EDIT: EN
Sau khi châm chọc lẫn nhau xong, anh trừng tôi, tôi trừng anh, tình thế đang dần dần trở nên gay go.
Đây không phải là bầu không khí dành cho những người mới lăn giường xong nha.
Đổng Thiếu Khinh bĩu môi, thật ra anh cũng không phải dạng người ấu trĩ gì,
trong lòng anh cũng rối rắm không kém ai…… Lần này của Đồng Tây, rõ
ràng cũng rất để bụng, bằng không cũng sẽ không nguyện ý ở dưới người
ta.
Tuy nhiên này cũng không thể lau sạch chuyện Đồng Tây vì câu anh, lại lấy bản thân làm mồi nhử như thế này được.
Phi!
Anh xoay đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói nữa.
Đồng Tây cho rằng anh sẽ châm chọc mình tiếp, phát tiết những phẫn nộ lúc
nãy, bản thân anh cũng đã chuẩn bị tốt tư thế để nhẫn nhịn, thế nhưng
lại chẳng có gì cả. Im lặng ngoài dự đoán, đây mới là bất thường, điều
này khiến cho Đồng Tây vô cùng rối rắm.
Anh tình nguyện để Đổng Thiếu Khinh quậy phá hơn.
“Này?” Đồng Tây duỗi chân ở dưới lớp chăn, chọc chọc người thanh niên đang nằm bên phía giường kia: “Anh sao vậy?”
Đổng Thiếu Khinh không thèm để ý, thế nhưng âm thanh của Đồng Tây lajhi rất
“đáng thương”, thật ra cái kẻ ấu trĩ mới là tên lớn tuổi kia thì đúng
hơn: “Tôi mệt, im lặng để tôi ngủ một lúc được không?”
Đồng Tây mím đôi môi đỏ bừng: “Được, sao lại không được chứ.”
Mặt trời ngoài cửa sổ đã ngã về Tây, quản gia Charle đã đến gõ cửa hỏi chỉ
thị của tiên sinh, rằng có cần chuẩn bị bữa tối không?
Khách khứa cũng đã rời đi hết rồi, người chưa đi chỉ còn có một kẻ trong này thôi.
“Charle, chuẩn bị hai phần bữa tối, tôi và Đổng tiên sinh sẽ xuống sau.”
Nhảy khỏi giường, Đổng Thiếu Khinh nhìn Đồng Tây đang phân công ở cửa, anh mặc áo ngủ màu trắng, lộ ra một đoạn cẳng chân dài.
Anh thu hồi mắt lại, một bên mặc quần áo một bên lúng túng nói: “Ai muốn ăn tối với anh chứ, tôi phải về chơi cờ với lão nhân.”
“Trời cũng trễ thế này rồi.” Đồng Tây sắp xếp vạt áo, lộ ra chồng chất dấu hôn dưới ngực.
“Không trễ, còn chưa đen mà?” Mà cho dù có đên thì sao chứ, muốn chạy mà còn phải chờ đến lúc sao?
“Tôi hy vọng anh ở lại cùng tôi.” Đồng Tây quỳ một gối lên trên giường, ôm
người thanh niên đang cài nút áo từ phía sau lưng, anh có một dáng người tinh tráng, là cái dạng tư vị mới hưởng thụ qua lúc nãy.
Trên vai mình bị răng người nào đó cứa qua, Đổng Thiếu Khinh cảm thấy răng mình cũng đau thay, rất rất đau.
Anh vô cùng hối hận khi để mình trêu chọc tới Đồng Tây, này không phải nói
ném là ném được, đối phương người ta cũng động tình thật rồi. Thật sự
hiếm thấy, lại có chút khiến người khác tò mò…… Anh ta thích gì ở
mình chứ, bây giờ sửa có được không?
Ở trên là nói đùa đấy.
Đổng Thiếu Khinh cũng không phải thằng ngốc, nếu như Đồng Tây không chân tình, thì sẽ không tiếp cận được bản thân anh đâu.
“Thật không được.” Anh trở tay xoa xoa lấy gương mặt của Đồng Tây, nói đầy
khó xử: “Đá hứa trước rồi, cùng ông ấy đi đến một chỗ.”
“Đi chỗ nào?”
“Đi ăn với những người bạn già của ổng.”
“……” Im lặng một chốc, Đồng Tây thở dài: “Vậy anh cứ đi đi.”
“Hôm nay lại cùng anh.” Đổng Thiếu Khinh đi rất tiêu sái, lúc sắp biến mất còn tặng cho Đồng Tây một nụ hôn gió.
Đồng Tây cũng tặng về một cái, sau đó úp sắp xuống giường ma cười……
Người mà mình xem trọng, chắc chắn là người tốt, không phải là đống rác
cặn bã.
Cứ việc Đổng Thiếu Khinh đi gấp, nhưng vẫn hơi trễ, anh
bị lão cha gọi điện mắng một hồi, bảo anh nhanh thu dọn đến khách sạn
nào đó để gặp người.
Khi đó trong lòng Đổng Thiếu Khinh liền có chút bất an…… Đừng nói là xem mắt nha trời?
Quả nhiên, vừa tới khách sạn đã thấy chú nào đó, còn mang theo thiên kim bên người, trận xem mắt lần này khó thoát rồi.
Các trưởng bối mỹ danh nói là để đám hậu bối thân cận nhau, sau này tránh phai nhạt cảm tình, chứ thật ra nó éo phải thế.
Cũng may cũng không phải quá đáng, chỉ là trao đổi cách liên lạc cho nhau, sau đó thì tự nhiên mà phát triển.
Đổng Thiếu Khinh cảm thấy khá buồn cười, bản thân mình mới trèo xuống giường của một người đàn ông, cha anh lại đè anh đi xem mắt con gái bạn mình,
ha ha ha ha.
Lúc này cũng chỉ có loại người như Đổng Thiếu Khinh mới vui vẻ được thôi……
“Anh đoán xem tôi đang làm gì?”
“Ăn cơm?”
“Đúng vậy, cha tôi ngồi bên cạnh, đối diện hơi xéo là một cô em gái rất xinh
đẹp, bên cạnh em gái xinh đẹp là chú Thế, hai người là cha con, xem ra
em gái xinh xắn kia không di truyền từ chú Thế rồi.”
“Ha ha, nói nhiều như vậy, anh là đang muốn nói gì đây?”
“Tán gẫu nhàm chán mà thôi.”
Khóe miệng Đồng Tây giương lên, nếu Đổng Thiếu Khinh nói là nhàm chán, thì đó là ý không hứng thú với cô gái kia.
“Cơm nước xong thì mau cút về nhanh.”
“Không cần chứ.”
“Đi xa thật xa để xem mắt con gái người ta, anh xem làm sao tôi có nuốt được cơn tức này?”
“Chẳng lẽ cậu xem mắt ít hơn tôi sao?”
“Đó là lúc trước.”
“Không, tôi mặc kệ, tôi ngang ngược vô lý.” =))))))))))))))
Charle rất tò mò là tiên sinh nhắn mình đang nhắn tin với ai, để xem tại sao mặt lúc thì cười lúc thì giận?
“Anh không đến thì thôi, tôi không miễn cưỡng.” Trả lời xong, Đồng Tây ném
di động qua một bên để mắt không thấy tâm không phiền, an tâm ăn uống.
Đổng Thiếu Khinh ở bên kia lại chẳng hiểu gì, thôi thì cứ thôi.
Qua mấy ngày sau, cha Đổng tóm lấy con trai dò hỏi: “Có liên hệ với cô bé
nhà người ta không? Cảm giác thế nào? Có xúc động hay không?”
Liên tục tận mấy câu hỏi vỗ đến đây, trong nhất thời Đổng Thiếu Khinh còn
không biết lão nhân đang hỏi cái gì, sau đó mới sực nhớ ra, thì ra là
hỏi em gái kia: “A a a, không được, người ta ghét con không có chủ đề
chung.”
“Ai?”
Thật ra khi trao đổi số nhau lúc trước, em gái kia đã nói mình có người trong lòng, Đổng Thiếu Khinh cũng gửi cho
một lời chúc phúc, nói lại rằng, bản thân mình cũng có người trong lòng
rồi.
Em gái cười ha ha rồi hỏi, là thật hay giả vậy?
“Chắc là thật.”
Lại gọi cho Đồng Tây, lúc đó là một đêm thu khá lạnh, anh lái xe đến cửa trang viên, bảo Đồng Tây ra đây tiếp anh.
“Cái gì?” Đồng Tây nói trong điện thoại: “Bây giờ tôi không ở trang viên.”
“……” Trong lòng Đổng Thiếu Khinh rất buồn bực, nhưng bên ngoài vẫn cứ hi hi
ha ha như cũ: “Vậy thì tốt, dù sao lúc đến đây tôi cũng hối hận.” Sau đó lắc mông đi, lúc đó anh cũng từng hoài nghi hình như não mình có vấn
đề: “Tôi về đây.”
“Anh tới thật sao?” Đồng Tây sốt ruột, kêu anh cứ từ từ.
“Không ở nữa.” Đổng Thiếu Khinh cúp máy, chuẩn bị lái xe về thủ đô.
Đồng Tây gọi điện thoại cho anh, cứ gọi mãi gọi mãi……
“Đừng đi, tôi sẽ xuống nhanh!”
“Anh thiệt cmn……” Đổng Thiếu Khinh tức giận, lúc này anh nên cốt khí
quay đầu để lại cho Đồng Tây bóng dáng cái xe rời đi, bị trêu chọc mà,
thật đáng giận!
Đèn xe cũng bật hết lên, cứ như sắp rời đi.
Đồng Tây mặc áo ngủ, chạy đến mức rơi cả giày, vội vã gọi anh đừng đi.
Đổng Thiếu Khinh mở cửa xe dò một cái đầu ra, khi thấy thân ảnh trắng bóng
kia thì: “Đồng Tây anh có ý gì? Rõ ràng lừa lão tử nói không ở đây mà?
Anh xem tôi là thằng ngốc à?”
“Tùy anh muốn nói gì thì nói,
xuống xe nhanh đi, về…… về với tôi đi……” Đồng Tây thở như sắp
chết, lớn từng này tuổi anh còn chưa chạy như thế bao giờ.
“Nha, còn để chân trần sao?” Đổng Thiếu Khinh chê cười, thế nhưng cũng nguội hơn một chút.
Xuống xe đứng trước mặt anh, nói với cái vẻ lực bạn trai max: “Đau chết anh,
tới đây, ca ca cõng em về.” Một cái ôm công chúa, đem Đồng Tây đang ăn
mặc rất hớ hênh bế ngang lên.
“……” Đến tột cùng thì ai là ca ca đây, Đồng Tây cũng không để ý đi sửa lời anh, đó là vì cái ôn khăng khăng một mực này.
Charle theo tiếng bước lên, nhìn đến hình ảnh lãng mạn này, há mồm oa a một
tiếng, sau đó im lặng đứng sang bên cạnh thưởng thức.
“Để tôi
xem cái chân cẩu này có bị thương không?” Bế người đến sô pha, Đổng
Thiếu Khinh kéo ống quần ngồi xuống thật soái khí, nắm lấy bàn chân của
Đồng Tây mà xem trái nhìn phải.
“Charle, làm phiền mang thùng y tế đến đây, tiên sinh nhà anh bị trầy da rồi.”
Toàn bộ hành trình Đồng Tây không nói tiếng nào, chỉ nhìn Đổng Thiếu Khinh lăn lộn.
Rửa một cái rồi thoa thuốc lên, lấy băng gạc quấn vào, hạn chế ba ngày không cho đụng nước. (Chòi má, dịu dàng săn sóc vl)
“Làm sao cứ hệt như chó điên, gọi điện cho tôi là được rồi, còn chạy ra nữa chứ.” Còn không mặc giày nữa.
Đồng Tây nói: “Tôi sợ anh không tin tôi, nên chạy ra.”
“Chậc chậc.” Đổng Thiếu Khinh còn biết nói gì hơn, chỉ có thể cười lạnh: “Đây là anh tự làm bậy không thể sống, tự mình tìm đường chết.”
Lời
này không thể phản bác, là Đồng Tây gạt người trước. Thế nhưng tại sao
anh lại lừa người, còn không phải vì sợ người lừa sao.
“Tôi cho rằng anh sẽ không liên lạc với tôi nữa.”
“Cho nên anh cũng không liên lạc tôi?”
Người này thật kiêu ngạo, không nói lại vụ giở trò lần trước, ban ngày ban mặt mà tao còn hơn hẳn.
Đồng Tây mếu máo, lâu lắm rồi không nói chuyện với nhau, thế nên cũng không biết nói gì.
“Đổng tiên sinh.” Charle không thể nhịn nữa, dâng trà lên, thế nhà đồng thay
giải thích thay tiên sinh nhà mình: “Gần đây tiên sinh không buồn ăn
uống, có thể là chán ăn, chắc liên quan đến đổi mùa.”
“Ha ha ha ha.”
Thấy anh lớn giọng, Đồng Tây ước gì dúng đám băng gạc quấn dưới chân mình
nhét vào miệng người kia, để cho anh ta cười một lần cho đủ.
“Tôi chẳng qua đến đây xem anhi.”
“Sau đó thì sao.”
“Nhìn thấy anh sống không yên, tôi đã yên tâm rồi.”
Ăn một cái tát trên má xong, Đổng Thiếu Khinh liền ôm lấy anh: “Ainh, tôi
nói nè, may là không chỉ tôi không muốn ăn, nhìn thấy anh cũng ăn không
ngon ngủ không yên, lòng tôi lại đẹp lên rồi.”
Nói là vì sao lại thích anh ta đây, đó là vì thật khiến người ta buồn cười.
Cũng có thể để người ta hận đến ngứa răng, cứ như đánh mãi không đủ: “Đổng
Thiếu Khinh, tại sao anh lại vô lại thế?” Trong lòng Đồng Tây bứt rứt,
chẳng lẽ anh ta không thể nói thật câu nào sao?
“Ai nha tô đi.”
Nhìn thấy gương mặt lai kia của Đồng Tây, sau đó nghiêm túc dùng giọng
nói chuẩn Bắc Kinh, Đổng Thiếu Khinh cũng cảm thấy rất buồn cười, thật
quá buồn cười: “Ha ha ha ha, thôi anh cứ nói tiếng Anh đi, tô chịu không nổi.”
“Anh cút ngay!” Đồng Tây dẫm chân lên mặt anh.
Có đôi khi thật sự, là hết cách rồi!
“Được rồi được rồi, nói nghiêm túc nè, khụ khụ.” Bắt lấy chân Đồng Tây, Đổng
Thiếu Khinh kéo cà vạt, ngồi xuống uống một ngụm trà, bình tĩnh lại:
“Thoải mái.”
“Yêu tôi không?”
“Phốc……”
“You love me. Don”t you”
“Đúng đúng đúng, yêu anh.”
Đồng Tây rất không vừa lòng thái độ của anh, hơi nghiêm túc mà lắc đầu, tỏ vẻ mình không nhận lời nói cho có lệ này.
Đổng Thiếu Khinh sờ sờ cái mũi, lén lút nhìn khắp xung quanh, vừa lúc thấy
trên bàn có một lẵng hoa hồng, anh vội vàng lấy một đóa, đưa tới trước
mặt Đồng Tây.
Anh nghĩ thầm, lãng mạn như này chắc người kia sẽ thích.
“Cảm ơn.” Tuy rằng đó là hoa hồng mình hái, nhưng Đồng Tây vẫn rất vui vẻ, ngửi ngửi đóa hoa rồi cười đến say mê.
Người nước ngoài này thật dễ dỗ, Đổng Thiếu Khinh nghĩ thầm.
“Tôi sẽ vĩnh viễn yêu anh.” Bất quá anh cũng hiểu rõ, này không phải vì dỗ ai, đây là lời thật lòng.
Tác giả có lời muốn nói:…
Chính thức dừng phím, vui hôn vui hôn??
Cảm ơn mọi người đã theo dõi tui đến tận bây giờ, hết quyển này rõ thì còn gặp lại nhau không ta?
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com