Choáng váng.
Xung quanh chỉ một màu đen tối, khung cửa sổ bé nhỏ le lói ánh trăng mờ, lạnh lẽo rợn người.
Hiểu Lan Yên mơ hồ mở mắt, phải mất một lúc để nhìn rõ không gian, nhưng đáng tiếc cũng chỉ có một màu mênh mông u ám. Mùi ẩm thấp hòa cùng sắt vụn, hình như cô đang ở trong một căn nhà hoang.
Hiểu Lan Yên đương nhiên vô cùng sợ hãi! Thực sự chỉ muốn đập đầu vào đâu đó cho ngất tiếp đi, nhưng lại không đủ can đảm. Phía sau gáy khẽ nhói đau, cảm giác cộm cộm như có một miếng băng được ai đó dán sơ sài. Cô đờ người, tình cảnh hiện tại là cái gì đây?
“Két!!!”
Hiểu Lan Yên giật mình. Cánh cửa ra vào kêu lên tiếng chói tai. Ánh đèn vàng chập chờn vài lần mới có thể từ từ sáng. Cô sợ sệt hướng mắt nhìn xung quanh: Một căn phòng rộng lớn, gỗ sắt vứt lung tung, bụi bẩn và tạm bợ vô cùng. Chỉ có một tấm gỗ dẹt, được trải thảm lót, có gối và chăn, thể hiện rằng nơi này vẫn còn một chút dấu vết “con người“…
Phía sau đầu lại truyền tới một cơn đau, Hiểu Lan Yên nhăn mặt, vội nhớ ra bác Trần… Phải rồi! Bác Trần! Bác ấy đã hẹn cô ra ngoài có chuyện gấp mà? Vậy giờ bác ấy ở đâu? Nghĩ vậy, cô định đứng lên, lại thấy cả thân người mềm nhũn, không thể chống đỡ lập, tức ngã xuống sàn. Sao lại có thể kì lạ như vậy? Rõ ràng cô đang đi gặp bac Trần ở đường Linh Hoa, thế nào lại thành cô đang vật vã ở đây? Còn nữa, điện thoại của cô đâu rồi?
Cô hướng mắt về phía cửa ra vào đang hé mở, trong đầu hàng vạn mối lo sợ. Cô sợ cái cảnh tượng như phim kinh dị thế này, biết đâu cô sắp bị đem ra mổ xẻ, thí nghiệm thì sao? Nghĩ tới đây thực sự Hiểu Lan Yên đã muốn khóc lắm rồi!
Có tiếng bước chân nặng nề văng vẳng, ba tên đàn ông to con, mặt mũi bặm trợn tiến vào căn phòng. Hiểu Lan Yên bắt đầu có linh cảm cực kỳ bất an, nhưng nguời cô mềm như bún, chỉ biết cố gắng hết sức, lùi dần vào góc tường. Thấy vậy, ba tên kia trên mặt lại càng lộ ra hứng thú, nụ cười vén lên ghê tởm và hung ác, hướng nhìn Hiểu Lan Yên đầy thèm khát, có tên còn liếm mép như thú hoang.
Hiểu Lan Yên bắt đầu co rúm, bắt đầu hiểu ra, có lẽ cô… bị lừa rồi. Hay nói trắng ra, là mạng cô đang nguy rồi! Dù là thế, Hiểu Lan Yên giọng đã run lên bần bật, vẫn cố lấy can đảm mà nói to nhất có thể:
– Các người là ai? Các người định làm gì?
Tên ở giữa nghe cô hỏi xong thì ngửa cổ cười khằng khặc, đáp lại cô bằng một giọng khả ố vô cùng:
– Em gái, em vào đây rồi thì hỏi nhiều làm gì? Vui vẻ với bọn anh một đêm có phải hơn không?
Thôi xong! Hiểu Lan Yên nghe thấy tiếng tâm can mình vụn nát. Cô đã gây thù chuốc oán với ai ở kiếp trước, mà kiếp này lại khủng khiếp như vậy? Cái cảnh bắt cóc hiếp dâm tưởng chỉ có trên phim thôi chứ. Đừng đùa nữa mà, mai cô… Phải rồi! Mai là ngày cưới của cô mà!
Như vậy thì đúng là bắt cóc trước hôn lễ rồi! Nhưng cô liên quan gì chứ? Sao lại là cô, mà không bắt cóc Vương Hàn? (=_=”) Nếu thật sự cô sẽ bị… thì đời cô thảm thật rồi! – Nhưng… còn bác Trần… các người… làm sao các người…
—
Đã thêm 30 trôi qua, một liều thuốc nữa đã được tiêm thêm trong sự chống cự vô ích của Hiểu Lan Yên. Cô thực sự không thể chịu đựng được nữa. Cô đã vật lộn với cơn khó chịu này lâu lắm rồi.
Ba tên đàn ông quay mặt nhìn nhau, nụ cười vô cùng gian xảo biến thái. Bọn chúng tiến tới gần Hiểu Lan Yên, rất nhẹ nhàng mà kéo tay cô đẩy ngã xuống chiếc giường tạm bợ bẩn thỉu, bắt đầu cởi quần áo của mình. Hiểu Lan Yên lơ mơ nhưng lại vẫn có thể nhìn rõ, một cỗ buồn nôn dâng lên, nhìn vào thân thể lũ khốn đang trần truồng, cô thật sự chỉ muốn ứa nước mắt… Cô vẫn không hiểu, sao cô lại lâm vào đường cùng thế này?
Chúng vẫn đứng im, trần truồng như đợi cô chủ động tiến tới. Vì chúng hiểu, thuốc càng ngấm thì con người càng mất kiểm soát, nhất là với một con nhóc như Hiểu Lan Yên, hai liều thuốc là quá đủ để cô trở thành một diễn viên cấp ba trong vài phút. Thế nhưng cô vẫn có thể chống cự được tới bây giờ, quả thực là rất phi thường rồi.
Thế nhưng mọi thứ đều có giới hạn của nó, Hiểu Lan Yên cũng vậy. Cô bắt đầu cảm thấy chân tay này không phải của mình nữa, cho dù mắt cô vẫn thấy, cổ họng cô vẫn ghê tởm vô cùng.
Hiểu Lan Yên khóc.
Nước mắt lặng lẽ tuôn ra, phẫn uất và tủi hổ, chẳng thể thốt ra một tiếng thút thít nào. Chỉ đơn giản là cứ đầm đìa nước mắt. Cô không muốn mình mất đi sự trong trắng này, suốt hơn hai mươi năm trời… Một thứ hi vọng và đau khổ kì dị nào đó dâng lên mãnh liệt, thành công kéo lại được phần nào sự mất kiểm soát của Hiểu Lan Yên. Trong tâm trí cũng chỉ duy nhất có hình bóng của một người: Vương Hàn.
Có lẽ, cô thật sự đã yêu hắn rồi! Yêu rất nhiều là đằng khác…
Nhưng, kia… là Vương Hàn sao? Hay là do cô tuyệt vọng quá nên sinh ra ảo tưởng mất rồi?
*
End chap 22
Chap dài mệt muốn đứt hơi:((
Sr vì để các bạn chờ lâu, dạo này tớ kiểm tra dữ dội quá!
Cảm ơn đã ủng hộ tớ ^^