Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây? – Chương 6 – Botruyen

Ông Xã Trong Game Đòi Gặp Mặt, Làm Sao Đây? - Chương 6

Trong đội ngũ có ba
người là Hỗ Trợ, họ đều là người của Vấn Đỉnh sơn trang, theo lý thuyết
là nếu có hai món đồ level cao xuất hiện thì sẽ tách ra mà chia nhau.

Đồ đệ cưng Tiểu Phiến Đào của Đại Vĩ Ba Lang đương nhiên sẽ lấy một bộ, bộ còn lại thì phải xem bản lĩnh nhóm người trong đội.

【 Đội ngũ 】 Đại Vĩ Ba Lang: Đồ đệ của tui lấy một bộ, bộ còn lại thì đấu giá.

【 Đội ngũ 】 Nếu Trời Có Chút Tình: Phó bang chủ, giờ chỉ còn tôi và Lưu Ly, cô ấy chắc không cần đâu, anh ra một cái giá cho tôi đi được không?

【 Đội ngũ 】 Đại Vĩ Ba Lang: Cạnh tranh công bằng, không cho phép mua cho người thân hoặc người yêu? Được không?

Không nói hai lời, bộ trang bị level cao còn lại được đem ra đấu giá công
khai. Giá khởi điểm là 1000J, tương đương với một trăm đồng tiền RMB,
coi như cũng không thấp.

Tuy vậy đối với dân đại gia thì chỉ như một món tiền nhỏ, giống như Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn của Ngự Kiếm Giang Hồ
vậy, người ta chỉ yêu cầu đuổi giết một người thôi mà đã chịu xuất ra
mười mấy vạn đồng rồi.

【 Đội ngũ 】 Nếu Trời Có Chút Tình: Tôi trả 2000J.

【 Đội ngũ 】 Đại Vĩ Ba Lang: Còn người nào đấu giá nữa không? Không thì tui ra 3000J.

Chắc hẳn Nếu Trời Có Chút Tình ở bên kia đã tức đến mức giơ chân đi, nếu bây giờ không nhân ra rằng Đại Vĩ Ba Lang nhằm vào cô thì cô chính là đứa
ngốc.

【 Đội ngũ 】 Nếu Trời Có Chút Tình: Phó bang chủ, anh làm vậy là có chút không ổn nha?

【 Đội ngũ 】 Đại Vĩ Ba Lang: Đấu giá công bằng, chỗ nào không ổn hả?

Đào Diệp đứng ở một bên xem tình hình, khóe miệng có chút co rút, thật ra
cậu cũng biết sư phụ mình có chút ác, từ đầu người ta đã nói chỉ cần
chia cho hai người, làm theo thì có sao đâu, ấy vậy mà lại một mực đem
ra đấu giá, thật là.

【 Đội ngũ 】 Cẩn Y Dạ Hành: 5000.

【 Đội ngũ 】 Đại Vĩ Ba Lang: Ha ha, 8000.

【 Đội ngũ 】 Cẩn Y Dạ Hành: 1W.

【 Đội ngũ 】 Đại Vĩ Ba Lang: Được, cho cậu ~~

Trong lúc bọn họ bàn giao đồ vật thì Nếu Trời Có Chút Tình vẫn còn suy nghĩ
miên man, cô nghĩ mãi xem tỷ lệ món đồ này rơi vào tay cô là bao nhiêu
phần trăm? Ít nhất chắc cũng bảy mươi nhỉ.

Đào Diệp cũng nghĩ,
món đồ này nhất định là dành cho Nếu Trời Có Chút Tình, xem ra mối quan
hệ giữa Bang chủ và Nếu Trời Có Chút Tình còn rất tốt ha.

Vì sắp đến chín giờ nên những người trong đội đã lần lượt rời khỏi.

Thời điểm chín giờ tối và chín giờ sáng là thời điểm mà Nguyệt Lão trang mở
ra cho phép người chơi kết hôn với nhau, mà tám mươi phần trăm người
chơi đều chọn chín giờ tối mà làm lễ kết hôn.

Nếu Trời Có Chút
Tình chờ hoài chờ mãi, Cẩn Y Dạ Hành vẫn chưa giao dịch thứ gì với cô
cả, mà anh cũng không tìm cô nói chuyện, cho nên cô đành chủ động nói
riêng với anh.

【 Nói riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Bang chủ, giờ mình đi Nguyệt Lão trang sao?

【 Nói riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Ừ.

Vài người còn chưa rời đội, cũng không rời YY, Cẩn Y Dạ Hành nói thẳng trên YY: “Đi Nguyệt Lão trang.”

Đại Vĩ Ba Lang cũng còn trên mạng, thế nhưng phải một chốc sau mới nghe anh phát ra vài tiếng cười gian: “Ha ha, cảm ơn.”

Đào Diệp đi theo mọi người, cậu giờ đang đi men theo đường đến Nguyệt Lão
trang, dưới người cậu là một ngựa trời màu trắng, nó là do sư phụ Đại Vĩ Ba Lang cho cậu.

Khi đi trên đường thì hệ thống bỗng hiện lên
một bảng giao dịch, Đào Diệp nhìn nhìn, là bộ trang bị level cao kia,
nhưng mà tại sao lại có tận hai bộ lận nhỉ?

Cậu nghi hoặc, nói: “Sư phụ, tại sao lại có hai bộ vậy?”

Đại Vĩ Ba Lang nói: “A, bộ kia là do A Hành đưa á, em cứ nhận đi, sau này muốn dùng thì dùng, không dùng thì bán.”

Đào Diệp nói: “Vậy tại sao lúc nãy không bán Nếu Trời Có Chút Tình? Dù sao cô ta cũng là người yêu của Bang chủ mà.”

Đại Vĩ Ba Lang nói: “Em ngốc thiệt đó, cô ta làm gì có nhiều tiền mà ra giá chứ? Còn nữa, A Hành không xem chuyện của cô ta là thật đâu… Thật
không biết nói với em như thế nào nữa, dù sao tụi mình cứ đứng xem thôi, chuyện vui mà, ai mất mặt thì tự mà chịu.”

Bây giờ Đào Diệp mới kịp phản ứng, thốt lên: “Thì ra Bang chủ là một tên tra*…”

(* căn bã)

Đại Vĩ Ba Lang nói: “Ha ha ha, tra, đúng thiệt, em coi chừng kẻo bị cậu ta tra đấy.”

Đào Diệp ngoan ngoãn nói: “Miễn là sư phụ không khốn thì con sẽ không bị gì.”

Đến Nguyệt Lão trang, người trên Quảng Trường rất nhiệt tình mà nhào vào
góp vui, trên màn hình đều toàn là lời chúc của họ. Đôi lúc cũng có vài
người qua đường bay vào đề nhặt tiền, lúc này, ai cũng có thể ném tiền
ra.

Tựa như lúc này, các tân nương và tân lang đều sẽ cố ý ném một phen.

Nhưng tối hôm nay, hình như hai cái nhân vật chính đều không có ý định ném
tiền. Là đại gia của toàn bảng nên chắc có rất nhiều tiền ha?

Thật ra không phải Nếu Trời Có Chút Tình không muốn ném tiền, nhưng mà cô
nhìn Cẩn Y Dạ Hành không có ý định ném, nếu chỉ mình cô ném hình như hơi mất mặt, cho nên cô cũng không ném luôn.

Dù sao mọi người đều biết bọn họ không phải không có tiền.

Người chơi đứng chờ nhặt tiền đều thất vọng, từ đầu tới đuôi, đệ nhất đại
thần cũng không nói gì cả. Nháy mắt cũng tới chín giờ, Nguyệt Lão trang
vừa mở ra, đệ nhất đại thần và người yêu đã bước vào.

Để có thể đăng ký kết hôn thì phải đánh một Phó bản, khi nào hoàn thành thì khi đó mới được kết hôn.

Ước chừng hơn mười phút sau, trên màn hình nhảy ra một tin tức của hệ thống ‘Chúc mừng người chơi Cẩn Y Dạ Hành và người yêu Nếu Trời Có Chút Tình
kết thành phu thê, bên nhau mãi mãi!’

Hệ thống tự động phóng
pháo hoa lên phía trên Nguyệt Lão trang, đẹp đẽ mà ngắn ngủi, những đủ
để cho mọi người bên Nguyệt lão trang đều cảm thấy được hương vị của
hạnh phúc.

Tại thời điểm bọn họ sắp rời đi, thì có vài người bạn đốt pháo ăn mừng.

Nhưng mà họ đều là bạn bè của Nếu Trời Có Chút Tình, thân là người bạn duy
nhất của Cẩn Y Dạ Hành – Đại Vĩ Ba Lang, lại đang tán gẫu cùng đồ đệ.

“Đồ đệ, hôn lễ chân chính không phải vậy, mấy tháng trước có xem qua một
hôn lễ một vị Bang chủ nào đó và người yêu của anh ta, như thế mới gọi
là long trọng, trận hôn đó cũng quảng cáo không ít cho game này đó nha.”

Lúc ấy trên internet đều là tin tức về game này, khiến cho mọi người đều
nghĩ lần hôn lễ long trọng như trong truyền thuyết kia là màn quảng cáo
của game luôn á.

“Con thiệt không hiểu, tại sao Bang chủ lại
đồng ý?” Đào Diệp nghĩ, nếu không thích thì sao lại làm mấy chuyện rỗi
hơi như vậy chứ.

“Nhàm chán chứ gì.” Đại Vĩ Ba Lang nói với giọng điệu đương nhiên.

“…” Đầu Đào Diệp nổi đầy hắc tuyến, thật không tưởng tượng ra rốt cuộc Bang chủ nhàm chán đến cỡ nào.

“Đừng nói nữa, đi, sư phụ đi làm nhiệm vụ hằng ngày với em.” Đại Vĩ Ba Lang nói.

Anh và Cẩn Y Dạ Hành chơi game này không lâu, nhưng lại chơi đến nỗi toản
bản không ai địch lại. Mỗi ngày chơi game đều tìm chuyện mới, nhưng lại
không có gì cả… Lúc đầu còn kiếm chuyện với người ta, giờ vừa lân la
thì người ta đã chạy mất dép.

Nếu gần đây không thu nhận bé đệ tử còn chưa cai sứa này, thì Đại Vĩ Ba Lang đã muốn xóa game.

“Sư phụ, hôm nay không làm nhiệm vụ hằng ngày nữa, chúng ta đi ngắm phong
cảnh đi.” Đào Diệp nghe người ta nói trong game này có rất nhiều cảnh
đẹp, nghe vậy thoi chứ cậu chưa đi bao giờ.

“Ngắm phong cảnh?” Hình như Đại Vĩ Ba Lang cũng chưa xem.

“Vâng, chờ con đổi bộ áo đẹp hơn đã.” Đào Diệp thay bộ trang phục mới mua trước mặt sư phụ mình.

“Đúng rồi, em chờ anh chút.” Đại Vĩ Ba Lang nhanh nhẹn lục túi của mình, sau đó tìm ra một chiếc quạt, giao dịch cho đồ đệ mình.

Tiểu Phiến Đào mặc quần áo hồng nhạt, trên lưng mang hai thanh kiếm dài, cầm quạt trong tay rồi nhảu múa khiêu vũ, quạt còn đặc biết phát ra vài tia sáng, lâu lâu lại chớp ra vài đường màu hồng.

Từ đầu đến giờ
Đào Diệp đều chưa dùng qua kỹ năng này, giờ đột nhiên hiện ra kỹ năng,
khiến người ngồi trước màn hình là Đào Diệp đều đen mặt lại.

Bất quá nhân vật trong game cũng rất đáng yêu, hệt như một cô gái hồn nhiên không biết buồn là gì.

“Đi thôi, trong bộ sưu tập của sư phụ có một đống chỗ, giờ dẫn em đi xem.”

“Vâng.”

Hai thầy trò chậm rãi đi từ Tuyết Nhạn phong đến Hồ Điệp cốc, hành lang
Hiểu Phong Minh đến biển Hoa rồi lại qua Phượng Hoàng thai, lang thang
khắp hết những chỗ đẹp của game.

Đào Diệp muốn chơi trội một
phen, cậu muốn phát vài dòng trên QQ, lại phát hiện có rất nhiều fan
theo dõi tài khoản QQ này. Lúc trước không chú ý, cho nên mới dùng tài
khoản này để kết bạn với Đại Vĩ Ba Lang.

Mà Đại Vĩ Ba Lang cũng
là người không nghĩ nhiều, nếu anh chịu lật lại trang cá nhân của Đào
Diệp, thì sẽ biết Đào Diệp không phải là một cô gái.

Cậu chưa
kịp up trạng thái, thì Đại Vĩ Ba Lang đã up trước rồi, dòng trạng thái
mới cập nhật trên màn hình vi tính, là một icon hút thuốc, viết: tôi
ngắm cảnh cùng đồ đệ.

Thủ đoạn chơi trội của Đại Vĩ Ba Lang rất cao siêu, vừa thấy cũng biết rồi.

Nhưng Đào Diệp lại không biết điều đó, bởi vì lúc này cậu vẫn chưa phải bạn của Đại Vĩ Ba Lang.

Cũng không biết đại thần Cẩn Y Dạ Hành và Đại Vĩ Ba Lang là bạn bè thực của
nhau, lúc mà đại thần nhìn thấy dòng trạng thái đó, đã cay nghiệt để lại hai chữ: đẹp ha.

Đại Vĩ Ba Lang gửi lại vài chữ ha ha ha ha ha.

“A Hành, trang bị của đồ đệ tui còn kém lắm, sau này nhớ giúp nha.”

Đại thần không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt: “Cút…”

Mười giờ tối, Đào Diệp tắt mạng rất đúng giờ. Sau đó là đến khoảng thời gian ba mươi phút dành cho biểu diễn, tuy vậy nhưng những bài hát biểu diễn
hôm naylaji chưa chuẩn bị tốt lắm.

Các bài hát game nghe gần đây đều là những bài hát mang hơi huốm cổ trang.

Fan nghe nhạc nói: “Hai ngày nay Đào tổng đều hát những bài hát liên quan đến game X kiếm, xem ra trúng độc sâu dữ hen.”

Đào Diệp nghĩ nghĩ: “Quả thật gần đây hơi thích game kia, trong game có
nhận một vị làm sư phụ, mà vị sư phụ đó là một tên đại gia.”

“Nha nha nha? Đào tổng muốn chia sẻ 818?” Fan đột nhiên nổi máu bà tám.

Truy vấn nói: “Nha nha nha, rất giống bộ dáng của cơ tình nha! Sư phụ là nam hay là nữ?”

“Là nam.”

Người nghe ngay lập tức nổ tung: “Ngao nha, sau đó thì sao?!!”

“Sư phụ tốt lắm, hôm nay còn đi ngắm cảnh chung nữa, thật muốn cảm ơn anh
ta.” Đào Diệp chống cằm, thanh âm mờ mịt mà nói: “Lúc trước tôi đều chơi game một mình, không bái sư, cũng không nhận đồ đệ.”

“Ố mài gót, gian tình bắt đầu kìa, đừng nói đây là mối tình đầu của Đào tổng nha?”

Đào Diệp lau mồ hôi: “Cho dù có tình thì cũng là tình thầy trò, so với những gì cậu tưởng tượng khác nhau như trời với đất.”

Biết cậu luôn thành thật, fan mói bỏ qua cho cậu: “Được rồi, vậy cậu nói làm sao mà cậu thông đồng được anh ta vậy? Có gặp chuyện gì sâu sắc quá
không?”

“Có…”

Thời gian bàn luận tán gẫu về ca hát
đột nhiên biến thành thời gian tán gẫu về game lúc nào không hay. Đào
Diệp chia sẻ một chút chuyện hằng ngày của cậu và sư phụ, thuận tiện nói một tý việc vặt về những người xung quanh, như cuộc hôn lễ của tra đại
thần và nữ game thủ xinh đẹp.

“Nói như vậy, đại thần trong game của cậu thiệt là tra đó nha, rõ ràng không thích vậy mà lại đồng ý kết hôn”

“Đúng, ghét nhất là cái loại con trai như thế này, trong hiện thực nhất định
là một tên khốn, cách hành động đều lộ ra cái tính khí cặn bã rồi.”

“Còn có chút thần kinh, chắc mới là vị thành niên ha?”

“Hàng trên đừng bôi đen vị thành niên, mấy đứa vị thành niên bây giờ cũng không ai thần kinh giống vậy đâu?”

Nhìn rất nhiều fan bay vào khiển trách Cẩn Y Dạ Hành, trong lòng Đào Diệp
chột dạ không thôi, cậu quyết định về sau sẽ không đề cập đến chuyện của đại thần nữa, chỉ nói chuyện về mình và sư phụ thôi.

Không thì sau này nếu lỡ đại thần biết được, không chừng một giây đã phanh thây mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.