Ông Chủ Khó Tính – Chương 25 Rau củ hầm móng giò – Botruyen
  •  Avatar
  • 28 lượt xem
  • 3 năm trước

Ông Chủ Khó Tính - Chương 25 Rau củ hầm móng giò

Hôm nay Hiểu Lan Yên xuất viện.

Chị Doãn bảo, có xe ô tô tới đón cô. Là người của Vương Hàn. Nhưng không có hắn ta…

Hiểu Lan Yên thấy lòng mình trùng xuống, rõ ràng là mất mát mong chờ, lại chẳng hiểu được lý do tại sao. Cô bước tới gần chiếc xe sang trọng, người ngồi trên ghế lái đã vội vàng bước xuống mở cửa xe cho cô. Ồ, là bác Trần kia mà, lâu lắm rồi cô không có nhìn thấy bác ấy, chỉ thấy mình bác gái thôi.

Một cảm giác kính yêu dâng lên trong lòng Hiểu Lan Yên như là giữa người thân trong gia đình, cô nhìn bác Trần hiền từ chào mình, dù còn mệt trong người nhưng vẫn tươi cười đáp lại:

– Con chào bác Trần, dạo này con không thấy bác, chắc là bác bận lắm?

Bác trai nhìn cô cười hiền, con bé đã làm việc cho cậu chủ gần ba tháng, vậy mà tới giờ vẫn giữ bộ dạng ngốc nghếch ngây ngô, thật khác hẳn so với những nữ giúp việc trước đây. Có thể đó chính là lý do mà Lan Yên có thể ở lại làm việc lâu tới vậy, chính là vì sự thật thà đáng yêu, không toan tính. Bác Trần lại nghĩ nghĩ, không biết sau này khi con nhóc đã trở thành Vương phu nhân, bác còn quen miệng mà gọi cô bé hai tiếng “Yên Yên” không nữa.

Bác Trần lái xe đưa Hiểu Lan Yên về, có hỏi cô vài câu về tình hình sức khỏe. Đương nhiên Hiểu Lan Yên nói rằng mình ổn. Tất nhiên rồi, cô rất ổn, vết thương cũng sắp lành, có thể sẽ để lại sẹo, nhưng sau khi đóng vảy sẽ hết thôi… Hiểu Lan Yên cười cười, tự an ủi mình, trong đầu hiện lên hình ảnh của ai đó, bỗng nhiên muốn mấy vết thương trên tay mình khỏi nhanh hơn một chút. Nghĩ tới lúc nhìn thấy những vết sẹo sẽ hiện hữu trên hai cánh tay, dưới cổ, hai chân, xấu xí và khó nhìn, bỗng nhiên trong lòng Hiểu Lan Yên dâng lên một nỗi lo âu kì dị…

Xe hơi dừng lại trước cánh cửa sang trọng, trang trí tinh tế xa hoa, Hiểu Lan Yên dường như đã cười. Cô không cần đợi bác trai, tự mình mở cửa lê bước xuống xe. Cánh cửa cao lớn tự động mở rộng, như mở ra cả cánh cửa hi vọng chờ mong trong lòng cô hầu nhỏ đang đứng ngước nhìn.

Bác trai lại cười hiền, nói với cô như dặn dò:

– Yên Yên, giờ bác có chuyện phải đi ngay, con vào nhà đi nhé! Nhớ giữ sức khỏe.

Hiểu Lan Yên bước vào phòng khách thân thuộc, hít một hơi thật sâu. Cứ như được trở về “nhà” vậy, từ địa ngục nhảy lên thiên đường. Cô nén khó chịu từ những vết thương chưa lành, cố cất tiếng gọi to:

– Bác gái à…

Im ắng.
Hiểu Lan Yên ngốc không để đâu cho hết, vừa nghe người ta nhăn nhó liền cuống quýt tự trách mình bất cẩn. Lại còn tay không cố gắng dọn dẹp lại đống đổ vỡ kia, đến canh nóng đã thấm đầy vào lớp băng bó mỏng manh trên tay cũng không thèm để ý.

Vương Hàn đứng một bên chứng kiến, tay nắm chặt lại, cuối cùng vẫn là tiến về phía Vương Thiên Nhi đưa cô ta đi rửa sạch vết thương rồi bôi thuốc. Hiểu Lan Yên biết chuyện đó là đương nhiên, nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn là đau nhói. Cơn đau vô hình nhấn chìm cô vào mơ hồ, cho tới khi cảm giác vừa đau vừa xót ở tay phải truyền tới đánh thức não bộ, Hiểu Lan Yên mới phát hiện ra canh nóng đã thấm tới vết thương còn chưa lành lặn dưới lớp vải băng của cô rồi.

Nhìn xuống đống thức ăn còn chưa dọn xong, lại nhìn nước canh đang nhỏ giọt trên bàn tay mình, Hiểu Lan Yên bỗng nhiên thấy vô cùng bất lực và vô dụng, thứ long lanh đong đầy nơi khóe mắt, lại như sợ hãi mà chẳng dám rơi…

Bác gái Trần làm việc nhà từ tầng trên đi xuống, vô tình nhìn cửa phòng cậu chủ đang mở, lại thấy Hiểu Lan Yên đứng bên trong bất động, mới vì kì lạ mà tiến vào. Nhìn cảnh tượng trước mắt quả là hỗn độn kinh khủng, bác gái vội chạy tới, ném cái bát trên tay trái Hiểu Lan Yên xuống, cầm lấy tay phải của cô hỏi han lo lắng. Hiểu Lan Yên như bị bất động cứ lặng im, rồi lại ấp úng, bác Trần càng sợ hãi, vội kéo cô xuống dưới tầng gọi bác sĩ của nhà họ Vương tới. Tuy bác biết tùy tiện gọi bác sĩ riêng của cậu chủ tới là không được phép, nhưng con bé thành ra thế này làm sao bác có thể để yên được? Tội nghiệp con nhóc, vừa mới ra khỏi cửa bệnh viện mà…

Vương Hàn sau khi rửa vết phồng cho Vương Thiên Nhi, trở ra liền thấy bãi hỗn độn trên giường, người không thấy đâu, đương nhiên vừa rồi đứng trong phòng tắm hắn nghe thấy tất cả, nhưng chỉ buông một câu với Vương Thiên Nhi:

– Tối nay qua phòng anh ngủ.

– Dạ.

Trước mặt Vương Hàn khó khăn chịu đựng, hắn vừa quay đi người đẹp liền cười tươi rạng rỡ như nắng ban mai. Cũng phải thôi, vì cô đã đạt được mục đích rồi mà!

*

End chap 25

Hí hí, con Au lười biếng đã trở lại mọi người ạ ^^

Không biết giờ này còn bạn nào thức để đọc chap này không nữa. Dù sao thì, chúc các cậu đọc truyện vui vẻ, yêu các cậu:*

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.