– Nếu tôi nói, người đêm đó là tôi, thì sao?
Hiểu Lan Yên đơ người, miệng không ngừng lắp bắp:
– Đừng… cậu chủ đừng nói vậy… Tôi biết không phải cậu mà…
– Sao biết không phải tôi?
– Vậy là cậu???
Vương Hàn chán chường không đáp, thay đổi nhanh thật đấy…
Hiểu Lan Yên phút chốc máu dồn ngược lên đỉnh đầu, mặt đỏ ửng, tức tối vô cùng, muốn đánh hắn, mắng hắn lại không dám, muốn chạy đi khỏi hắn lại không thể.
– Sao cậu làm thế, bất quá chỉ là cái gương và một vết xước, tôi có thể làm trâu làm ngựa, sao lại làm thế với tôi?
Hiểu Lan Yên bỗng chốc nhận ra mình như một thứ đồ được hắn nhặt về, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó.
– Tôi làm như thế thì sao? Nhục nhã sao?
– Không, không phải…
Tất nhiên không phải, vì hắn chỉ trêu đùa, chứ đã làm gì cô đâu!
– Không phải thì là thế nào?
– Cậu chủ, cậu đừng hỏi nữa, thả tôi xuống đi.
– Không nói? Được thôi.
Dứt lời, Hiểu Lan Yên còn chưa kịp đáp, Vương Hàn đã lập tức hôn cô, lập tức đưa lưỡi vào miệng cô khuấy đảo. Lan Yên rùng mình nhớ lại đêm đó, lại càng cố chống cự, đưa tay lên đấm vào ngực hắn.
Đương nhiên, những cái đấm ấy chỉ như là massage, Vương Hàn để cô đấm cho thoải mái cơ tay, vẫn không dời môi cô, mà càng ra sức mút.
Hiểu Lan Yên đau, rất tự nhiên mà rơi nước mắt. Vương Hàn có chút giật mình khi thấy có dòng ấm nóng lăn trên mặt mình, vừa rồi dường như hắn đã mất kiểm soát, tuy nhiên chính mình cũng không hiểu nổi tại sao.
– Nhớ anh sao?
Tô Kiều Kiều vô cùng sung sướng trong lòng, hôm nay anh đối cô lại khác biệt như vậy, còn hỏi cô có nhớ anh không, xem ra mấy năm nay vẻ đẹp của cô đã khuất phục được anh rồi.
Cô ta cũng chẳng thèm giữ lễ làm gì, lập tức câu lấy cổ anh ôm hôn mãnh liệt. Vương Hàn cũng lập tức đáp trả.
Hiểu Lan Yên bưng nước ra chứng kiến cảnh tưởng này, giống như được xem phim người lớn miễn phí, mặt đỏ lên, tay run run suýt đổ khay nước:
– Cậu… chủ… nước… nước đây.
Vương Hàn không thèm trả lời, vẫn tập trung hôn người đẹp dữ dội. [Tác giả: *cười như lên đồng*]
Hiểu Lan Yên đương nhiên nhận ra mình là người thừa thãi, cô đang định tiến đến cầu thang để đi lên phòng, thì một giọng nói lạnh băng làm cô dừng bước:
– Đứng lại!
Vương Hàn ra lệnh, đẩy người đàn bà đáng khinh kia, quăng cho cô ta một câu
– Về đi!
– Sao vậy anh, chúng ta còn chưa…
– Tôi không nói lần hai.
Tô Kiều Kiều thông minh, đương nhiên nhận ra điều bất thường. Bao năm nay cô mang tiếng là tình nhân của anh, tiền bạc không mảy may lo nghĩ, ai cũng ngưỡng mộ, cô đương nhiên hiểu rất rõ tính của anh.
Vừa rồi cô còn thắc mắc tại sao hôm nay anh đối cô lạ như vậy, nhưng có lẽ giờ thì cô đã hiểu, chắc chắn là vì muốn chọc tức con hầu quê mùa kia. Cô không can tâm, cố gắng hỏi lại:
– Em sẽ về, nhưng em muốn hỏi anh, đứa quê mùa kia, là gì của anh?
Vương Hàn không thèm liếc cô ta lấy một cái, tiêu sái bước tới chỗ Hiểu Lan Yên vẫn đang bất động, trên mặt mang theo nhu tình khó nhận biết.
Rất nhẹ nhàng, hắn đặt một nụ hôn lên môi cô trước cái nhìn đầy kinh hoàng của Tô Kiều Kiều. Hiểu Lan Yên đang hóa đá, bị nụ hôn của hắn làm tâm tình vỡ nát, bất giác rùng mình.
Cho tới khi Lan Yên tưởng chừng sắp ngưng thở, thì hắn mới buông tha môi cô, giọng nói lạnh băng đầy uy quyền, nhưng lại mang theo một chút dịu dàng hiếm thấy cất lên:
– Cô ấy ư? Cô ấy, là ôsin của tôi.
*
End chap 7
Comment comment~~~