Thạch Cẩn Hành chăm chú nhìn cậu một hồi, nói với Đổng Thiếu Khinh đang lái xe phía trước: “Vặn điều hòa nhỏ chút.”
“A.” Lúc này Đổng Thiếu Khinh mới chú ý tới, thanh niên vừa mới bước lên xe
không lâu kia mặc rất ít quần áo, vừa rồi anh nói lại không để ý điều
này, sau đó quay đầu cười hì hì với Đào Diệp: “Ngại ghê, vừa rồi không
chú ý.”
“Không sao.” Đào Diệp gật đầu với anh, nói cám ơn.
“Em luôn mặc ít vậy hả?” Đổng Thiếu Khinh liếc liếc mắt một cái, quả thực Đào Diệp ăn mặc rất mỏng.
“Trong phòng có điều hòa, em rất sợ nóng.” Đào Diệp nhìn theo tầm mắt đối
phương mà cúi nhìn quần áo trên người mình, sau đó có chút ngượng ngùng
mà kéo quần áo lại.
“Ừ, em còn trẻ, huyết khí bừng bừng, đương
nhiên là sợ nóng.” Gọng điệu kia của Đổng Thiếu Khinh hệt như bản thân
anh không phải là người trẻ tuổi.
Đào Diệp im lặng mà cười.
Sau trong lúc vô ý mà quay đầu, thì thấy ngoài cửa không còn bóng dáng của
đèn nhà nữa, bọn họ… chạy trên cao tốc, khụ khụ khụ.
Đào Diệp bức thiết mà muốn biết là cuối cùng thì hai người kia muốn dẫn cậu đi đâu.
Thậm chí cậu rút sẵn điện thoại, chuẩn bị đường lui cho mình.
“Đang làm gì đó?”
“Nhắn tin với bạn.”
Vẻ mặt của Đào Diệp rất thuần lương, tuy nhiên lại không dám nhìn người
đang ngồi kế bên, cậu thầm nghĩ, đây không phải là nhị sư phụ, nhị sư
phụ không cho người ta cảm giác như vậy.
Tuy lạnh lùng, nhưng không ác liệt đến thế.
Người kế bên chắc chắn là người có tính cách rất cực đoan, khó ở chung.
Trong xe rất yên tĩnh, Đào Diệp ngồi mà mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng thấp thỏm bất an, nhưng biểu hiện bên ngoài rất bình tĩnh.
“A Hành, có mang chìa khóa không?”
“Trong xe.”
“A, thấy rồi.” Trong xe chỉ có âm thanh nói chuyện của Đổng Thiếu Khinh:
“Cố lão tam hẹn cậu làm gì, sinh nhật em gái ổng thì liên quan rắm gì
đến cậu? Nghe tui nói nè, vài năm trước sau lại không đến nịnh bợ cậu,
giờ lại phóng ra, biết mọi chuyện khó khăn, nên lấy em gái tới đưa cậu?
Xuy! Cũng không tự lấy gương mà soi mặt hử.”
“Cố đại phạm tội ở miền Nam, bị bắt rồi.”
“Cậu đừng nhúng tay vụ này.”
Không sợ việc loạn, Đổng Thiếu Khinh không yên miệng mà nói tiếp: “Ông già
nhà tui thông báo qua, chỉ sợ Thạch Nhị thúc muốn thăng rồi.”
Đào Diệp đang bối rối, nay lại bị mấy lời này đẩy vào hẻm cụt, nghĩ thầm rằng mình sẽ đi về đâu?
“Minh thăng ám biếm.”
“Là sao?”
“Ông ta tự nói, vài năm nay không thăng, ba bốn năm sau nhìn tiếp.”
“Bên em họ thì sao?”
“Loạn vô cùng.”
“Chú hai của cậu cũng ngiệp chướng quá ha, ha ha.”
Bọn họ nói chuyện, Đào Diệp nghe không hiểu chút nào. Thích ứng mọi chuyện
mà yên lặng người, bị động cơ xe lay động đến mức buồn ngủ.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng xe cũng dừng lại, chỉ nghe thấy thanh Đổng Thiếu Khinh: “Này, đồ đệ nhỏ, đừng nói em đang ngủ nhá?”
Đào Diệp mơ mơ màng màng, sau đó mở mắt nhìn đèn, nhìn thấy ngườ bên cạnh
xuống xe, Đổng Thiếu Khinh lại quay đầu lay đầu gối cậu.
“Đến rồi.”
“Vâng.” Cậu lên tiếng trả lời, mở cửa xe rồi đi xuống.
Một làn nhiệt đánh úp lại, sau đó dần dần lạnh xuống.
Thạch Cẩn Hành đứng ở ngoài cửa, quay đầu thúc giục Đổng Thiếu Khinh rút chìa khóa đưa nhanh.
“Đại gia à, chờ hút chết à.” Đổng Thiếu Khinh biếng nhác xuống xe, vươn tay khóa kỹ.
Lúc này Đào Diệp mới nhìn kỹ, nơi này là… giữa sườn núi, phía trước có một đống biệt thự, ba tầng nhỏ, màu trắng xám xen kẽ.
“Ngày hôm qua tụi anh ngâm nước nóng ở đây, chờ một lát anh mang em đi ngâm.” Đổng Thiếu Khinh nói, đứng từ xa vứt chìa khóa lại cho
Từ thế ném rất kỳ lạ, suýt chút nữa Thạch Cẩn Hành cũng không chụp được.
“Cũng không xa lắm.” Đào Diệp nhìn đồng hồ, lúc này chưa đến mười một giờ.
“Quả thật không xa, cơ mà mai phải đến trường.” Đổng Thiếu Khinh nói.
“…” Cuối cùng Đào Diệp cũng rút rút miệng, nếu biết rõ ngày mai phải đến trường vậy vác xác đến đây làm gì hả?
“Nhóc con, chuẩn bị mở khóa.” Đổng Thiếu Khinh vỗ vỗ cánh tay của Đào Diệp,
sau đó buông nhanh ra, trực tiếp vươn tay nắm bả vai.
Anh giống như là họ quen lâu lắm rồi, tuy vậy lại không khiến người khác chán ghét.
Đẩy cửa ra đi vào, Đổng Thiếu Khinh gọi Đào Diệp ngồi, còn anh thì đi tới tủ lạnh xách một đống đồ ăn lên.
Đèn ở phòng khách hoa lệ vô cùng, trang trí bên trong cũng rất inh xảo,
trong phòng khách để một chiếc sofa lớn khiến người ta vừa thấy đã muốn
nằm.
Tuy nhiên ghế ngồi ba chỗ này lại bị Thạch Cẩn Hành chiếm
hết, Đào Diệp không nghĩ đi qua ngồi, cậu chọn một chiếc sòa đơn rồi
ngồi xuống.
“Ăn gì đi, những cái này đều do A Hành mua.” Đổng
Thiếu Khinh lôi ra tấm đệm da dưới bàn, đặt mông ngồi trên đi, sau đó
bắt đầu ăn
Xé một túi đưa cho Đào Diệp.
“Cám ơn.”
“Còn bia nữa.” Anh chịu trách nhiệm khui nắp, mỗi người một chai: “Tối qua chúng ta đi gấp quá.”
“Vâng.” Đào Diệp có biêt, bọn họ đi trở về nội thành là muốn gặp mình.
Kết quả không cần nhắc cũng biết, rất xấu hổ.
Thạch Cẩn Hành nâng bia uống, sau xõa ra hai tay dựa vào ghế, cứ như toàn bộ chiếc ghế đều là của anh.
“Có thể uống bia không?”
“Có thể.”
“Cạn.”
Chạm vào chai bia của Đổng Thiếu Khinh, hai từ từ uống hết chai, thanh âm nói chuyện nhộn nhịp lên.
“Biết hát không?” Hỏi xong những lời này, Đổng Thiếu Khinh vỗ trán mình: “Anh nhớ kém quá, ca là nghề cũ của em mà.”
Anh đứng lên đi mở KTV*, cầm micro tại kia chơi đùa, trong chốc lát điều âm, trong chốc lát điểm ca.
(* = Karaoke Television = mục hát karaoke)
“Em muốn hát bài gì?”
Đào Diệp ngơ ngác, có thể xin phép khỏi hát đưuọc không. Lúc này đang nửa đêm mà, cũng may đây là ngoại ô nha.
“Sư phụ hát đi.”
“Anh không biết hát, ngũ âm của sư phụ em không được đầy đủ, bộ thiết bị này chỉ để bày trí thôi.” Đổng Thiếu Khinh trả micro, nhét vào tay Đào
Diệp, gọi cậu cầm.
Nghĩ nghĩ, Đào Diệp nói: “Vậy hát một bài.” Cậu tự đi qua chọn bài.
Là một ca khúc cậu đã từng hát trên YY, lần này không phải nói tình thầy
trò, mà nội dung hình như đề cập đén tình cảm hai người nam.
Tuy vậy nhưng giai điệu rất dễ nghe, Đào Diệp rất thích ý cảnh của bài này, có cơ hội hát là sẽ hát.
Sao khi chọn bài xong thì qua về ghế sofa, vừa ăn thức ăn vừa chờ lời nhạc.
“Ể? Hai người nam này sao nghe ái muội thế?”
Sau khi thấy lời hát, Đổng Thiếu Khinh chịu không mà lộ ra biểu tình kinh ngạc.
“Đúng không, hình như là ca khúc về đồng tính.” Mặt Đào Diệp không đổi sắc, đưa micro lên bắt đầu hát.
“Đệt, đây không phải là Đại X kiếm sao?” Trên màn ảnh có hình ảnh, cảnh tượng trong game từ từ chạy qua, Đổng Thiếu Khinh đột nhiên kinh ngạc lên, mẹ nó đây là game của tụi anh mà!
Thạch Cẩn Hành dựa trên ghế sofa, mặt đối diện màn hình, hình như đang nghe rất nghiêm túc.
“Đệ muốn đi tòng quân thật sao?”
“Ừ.”
“Huynh phải biết, rời khỏi Tàng Kiếm sơn trang, ta sẽ không bảo hộ được cho đệ.”
“Khi đó, sẽ đến phiên ta bảo hộ huynh!”
Hai vị nam chủ nói với nhau xong, Đào Diệp hát tiếp: “Người mới rượu cũ,
nến đỏ lạnh lùng, khi ta trở về, hồn bồi hồi, tay nắm lấy tay…”
“Đệt, đây đúng là ái muội àm phải không?” Thanh âm của Đổng Thiếu Khinh bắt đầu rối loạn.
Lúc đầu Đào Diệp hát anh đã bắt đầu than thở, khiến cho Đào Diệp rất tức
giận, quẳng micro về phía anh: “Anh có để em hát không.”
“Sao em lại hát bài đầy mùi đồng tính thế hả.”
“Dễ nghe mà, nhưng ca khúc liên quan đến game, mọi người sẽ quen.”
“Em hát mấy bài của Lưu Đức Hoa thì mọi người cũng quen mà.”
“Em không biết Lưu Đức Hoa.”
“Em đó nha, uống bia, đến, cạn.”
Thời điểm uống say đến chếnh choáng, Đổng Thiếu Khinh đưa cho Đào Diệp một
chai bia đã được khui sẵn, đưa cậu xong còn nói: “Đi, sang bồi tội với
nhị sư phụ của em, kêu cậu ta tha thứ đi.”
“Vâng…” Đào Diệp đáp lời với hai má đỏ ửng, liếc mắt nhìn trộm Thạch Cẩn Hành.
“Em có nhớ lúc hôn lễ của Lý nhị không? Em không nhớ rõ chúng ta sao?”
“Hôn lễ gì?” Đào Diệp quay đầu nhìn sang Đổng Thiếu Khinh.
“Em, mặc tây trang đen, lấy hải sản dùm tụi anh, còn nhớ rõ không?” Đổng
Thiếu Khinh tới gần cậu, ghé vào tai nói rõ từng từ từng chữ.
“Lấy hải sản… nhớ rõ, là cho hai cậu nhà giàu.” Cậu nhớ rõ chuyện này, những mặt người ta ra sao, cậu lại quên.
“Chính là sư phụ của em á, có ấn tượng không?” Đổng Thiếu Khinh nắm cằm Đào Diệp, đẻ cậu nhìn cho rõ mình.
“Không ấn tượng.” Đương nhiên không có đi chú ý mặt người ta rồi.
“Sư phụ của em đẹp trai vậy, thế mà em lại không ấn tượng?”
“Vâng.”
“Em nói em có đáng bị đánh không?”
“Đừng đánh em.”
“Vậy thì qua xin lỗi nhị sư phụ em đi.”
Mặt bị nắm chặt, bị bắt quay sang bên Thạch Cẩn Hành, Đào Diệp khốn khổ nói: “Vậy anh đừng có niết mặt của em.”
“Anh đây là vì muốn tốt cho em, thằng nhóc nhốc.” Trong lòng Đổng Thiếu
Khinh rất bất đắc dĩ, Thạch Cẩn Hành không phải dễ lay chuyển vậy, sở dĩ hôm nay phối hợp vậy, là vì mặt mũi của mình thôi.
“Vâng, cám ơn sư phụ Đại Vĩ Ba Lang.”
Sau khi Đào Diệp được buông ra, thì ngồi trên sofa nghỉ ngơi một lát, sau đó bưng bia lên, đi về hướng của Thạch Cẩn Hành.
“Nhị sư phụ.” Tròng mắt tròn đen nhìn về phía Thạch Cẩn Hành trong chốc lát, sau đó đặt mông ngồi xuống cạnh anh.
Sofa lún xuống, khoảng cách hai người gần hơn một chút.
“Em xin lỗi anh, em không nên để anh hiểu lầm, xin lỗi, nhị sư phụ, anh làm nhị sư phụ của em nữa được không?” Tuy rằngđầu óc của Đào trì độn,
nhưng tình cảm không phải giả, cậu nghe giọng của mình như chực khóc tới nơi.
Có chút mất mặt, nhưng đâu còn cách nào khác.
“Quen biết chính là duyên phận, nếu anh giận có thể đánh em chửi em, sau đó
chúng ta lại chơi cùng nhau.” Cậu bưng bia lên, chủ động chạm vào chai
bia củaThạch Cẩn Hành, sau đó ngửa đầu uống một hơi.
Một hơi chính là một chai.
Uống nhanh như chớp, có chút không nhận nổi.
“Tốt, một chai nữa đi!” Đổng Thiếu Khinh xem náo nhiệt mà không chê ồn, nhanh nhẹn khui một chai đưa Đào Diệp.
Đào Diệp choáng đầu hoa mắt buông xuống chai rỗng, nhận chai bia đầy từ tay của Đổng Thiếu Khinh, nói tiếp: “Em không uống được nhiều bia, có thể
sẽ say, nhị sư phụ, uống xong chai này em sẽ ngã… ách… nhị sư phụ,
một lần hết oán giận được không?”
Chạm vào chai bia trong tay Thạch Cẩn Hành, cậu ngửa đầu uống tiếp.
Sao giống như bị người ta cầm mất chai bia, trên mặt bị mấy ngón tay lạnh lẽo nắm lấy, bia chưa kịp nuốt đã tràn ra khỏi miệng.
Trong chớp mắt Đào Diệp ngơ ngác, ngực bởi nhịp thở dồn dập àm phập phồng lên xuống.
Hình như cậu nghe thấy có người nói sát tai cậu: “Một lần hết oán giận được không?”
Hết oán giận, trong đầu Đào Diệp chỉ còn ba chữ kia, cậu không nghĩ ngợi mà gật dầu nhanh: “Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com