Phàm Nhân Tu Tiên – Chương 109: Đăng Môn – Botruyen

Phàm Nhân Tu Tiên - Chương 109: Đăng Môn

“Gã họ Ngô này thật ghê tởm, giả mạo thư lấy danh nghĩa cảu cha để gả đại tỷ cho hắn, thật sự là tức chết người đi được” Mặc Thải Hoàn hận hận nói, xem ra đối với tên Ngô Kiếm Minh kia cực kỳ thống hận.

“Bất quá cũng may là chọn đại tỷ của con, nếu như hắn yêu cầu là con hoặc Phượng Vũ, ta thật không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt! Phải biết rằng với tính tình của con và Phượng Vũ, làm sao có thể nhẫn nại dối trá ứng phó cùng người này! Chỉ là khổ cho Ngọc Châu, không biết khi phu quân trở về, có trách cứ mẹ không đây?” Nghiêm thị thở dài, nhẹ nhàng nói.

“Mẹ, cha làm sao lại đi trách mẹ chứ? Để chu toàn chuyện gã họ Ngô này, không phải là do đại tỷ chủ động nói ra sao?” Mặc Thải Hoàn vội vàng an ủi Nghiêm thị.

“Đứa nhỏ ngốc này, đây là Ngọc Châu vì Mặc phủ cùng Kinh Giao hội chúng, mà không thể không làm! Bất quá, mẹ cũng chỉ để đại tỷ và gã giả mạo đó đến cỡ này thôi, tuyệt sẽ không thật sự đem đại tỷ của con gả cho hắn. Thật sự trì hoãn không được, cũng chỉ có cách trở mặt bắt giữ hắn!” Nghiêm thị nói xong lời cuối cùng này, thanh âm trở nên lạnh lẽo hẳn.

Nghiêm thị sau khi nói xong câu này, bên trong phòng lại yên tĩnh, hiển nhiên hai mẹ con cũng biết sau khi trở mặt sẽ có chuyện gì xảy ra.

“Phụ thân rốt cuộc khi nào mới có thể trở về?” Mặc Thải Hoàn một hồi lâu sau, mới thì thầm hỏi.

“Cha con khi đi có nói qua, nhanh thì hai ba năm, lâu thì năm sáu năm sẽ trở về” Nghiêm thị buồn bả nói.

“Nhưng hiện tại cũng gần mười năm rồi, con ngay cả bộ dáng của phụ thân cũng nhớ không rõ nữa!” Mặc Thải Hoàn chậm rãi nói.

“Yên tâm đi! Phụ thân con là một đời kỳ tài, lại mang tuyệt kỷ trong người, tuyệt không có việc gì! Khẳng định là có việc gì quan trọng làn cho trì hoãn, rất nhanh sẽ về lại Mặc phủ” Nghiêm thị hình như là nói cho nữ nhi nghe, vừa hình như là tự an ủi mình.

“Được rồi, nhị tỷ Phượng Vũ đã điều chế được linh dược dùng để an thần dưỡng nhan, để con lấy lên cho mẹ, mẹ nên dùng một ít, nghe nói hiệu quả rất tốt!” Cô gái vì phá tan không khí trầm muộn bên trong phòng, đột nhiên thay đổi đề tài, nói sang chuyện khác.

“Đứa nhỏ này…”

Kế tiếp hai mẹ con chỉ là nhỏ to tâm sự, Hàn Lập cũng không nghe được tin tức gì hữu dụng nữa.

Hàn Lập từ hai mẹ con này nói chuyện với nhau, đã nghe ra Nghiêm thị cùng Mặc đại phu cảm tình rất sâu, xem ra có thể tín nhiệm. Sau khi cân nhắc trong lòng, hiểu được người của Mặc phủ mặc dù biết vị Ngô công tử này là giả mạo, nhưng ra mặt trực tiếp tiếp xúc với các nàng cũng tương đối tốt, dù sao âm độc trên người mình lúc nào cũng có thể phát tác, vẫn phải tìm cách lấy cho được Noãn dương bảo ngọc.

Hàn Lập nghĩ tới đây, đưa tay vào trong áo lấy ra tín vật của Mặc đại phu – một cái nhẫn hình rồng, sau đó nhẹ nhàng đi tới ngoài cửa sổ phòng, vung tay đem cái nhẫn quăng vào bên trong phòng.

“Cảng” thanh âm của cái nhẫn rơi xuống đất vang lên, bên trong phòng lập tức có tiếng hô lên.

Chỉ chốc lát sau, bên trong phòng vang lên thanh âm của Nghiêm thị.

“Là vị cao nhân nào quang lâm hàn xá, Nghiêm thị không kịp nghênh đón, xin hãy lượng thứ!”

Hàn Lập mỉm cười, chưa kịp mở miệng trả lời, đã nghe được tiếng kêu sợ hãi của cô gái.

“Thật kỳ quái! Là một cái nhẫn! Cái nhẫn này nhìn thật quen mắt, rất giống cái nhẫn mà mẹ đang đeo!”

“Mẹ! Đến xem này!” Hiển nhiên Mặc Thải Hoàn đã đi nhặt cái nhẫn lên, đưa nó cho Nghiêm thị.

“Văn long giới!” Nghiêm thị kinh ngạc hô lên.

Hàn Lập nghe thấy đối phương nhận ra tín vật, lúc này mới đi tới trước cửa gõ hai tiếng, rồi cất cao giọng nói: “Đệ tử Hàn Lập, phụng lệnh của Mặc sư, đến đây bái kiến sư mẫu!”

Bên trong phòng sau khi nghe Hàn Lập nói, nhất thời không một tiếng động! Hiển nhiên lời Hàn Lập nói, làm cho người ở trong phòng nhất thời kinh sợ.

“Vào đây đi!” Sau một hồi, bên trong mới truyền đến thanh âm của Nghiêm thị.

Hàn Lập lúc này mới đẩy nhẹ cửa phòng, cất bước đi vào.

Vừa vào phòng, Hàn Lập thấy một vị phu nhân xinh đẹp cỡ ba mươi tuổi, ngồi trên ghế, sau lưng có một cô gái xinh đẹp cỡ mười lăm mười sáu tuổi đang đứng, cô gái dung mạo bảy tám phần giống với mỹ phụ, vừa nhìn đã biết các nàng có quan hệ huyết thống rất gần gũi.

Lúc này mỹ phụ nhân Nghiêm thị, trong tay đang cầm cái nhẫn hình rồng mà hắn mới quăng vào, trên mặt vẫn bình thản, cũng không có hiển lộ ra vẻ trước mặt Hàn Lập.

Mà cô gái Mặc Thải Hoàn đang đứng ở phía sau, tò mò đánh giá Hàn Lập, khóe miệng nàng khẽ nhếch lên, có vẻ cười mà không cười, cả người trên dưới tản mát ra mùi vị tinh linh cổ quái.

Hàn Lập sau khi đánh giá, mới đi tới trước thi lễ với Nghiêm thị.

“Tứ sư mẫu khỏe chứ!”

Nghiêm thị trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, đối với dáng vẻ không sợ ai của Hàn Lập, có vẻ rất bất ngờ.

Bất quá nàng cũng không có phản ứng với sự ân cần thăm hỏi của Hàn Lập, mà là đưa tay trái lên, lộ ra trên ngón tay một cái long văn giới chỉ khác.

Nghiêm thị đem cái nhẫn của Hàn Lập và của mình, nhẹ nhàng khớp lại cùng một chỗ, kết quả hai hoa văn hình rồng trên nhẫn khớp chặt lại với nhau, kết hợp hoàn mỹ không sứt mẻ, ở giữa cũng không có kẽ hở nào.

“Không sai, tín vật là thật! Bất quá, ngươi có mang theo thư của phu quân hay không?” Nghiêm thị lúc này mới lộ ra vài tia vui vẻ, ôn hòa hỏi.

Hàn Lập nghe vậy không nói hai lời, lấy ra lá thư sớm đã chuẩn bị, hai tay đưa cho đối phương.

Nghiêm thị thấy Hàn Lập đối với nàng cung kính như thế, hài lòng gật đầu, nhận lấy lá thư cẩn thận đọc qua.

Hàn Lập lui sang một bên, bất động thanh sắc quan sát ánh mắt của vị sư mẫu này, muốn từ trong đó nhìn ra một chút tâm tính biến hóa của đối phương khi biết người đồ đệ mới tới chính là con rể tương lai.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.