Hiểu Lan Yên về tới nhà, thấy bác Trần thì vui gần chết. Chỉ có điều chẳng thấy chị Tiểu Phương đâu cả. Thì ra chị ấy đã qua nhà phu nhân giúp việc. Hiểu Lan Yên buồn chán thấy rõ. Không có chị Tiểu Phương, cô mất người bạn duy nhất rồi…
“Hắt xì!”
Cô giật mình, nhìn sang cái người cao ngạo đang đứng bên cầu thang kia, quần áo vẫn còn ướt, nước mưa đọng lại trên mái tóc tím, nhỏ giọt xuống gương mặt lạnh lùng không tì vết…
Hiểu Lan Yên vừa xao động, lại vừa thấy có lỗi. Nhỏ giọng hỏi:
– Cậu chủ… hình như cậu cảm rồi…
Vương Hàn nhìn nhìn cô một chút, trả lời:
– Là tại ai?
Hiểu Lan Yên khẽ thở dài, đúng là tại cô, gây ra chuyện rồi bắt người khác dọn dẹp hậu quả…
– Tôi… xin lỗi. Cậu nghỉ đi, tôi sẽ nấu cháo, mang thuốc cho cậu…
Vương Hàn cũng chẳng truy cứu, đằng nào cũng là do con ngốc không biết đường về. Bước chân lên tới nửa cầu thang, đột nhiên dừng lại.
Sau tiếng “Alô” đầy hàn khí, giọng nói bỗng trở nên nhu hòa.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, hắn dáng vẻ gấp gáp, mặc kệ người đầy nước mưa, không nói một lời, tức tốc lao ra ô tô, phóng đi nhanh như gió. Tiếng xe lăn bánh như át cả tiếng mưa, xé tan cả không gian u tối… Hiểu Lan Yên đứng đó nhìn theo, không hiểu mình đang nghĩ gì, có chút cảm xúc không tên, phải chăng là lo lắng…
Cả ngày nay cô không có ăn chút gì ngoài bữa sáng, giờ cái bụng đói meo, mặt mũi cũng vì thế mà nhăn nhó.
Đã rất lâu cô mới được ăn cơm của bác gái, quả đúng là tay nghề đầu bếp! Hiểu Lan Yên ăn liền mấy bát cơm mới thấy no, còn không ngừng xuýt xoa ca ngợi. Cô và bác gái ăn xong thì thật nhàn rỗi, nên cùng ngồi xem ti vi. Bác Trần nhìn cô một hồi, cô vẫn chẳng thay đổi gì, vẫn cứ ngốc nghếch và hiền lành…
– Yên Yên.
– Dạ? Bác hỏi gì con?
Hiểu Lan Yên thấy Vương Hàn đã tỉnh, không để hắn kịp nói câu gì, vội vàng giải thích:
– Cậu chủ, xin đừng hiểu lầm, tôi không cố ý trèo lên giường cậu. Tôi… tôi… là do hôm qua cậu bị sốt… nên…
Con chuột nhắt còn chưa kịp trăng trối hết lời, đã bị mãng xà một phát tóm gọn, giam hãm trong vòng tay rắn chắc.
– Hiểu Lan Yên!
Tiếng gọi phát ra từ miệng mãng xà, vừa quyến rũ lại vừa nguy hiểm, thật làm người ta vừa si mê lại vừa sợ hãi…
– D… ạ…?
Cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng, Vương Hàn mới mở miệng thốt ra hai từ, đánh nát tâm can con chuột chết nhát:
– Lấy tôi!
– A? Lấy… lấy cái gì ạ?
– TÔI.
*
End chap 19
Hú hú >< chào các bạn, tớ đã định đăng từ hôm noel nhưng không xong nổi nên om tới tận hôm nay.
Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ (tớ đã viết chap dài hơn đó), để lại vote hoặc cmt ủng hộ tớ nhé ^^
Yêu các bạn!