EDIT: EN
“Em cũng không thích bản thân mình như vậy.” Đào Diệp giật giật cổ chân bị băng bó, mới phát hiện Thạch Cẩn Hành băng bó rất khá, hơn nữa sau khi thoa thuốc mỡ lên cũng không cảm thấy đau, cậu cười chân thành:
“Cảm ơn anh, không nghĩ tới rằng anh còn có kỹ năng này.”
“Ừm.” Thạch Cẩn Hành tức giận mà hừ nhẹ, sau đó thu dọn lại đồ đạc rồi rướn người lên trước, hôn hôn Đào Diệp khóe miệng.
Sau đó cũng không phát sinh cái gì nữa, nếu anh còn muốn kiên trì tiếp tục làm điều gì đó, Đào Diệp chắc chắn sẽ kháng nghị.
“Em rất tò mò, tại sao mẹ anh lại có thể đồng ý cơ chứ?” Đào Diệp nằm nghiêng ở bên cạnh Thạch Cẩn Hành, tuy thân thể của cậu rất mệt mỏi nhưng lại không sao ngủ được.
Trong lòng cậu luôn đắn đo việc của gia trưởng, tuy việc gia trưởng của Thạch Cẩn Hành cho phép là chuyện tốt, nhưng gia trưởng của mình lại không dễ thuyết phục như vậy.
“Bà ấy lại không phải người phong kiến, nên việc tiếp nhận chuyện này cũng không quá là kỳ quái.” Thạch Cẩn Hành tắt đèn, mạnh mẽ ấn Đào Diệp nằm xuống, đắp chăn cho cậu lại đàng hoàng: “Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều.”
“Thực sự em đâu có nghĩ nhiều đâu, người nghĩ nhiều mới chính là anh đó.” Dưới lớp chăn Đào Diệp ôm chặt lấy eo anh, cười có chút lưu manh.
Cậu vui vẻ như vậy, khiến cho Thạch Cẩn Hành cũng nhịn không được mà mỉm cười, sau đó cầm lòng không đậu mà nắm lấy tay cậu.
Hai bàn tay đầy sức sống dây dưa nắm lấy nhau…… Lần đầu tiên cảm thấy nắm lấy tay nhau là một hành động khiến người ta vô cùng vui sướng, tóm lại đó là một cảm giác rất tốt.
“Anh biết không, em vẫn luôn rất thích anh.” Không thể nói tại vì sao, chỉ có thể nói là cảm xúc của bản thân.
Sau khi mấy chuyện khó chịu kia xảy ra, cũng chỉ khiến Đào Diệp cảm thấy vừa yêu vừa hận. Khi rời đi thật, trong lòng cậu cảm thấy rất nhớ anh. Cậu không biết bây giờ nghĩ như thế nào, thế nhưng con người không phải sắt đá, người kia không thể nào mà một chút cảm xúc cũng không có được.
Thạch Cẩn Hành xoay người lại ôm lấy cậu, vùi cậu vào lòng: “Thành thật đi ngủ đi.” Nếu quyến rũ anh nữa anh sẽ đè ra làm thật dấy.
“Ừm, vậy ngủ đi.” Đào Diệp dựa vào bả vai của Thạch Cẩn, tuy rằng một chút nfy cũng không khiến ngủ nhanh được, thế nhưng nó lại khiến lòng cậu kiên định hơn.
Buổi sáng tỉnh lại, vị soái ca eo thon chân dài nào đấy đã đeo tạp dề vào bếp chiến trứng gà. Hương thơm ngào ngạt kia dụ dỗ cái bụng mới rời giường của Đào Diệp kêu ì ầm: “A Hành.”
Cậu gọi một tiếng với vào bếp, sau đó nhanh như chớp mà chui vào toilet đánh răng rửa mặt.
“……”
Quay đầu nhìn người kia, anh thật không hiểu tại sao Đào Diệp lại muốn chui trốn…… Chẳng lẽ là thẹn thùng sao?
Thạch Cẩn Hành vừa nhớ tới bộ dáng mặt đỏ lên vì thẹn thùng của Đào Diệp thì động tác chiên dừng một chút, trên mặt có chút hoảng hốt. Đương nhiên chỉ là lóe qua mà thôi, đa số thời gian anh đều trưng ra cái bản mặt bình tĩnh lạnh nhạt này.
“Ra đây ăn sáng.” Lễ phép mà gõ gõ cửa toilet, sau đó lại xoay người quay đi.
“Ô…… Em còn đang đánh răng……” Nghe không thấy thanh âm bên ngoài, Đào Diệp cúi đầu đánh răng tiếp.
Bữa sáng hôm nay ăn trứng chiên và chân giò hun khói, còn thêm cháo yến mạch nữa…… Trước kia ăn qua như thế này, nhưng mà gần đây miệng Đào Diệp đã bị Thạch Cẩn Hành dưỡng điêu, cảm thấy chỉ có Thạch Cẩn Hành nấu mới ăn ngon.
“Ngạch……” Trên đĩa phía trước là một quả trứng được chiên thành hình trái tim, ngay ngắn xinh đẹp.
Đào Diệp đầy mặt xấu hổ cầm lấy nĩa, mặt nghẹn cười, e thẹn cúi đầu ăn: “Hôm nay anh thật đẹp trai……”
Áo sơ mi màu xanh biển thiết kế riêng, tóc chải gọn không chút lộn xộn, khiến cho đối phương thoạt nhìn như mấy vị công tử thời trung cổ, hơn nữa lại là cái loại công tử vô cùng ngạo mạn ấy.
“Tặng cho em.” Thạch Cẩn Hành một cành hoa hồng tử lẵng hoa trên bàn, đặt bên cạnh bộ đồ dùng ăn của Đào Diệp.
“Cảm ơn……” Đào Diệp liếc mắt một cái, hoa vẫn còn mang sương sớm, đỏ đến kiều diễm ướt át.
Cúi đầu ăn một miếng trứng, sau đó lại ngước mắt lên nhìn người kia…… Sao lại đẹp đến thế cơ chứ, ha ha ha ha.
Bữa sáng ăn thật sự quá thỏa mãn, mặc dù không nếm ra được vì gì, mà chỉ toàn nhìn anh đẹp trai kia.
Nói sao nhỉ, cậu vẫn luôn biết Thạch Cẩn Hành rất đẹp trai, thế nhưng trước kia lại không có lòng dj nào để ý kỹ. Hiện tại cũng mở lòng với nhau rồi, thế nên Đào Diệp xem anh thế nào cũng thấy vừa mắt.
Trái lại chính mình, ăn mặc tùy ý thì cũng thôi đi, tóc lại giống như chưa được chải. Gương mặt lại không đẹp như tên này, nhiều lắm ăn diện lên cũng chỉ thuận mắt hơn tí thôi.
Cho nên có đôi khi Đào Diệp cũng sẽ nghi hoặc, cuối cùng thì Thạch Cẩn Hành lại vừa mắt điểm nào ở mình?
Duỗi tay gãi gãi tóc, cậu nói: “Em sửa soạn lại mình một chút, bộ đồ ăn xong anh cứ chờ em ra dọn.”
Vừa nói xong đã thấy Thạch Cẩn Hành đã đứng lên dọn dẹp, động tác nhanh nhẹn sạch sẽ, không nhanh không chậm, cho dù là làm việc thì bộ dạng cũng rất đẹp.
Chỉ cần không làm anh tức giận, thì anh sẽ quy củ hệt như một người thân sĩ quy củ nhất trong các người thân sĩ.
Nếu làm anh tức thì khỏi nói, mấy chuyện như cưỡng hôn cưỡng gian…… Thạch Cẩn Hành cũng chẳng phải không làm qua.
Đứng dậy đi vào phòng ngủ, Đào Diệp tốn chút công sức tân trang lại bản thân, bình thường cậu sẽ không làm thế, cậu luôn rất tùy ý.
Thẩm mĩ quan là thứ có sẵn trong con người, nếu cậu muốn ăn mặc đẹp chút thì nhất định sẽ mặc thật đẹp, không đường đột tí nào.
“Em muốn đi đâu?” Lúc Thạch Cẩn Hành nhìn đến cậu, lại nhíu lại mày.
Đào Diệp thanh tú cao gầy, sửa soạn theo kiểu nhẹ nhàng cũng đẹp, so với sửa soạn theo kiểu học sinh lại thêm phần ý nhị hơn. Điểm khác nhau chính là nếu dọn theo kiểu học sinh sẽ không hút mắt người khác, mà dọn theo kiểu nhẹ nhàng trưởng thành thì…… dôi mắt sẽ dính chặt vào eo và mông của cậu.
Tỷ như Thạch Cẩn Hành bây giờ, tầm mắt của anh chỉ chăm chăm nhìn theo Đào Diệp, Đào Diệp đi đâu anh liền nhìn theo đó.
“Em muốn ra ngoài với anh một chút.” Đào Diệp bị anh xem tới mức chân không biết nên đi về hướng nào, có chút cảm xúc như mình vừa mặc nhầm áo: “Sao vậy, anh không thích em dọn theo kiểu trưởng thành sao?”
Hôm nay ở sân bay đã bị Đổng Thiếu Khinh khinh bỉ, giờ Đào Diệp cũng muốn thay đổi.
“Cũng được.” Tầm mắt của Thạch Cẩn Hành rời khỏi cậu, lấy điện thoại ra xem tin nhắn: “Để tôi xem có chỗ nào vui không.” Anh ước gì được mang Đào Diệp đi ra ngoài khoe khoang đôi chút.
Bây giờ ngay cả Chương Quân Huệ cũng đã đồng ý, anh cũng không còn bận tâm gì nữa.
“Lại đi với mấy người bạn kia của anh hả? Hình như chúng ta chưa bao giờ hẹn hò riêng tư hết.” Đào Diệp nhỏ giọng oán giận.
“Hôm nay đi chung, ngày mai lại hẹn hò riêng, người bạn hôm nay là một nhân vật quan trọng.” Thạch Cẩn Hành vội vàng trả lời tin nhắn, sau đó cũng chọn xong nơi đi. Anh biết một người không tệ, đang làm BBQ ở một nông trường ngay ngoại ô thủ đô.
“Cũng được, thế nhưng anh phải biế rằng, năng lực xã giao của em chỉ cặn bã thôi đó.” Đào Diệp không từ chối, cậu không ngại ra ngoài đi dạo, thế nhưng có dung nhập vào không còn xem duyên trời.
“Anh cũng vậy.” Thạch Cẩn Hành vô cùng bình tĩnh, bước ra ngoài chuẩn bị đồ đạc đem theo.
Đào Diệp tỳ ở cạnh cửa nghĩ thầm, đại lão, căn bản anh đâu cần có năng lực xã giao đâu? Chỉ cần bản thân anh đứng đó cũng có cả khối người bu lại rồi.
“Hình như lần trước có hỏi anh qua rồi, người thích anh lawmsphair không hả.”
“Anh đều từ chối.”
Tốt ha, hai lần trả lời đều không giống nhau. Lần đầu tiên trả lời thực đáng ghét, lần thứ hai thì biết nặng nhẹ hơn rồi.
Thế nhưng Đào Diệp cũng biết, loại chuyện này đúng là tránh không được. Một người đàn ông có chất lượng tốt như thế này, cho dù như thế nào cũng sẽ có nhiều người đeo đuổi.
“Vẫn là cảm thấy chuyện anh thích em thiệt kỳ bí.” Cậu đi qua ôm cái eo thon của người thanh niên đang dọn dẹp kia, cọ tới cọ đi.
“Em đừng quấy rối.” Sự cảnh cáo Thạch Cẩn Hành không có chút uy hiếp nào, hệt như mưa bụi lất phất trên mặt vậyvừa mềm vừa ngứa.
“À.” Đào Diệp liền ôm anh, không nhúc nhích.
Thích cảm giác gần gũi chặt chẽ với nhau, Thạch Cẩn Hành cũng không xua cậu đi, thậm chí còn rất mừng vì người kia dính mình như thế.
“Cái gì, hai người muốn đi nông trường chơi hả?”
Lúc liên lạc với Đại Vĩ Ba Lang, Đào Diệp đã ngồi ở ghế phụ, bởi vì tâm huyết dâng trào mới gọi điện thoại cho anh.
“Tụi em đang đi trên đường, Đại sư phụ anh đang ở đâu thế?”
“Đó là đương nhiên a, cái tên vô nhân tinh A Hành này, trước kia cậu ta đi đâu cũng mang theo anh mà.”
Bây giờ có Đào Diệp làm người yêu, ghế phụ trong xe giờ đã thành chỗ ngồi chuyên thuộc của Đào Diệp.
“Nếu Đại sư phụ nếu cảm thấy cô đơn, thì cũng nên tìm người yêu đi, đừng quan tâm là nam hay nữ, chỉ cần anh thích là được rồi.”
“[ Không vui ] Vậy nếu người kia không thích anh thì sao?”
“Vậy cường người kia đi.” Đào Diệp đã phát một hàng chữ, hậu tri hậu giác lại phát thêm một dòng: “Em đùa thôi, nếu là người thích thì vạn lần đừng làm vậy, đây là đang tìm đường chết đó.”
Cái loại người miệng lưỡi đấu đá từng trãi như Đổng Thiếu Khinh: “Ha ha ha ha ha, đồ đệ.”
“[ Bực bội ][ Bực bội ][ Bực bội ]”
“[ Nhe răng ][ Nhe răng ][ Nhe răng ]”
“[ Dao nhỏ ][ Dao nhỏ ][ Dao nhỏ ]”
“[ Bom ][ Bom ][ Bom ]”
“Không chơi nữa, anh thật ấu trĩ……”
“Khuyên tự chiếu gương xem mình đi, hừ.”
Trên đường đều giận dỗi với Đại Vĩ Ba Lang, Đào Diệp đột nhiên tò mò: “Không phải anh nói cũng đến sao? Sao lại chơi di động mãi thế?”
“Anh đang đi đây nè, có người đón anh rồi.”
“Người tình?”
“Gì chứ, tài xế nhà anh.” Đổng Thiếu Khinh theo phản xạ nhìn đến chú tài xế để đầu đinh trước mặt, tim đột nhiên đau nhói.
Cho dù anh có muốn tìm bạn trai, thì ít nhất cũng phải tìm một tiểu thịt tươi chân dài eo thon có giá trị nhan sắc cao chứ sao lại tìm một hòn đá trong công viên như thế này……
“Đồng Tây, nghe nói anh cũng mời A Hành đến nông trường của cậu chơi hả, vậy tại sao lại không mời tôi chứ?”
Một tin nhắn gửi đến điện thoại của người chủ nông trường là ngài Đồng Tây, giờ đây anh đang đeo tạp dề dùng để làm vườn, ngồi xổm bên cạnh khóm hoa hồng để chọn lấy mấy nhánh trang hoàng đãi khách.
Đột nhiên nhìn đến tin nhắn của Đổng Thiếu Khinh, anh lộ ra một nụ cười quỷ dị như trong dự kiến: “Vậy cậu tới đây đi.”
“Ngài Tử tước.” Một người da trắng dùng tiếng Trung sứt sẹo, lại nói với Đồng Tây: “Ngài Thạch bạn của ngài ấy đã đến rồi.”
“Bạn?” Đồng Tây lộ ra ánh mắt nghi hoặc, sau đó liền bật cười, nếu anh ta đã đến, hà cớ gì lại nhắn tin: “Ừm, tôi đi nghênh đón.”
Giao lẵng hoa và kéo cho người làm, Đồng Tây đứng lên, lấy khắn tay trong ví lau tay, sau đó đi đến cửa.
Thạch Cẩn Hành đem xe dừng ở bãi đỗ, giới thiệu cho người yêu đang tò mò về nông trường, cũng có thể nói là đang sơ lược ngắn gọn về trang viên: “Đây là trang viên của một vị Tử tước, anh ta là con lai Trung Anh, kế thừa tước vị từ ông nội anh ta.”
Trước kia mấy thứ này cách Đào Diệp rất xa, chỉ có lúc khi xem tiểu thuyết hay phim ảnh mới biết được…… Thế nhưng khi ở cùng người có loại thân phận như Thạch Cẩn Hành, đừng nói đến Tử tước, dám chắc ngay cả vị lãnh đạo tối cao cũng có thể thấy ha?
Có lẽ còn có thể trở thành thân thích……
Ngô, trong lòng dân đen này lại càng hoảng, chút nữa phải ăn chút BBQ để bình tĩnh mới được.
“Năm nay anh ta đã hai mươi lăm tuổi, rất trẻ, lớn lên…… rất đẹp.” Thạch Cẩn Hành không biết hình dung vẻ ngoài của Đồng Tây như thế nào, chỉ có thể dùng từ đẹp.
“Vì sao không thể dùng từ soái? Anh ta hẳn là nam nhỉ?”
“Em thấy sẽ biết.” Cơ mà trước khi xuống xe, Thạch Cẩn Hành vẫn hỏi một cách nghiêm túc: “Em thấy đàn ông đẹp hay là soái?”
Đồng Tây là một người rất có sức hút, Thạch Cẩn Hành rất ít khi nhìn thấy người không bị hấp dẫn bởi Đồng Tây, một tên trong đó là bạn tốt Đổng Thiếu Khinh của mình, không biết Đào Diệp khi nhìn thấy Đồng Tây sẽ phản ứng thế nào……
Tự trách mình sao bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này, Thạch Cẩn Hành hơi chau mi chuẩn bị nói Đào Diệp, chút nữa không dược nhìn chằm chằm người khác.
“Kẹt!”
Nhìn theo thanh âm từ cửa sổ xe, Đào Diệp trông thấy một người đàn ông tỏa ra ánh sáng, đúng thật vẻ ngoài của anh ta chỉ có thể hình dung bởi chữ đẹp, quá xinh đẹp. Thế nhưng sẽ không ai vì từ đẹp này mà nhận nhầm anh là con gái.
“A?” Nhìn đến bên ghế phụ của Thạch Cẩn Hành là một người con trai trẻ tuổi lạ mặt, nụ cười tươi của Đồng Tây biến thành nghi hoặc, anh cứ nghĩ rằng người ngồi ghế kia chính là Đổng Thiếu Khinh.
“Chào.” Đào Diệp vẫy tay với anh, tặng cho anh một lúm đồng tiên tươi rói: “Có phải anh đang tìm Đại sư phụ không, Đổng Thiếu Khinh ấy, anh ấy đi sau, sẽ đến nhanh thôi.”
“Vâng, cảm ơn cậu nói cho tôi biết, cậu là……” Ấn tượng của Đồng Tây đối với thiếu niên này trở nên tốt hơn, bởi vì lúc cậu cười rộ lên nhìn rất ngoan, có chút khí chất khiến người ta yên tâm, giống như được chữa trị vậy.
“Xin chào, tôi là……”
Một cánh tay từ phía sau ôm lấy bả vai của Đào Diệp, trói cậu lại thật chặt: “Đồng Tây, cậu ấy là Đào Diệp.” Người nói là Thạch Cẩn Hành.
“A a.” Hành động này hình như có chút ái muội, không biết có phải do mình nghĩ nhiều quá không?
“Hơn nữa rất thích tôi.”
Đào Diệp & ngài Tử tước: “……” Thiệt xấu cmn hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com