Đào Diệp rất lưu luyến Đại Vĩ Ba Lang, hành động này của cậu cũng đủ để chứng minh điều đó.
Giọng điệu mềm mại, cho dù là dòng tin nhắn, cũng cất chứa một loại ủy khuất nhu thuận.
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Ba Lang nói với bạn: Bắt đầu từ bây giờ đừng nói nữa, như vậy sẽ không phiền.
Sau khi Thạch Cẩn Hành gửi xong những dòng này, thì tự nhiên có cảm giác rất thích thú.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Ba Lang: Vâng…
Sau đó Đào Diệp đúng thật là không nói nữa.
Mãi cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng không nói lời nào với Đại Vĩ Ba Lang.
Có lẽ tâm tình mấy ngày nay của Đại Vĩ Ba Lang không tốt, Đào Diệp chỉ có thể nghĩ thế.
“Hôm nay dạy đồ đệ tớ như thế nào?” Đến khuya, Đổng Thiếu Khinh mới nhắn dòng tin quan tâm đồ đề của mình từ xa.
“Rất tốt.” Thạch Cẩn Hành nói.
Đổng Thiếu Khinh an tâm, sau cũng không liên lạc với đồ đệ: “Ngày mai tớ về, đến lúc đó thì không cần phiền cậu nữa .”
“Ừ.”
Đổng Thiếu chưa có nói cho đồ đệ nói chuyện ra nước ngoài nên không chơi
game, Thạch Cẩn Hành cảm thấy Đổng Thiếu Khinh đối xử với Tiểu Phiến
Đào cũng rất tốt.
Nhưng chỉ tốt thôi, ngoài cái đó ra thì không còn gì khác.
Tính cách của Đổng Thiếu Khinh là vậy, đối xử ai cũng tốt cả, cho nên một đám đều một mực với anh.
Tuy vậy người quen đều biết, họ Đổng kia đều lạnh lùng hơn ai hết, cái gì
cũng tốt với bạn, nhưng trừ nó ra thì không còn tình cảm gì cả.
Vì thế nên ngày hôm sau xuất hiện một tình hình vô cùng đáng sợ.
Sau sự kiện ngày hôm trước, tâm Đào Diệp loạn thành một đồng bùi nhùi.
Rõ ràng quen biết Đại Vĩ Ba Lang chỉ mới đây thơi, nhưng giờ đây lại ỷ lại vào anh, luôn muốn trở thành đồ đệ vĩnh viễn của anh.
Đào Diệp biết rõ hơn ai hết, quan hệ trên internet cứ như tia sét, ai cũng
không cần chịu trách nhiệm với ai, nếu không có người kia thì cũng không sao, cùng lắm lại tự chơi một mình tiếp.
Nhưng mà, trong thời
điểm nào đó lý trí và tình cảm sẽ không khớp nhau, biết rõ rằng không
được như vẫn cố phạm vào, đây hẳn là thiên tính của loài người.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Ba Lang: Sư phụ, hôm nay còn mang em không?
【 Nói Riêng 】 Đại Vĩ Ba Lang nói với bạn: Bang chủ sẽ mang em, anh thoát tài khoản này, mai mới lên.
Đào Diệp ngơ ngác nhìn màn hình trong vài giây, có chút không hoàn hồn được.
Trong đầu cậu nghĩ thật nhiều điều.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Đại Vĩ Ba Lang: Vâng, em biết , sư phụ.
Chữ nào ý đấy, nhưng đối với kẻ mong manh như Đào Diệp thì đây chính là lời từ chối.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Em ở đâu?
Chưa kịp thương cảm, Bang chủ đã gửi lời mời kết bạn, Đào Diệp nhanh nhẹn chọn đồng ý.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Bang chủ, em ở trong bang, anh chờ em ở thành Trường An đi.
Sau khi đồng ý kết bạn với Cẩn Y Dạ Hành, cũng nhận ra rằng có vài thứ
không nên miễn cưỡng, Đào Diệp thu xếp lại cảm xúc, di chuyển nhanh đến
thành Trường An.
Vừa đến đã thấy Cẩn Y Dạ Hành, người này mặc
trên người một bộ chiến bào đen và áo giáp bạc, tay cầm thương dài, ngồi trên Bạch Kì Mã màu trắng, tư thế đó giống như đang liếc nhìn thiên hạ.
Đào Diệp cũng là con trai cho nên rất thích bộ trang bị này của anh, cậu cảm thấy trông rất bảnh.
Còn chưa kịp gửi tin nhắn gì, cô nương áo hồng đã bị tên nam nhân áo đen ôm lên thú cưỡi.
Đây là lần đầu tiên mà Đào Diệp ngồi trên Cẩn Y Dạ Hành Bạch Kì Mã, cả
người nó trắng như tuyết, nhìn sơ qua còn thích hợp để cưỡi hơn Kỳ Lân.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Bang chủ, anh mua Bạch Kì Mã hả?
Trong toàn game, Đào Diệp chỉ thấy duy nhất Cẩn Y Dạ Hành là cưỡi Bạch Kì Mã.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Ừ, em muốn không?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Không cần, sư phụ cho em Thiên Mã* rồi.
(*Loại ngựa có cánh trong cổ tích)
Thạch Cẩn Hành mở túi của mình ra, tìm tòi một hồi cũng không thấy được thú cưỡi nào thích hợp cho các cô gái.
Anh lười sắp xếp đồ lắm, cho nên trong túi anh thứ gì cũng có, vừa tạp nham vừa lộn xộn.
Nếu đồ vật nhiều thì mua tới mới, sau đó sẽ có thểm mấy ngăn đựng.
Phong cảnh trước mặt thay đổi, Đào Diệp thấy họ đang đi xuyên qua thành Trường An.
Chung quanh rất nhộn nhịp, Bạch Kì Mã chạy trên đường rất bắt mắt nên có khá nhiều người xúm lại sang nhìn.
Điểm đến của họ chính là cửa hàng.
Bán thú cưỡi, trang bị vũ khí, quần áo và một số loại thuốc.
Đào Diệp chưa từng tới đây mua đồ, nếu cậu có đồ dư thì sẽ mang đến bán cho NPC.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Bang chủ muốn mua đồ ạ?
Đối phương không trả lời cậu, tuy vậy chỉ mấy phút sau thì trên màn hình lại xuất hiện một giao dịch.
Đào Diệp vừa mở ra đã thấy một đống đồ.
Váy, thuốc và một món vũ khí.
Vũ khí là Song Kiếm, trên phủ bạc, chuôi thì đính ngọc trụy và chuôi vải xanh, nhìn sơ quá rất đẹp.
Bộ váy là trang phục có số lượng, nó thay màu từ trên xuống, Phía trên là
màu trắng, phía dưới là màu tím hồng, tay lửng, lộ vai, thiết kế có chút gợi cảm.
Nếu Đào Diệp là một nữ game thủ, thì sẽ rất xúc động khi thấy bộ này, đáng tiếc cậu lại là nam.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Bang chủ cho em để làm chi?
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Lễ bái sư.
Đối mặt với những dòng ít chữ nhưng ý nhiều của Cẩn Y Dạ Hành, cảm xúc của
Đào Diệp rất phức tạp, sư phụ mới vứt bỏ, sau đó lại được Bang chủ nhận
làm đồ đệ?
“…” Cậu không hiểu ý của Bang chủ.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Nhưng mà Bang chủ, em có sư phụ rồi.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Thêm một người thì có sao không?
Lúc này đây Đào Diệp vô cùng rối, chuyện là sao?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Tại sao Bang chủ lại nhận em làm đồ đệ? Có liên quan đến sự phụ em sao?
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Không liên quan, muốn thì muốn thôi.
Câu trả lời của anh khiến Đào Diệp lâm vào khó xử.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Tôi không xứng làm sư phụ của em?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Đương nhiên là không, ai cũng vinh dự khi có sư phụ là Bang chủ.
Ấn tượng của Đào Diệp đối với Cẩn Y Dạ Hành cũng không xấu, chỉ là không
nghĩ tới, có một ngày Cẩn Y Dạ Hành sẽ nhận mình làm đồ đệ.
Cậu cũng không biết, Bang chủ coi trọng mình chỗ nào?
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Ừ, nhận đồ đi, bái sư.
Đào Diệp vẫn do dự.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Em muốn nói cho sư phụ một tiếng.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Cậu ta không ở đây, nếu có cũng sẽ đồng ý. (Này gọi là tiền trảm hậu tấu á (-_-!))
Nhìn thấy dòng này, Đào Diệp rất thương tâm.
Cẩn Y Dạ Hành nói không sai, Đại Vĩ Ba Lang sẽ đồng ý khi mình bái thêm một người làm sư phụ.
Cậu nghĩ một lát, rồi nhấn nút bái sư.
Chờ Cẩn Y Dạ Hành đồng ý, cậu đã trở thành người có hai sư phụ.
Có chút cảm giác khó tả!
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Nhận đồ, sửa miệng.
Đào Diệp cảm thấy có một loại khí tức mạnh mẽ đạp vào mặt, không thể từ chối.
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Sư phụ.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Lên YY.
Trừng mắt, Đào Diệp mở YY lên rồi đăng nhập vào, chọn vào phòng thường dùng.
Sau khi đăng nhập đã bị Cẩn Y Dạ Hành lôi qua phòng khác.
“Nói chuyện.” Thạch Cẩn Hành thử giọng, nói.
“Sư phụ.”
Cậu ngoan ngoãn gọi sư phụ, giọng nói tràn đầy khiếp sợ chứ không phải cái loại ỷ lại khi gọi Đại Vĩ Ba Lang.
Thạch Cẩn Hành cũng nhận ra nên nhíu mày, nhưng không đề cập gì đến: “Em kết thù với ai trong Ngự Kiếm Giang Hồ?”
Do dự một chút, Đào Diệp nói thật: “Yên Tĩnh Chờ Mưa Lớn.”
“Tôi mang em đi giết cô ta.”
“Em muốn tự giết.” Đào Diệp lạnh giọng nói: “Đây là thù hằn của em và cô ta, chờ đến khi em chuẩn bị xong, em sẽ tự giết .”
Thạch Cẩn Hành im lặng, nếu đây là thù riêng của anh, anh cũng sẽ làm vậy .
“Vậy đi đánh bản.” Anh bắt đầu gọi người trong bang.
Hôm nay anh không chơi tài khoản của Đại Vĩ Ba Lang, cả đêm Đào Diệp đều theo chân sư phụ mới để chơi.
Lần này chơi hăng đến bốn bản, cơ mà không may cho mấy, suốt buổi chỉ rơi ra một bộ trang bị cho Hỗ Trợ.
【 Nói Riêng 】 Cẩn Y Dạ Hành nói với bạn: Gần mười giờ, còn muốn làm nhiệm vụ hằng ngày sao?
【 Nói Riêng 】 Bạn nói với Cẩn Y Dạ Hành: Hôm nay không làm .
Đào Diệp khụ một tiếng trên YY, nói với Thạch Cẩn Hành: “Sư phụ, ngủ ngon, em offline.”
“Chờ chút.” Tai truyền đến thanh âm của Thạch Cẩn Hành: “Gửi ID và mật khẩu cho tôi, tôi luyện giúp em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com