sư thúc này cũng không có ý định dùng sức mạnh chiếm đoạt, mà thực sự muốn mua Trúc Cơ Đan của mình.