Vương Hàn dẫn Hiểu Lan Yên tới công ty trước bao ánh mắt ngỡ ngàng của nhân viên. Ông chủ có đối tượng mới sao? Nhưng nhìn Hiểu Lan Yên, quả thực là không thể có khí chất ấy!
Vương Hàn bấm đợi thang máy riêng, rất nhanh đẩy cô tới tầng cao nhất, tới phòng làm việc của anh.
Thấy tổng giám đốc trở về, cô thư kí xinh đẹp đoan trang lập tức đứng lên, bộ dáng dịu dàng nhất có thể
– Vương tổng đã về, đây là lịch hẹn chiều nay tôi đã sắp xếp, mời anh duyệt qua
Miệng nói những lời cứng nhắc, nhưng ánh mắt thì rõ ràng chỉ toàn là ngưỡng mộ và say mê… Vương Hàn chỉ lạnh lùng gật đầu, hỏi
– Vương Thiên Nhi tới chưa?
– Dạ, Vương tiểu thư vừa tới, đang đợi anh trong phòng.
Cô thư kí trong đáy mắt hiện ra tiu nghỉu, lại vô cùng bất ngờ khi thấy Hiểu Lan Yên. Tổng giám đốc đúng là tổng giám đốc, luôn có phụ nữ vây quanh. Nhưng nhìn cô gái này, có vẻ giống giúp việc hơn là tình nhân…
Hiểu Lan Yên lò dò theo hắn bước vào phòng, đã nhìn thấy Vương tiểu thư cao ngạo ngồi đợi trên ghế sofa, trên bàn là cơm trưa đang bốc khói.
Vương Thiên Nhi dường như không bất ngờ khi nhìn thấy Hiểu Lan Yên, chỉ là luôn đặt ánh mắt yêu thương lên Vương Hàn. Hiểu Lan Yên lại vô cùng thắc mắc, thật kì dị, ăn trưa với người đẹp mà cũng dắt cô theo, chẳng nhẽ muốn cô dọn dẹp rửa bát luôn tại đây sao??
Ăn cơm xong, quả thực là Hiểu Lan Yên đi dọn dẹp…:)))
Vương Hàn lại vùi đầu vào công việc, những vẫn hướng Vương Thiên Nhi nói
– Thiên Nhi, về trước đi
– Sao vậy? Em ở đây với anh không được sao?
Rõ ràng là không can tâm, nhưng lời nói thì vẫn ôn hòa như nước. Xui thay, Vương Hàn xưa nay chưa từng nói hai lời
– Anh sẽ cho người đưa em về, không cần gọi taxi
Vương Hàn không thích ai trả treo. Vương Thiên Nhi biết mình không thể nán lại, liền ra về, trước khi đi còn nhìn nhìn Lan Yên, trong mắt đã giấu đi mấy phần tức giận, nhưng sự đố kị dường như vẫn lộ ra ngoài.
Vương Hàn không thích ai trả treo. Vương Thiên Nhi biết mình không thể nán lại, liền ra về, trước khi đi còn nhìn nhìn Lan Yên, trong mắt đã giấu đi mấy phần tức giận, nhưng sự đố kị dường như vẫn lộ ra ngoài.
Đợi Vương tiểu thư đi rồi, Lan Yên mới rón rén hỏi
– Cậu chủ… còn tôi thì sao? Tôi không được về ạ?
“Được về”? Vương Hàn nhíu mày, ở cạnh hắn cô khó chịu đến thế à?
Thấy sắc mặt cậu chủ đen lại, Hiểu Lan Yên lập tức nhận ra mình đã đắc tội gì rồi, nên ngậm miệng, im lặng ngồi lại sofa, một lúc thì… ngủ quên mất!
Tới chiều, cô mơ hồ tỉnh dậy, nhận thấy mình đang nằm trên sofa đẹp đẽ thì vô cùng chột dạ. Trời ạ… sao cô lại ngủ quên tới tận giờ này?
– Ngủ khỏe đấy chứ?
Chỉ một câu hỏi của cậu chủ cũng làm cô giật thót. Cô lí nhí, vội đứng dậy đi theo cậu chủ xuống nhà xe. Haiz… cô đã ngủ từ trưa tới lúc Vương Hàn… tan làm…
Vương Hàn không lái xe ngay về nhà, làm Hiểu Lan Yên thắc mắc nhưng lại không dám hỏi, chỉ ngồi im im một chỗ, mặt cũng không ngẩng lên
Hắn dừng xe ở một cửa hàng điện thoại lớn, Hiểu Lan Yên đang định mở miệng hỏi điều gì, lại lập tức nuốt xuống khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc…
– Anh Long!
Anh ấy cũng tới đây mua điện thoại sao? Thật là trùng hợp nha!
Hình Long nhìn thấy cô cũng hơi bất ngờ. Nhưng khi anh nhìn thấy Vương Hàn bên cạnh cô, ánh mắt trùng xuống, khó chịu nổi lên.
Vương Hàn thấy cô tươi cười như vậy, trong lòng cũng không mấy thoải mái, nhưng vẫn tiến tới chỗ anh. Hiểu Lan Yên nhìn cậu chủ của cô, nhanh mồm giới thiệu
– Cậu chủ, đây là Tịch Hình Long, anh ấy ngày xưa lớn lên cùng tôi, lần trước bắt cướp cho tôi, giờ còn dạy tôi ở trường đấy!
Vương Hàn nhìn nét mặt hớn hở của cô, chỉ đáp hai từ:
– Tôi biết.
Lan Yên tròn mắt, cậu chủ biết anh Long?
Tịch Hình Long lịch sự cười, đưa tay ra trước một cách thân thiện:
– Vương tổng, ngài tới mua điện thoại sao?
Vương Hàn cũng bắt tay anh, mắt nhìn cái túi nhỏ trên tay anh, đáp lại
– Ừm, thầy giáo Tịch hình như đã mua được rồi?
Hàm ý của câu nói ấy, cả đời Hiểu Lan Yên cũng sẽ không hiểu nó có nghĩa là: Mua xong rồi thì về sớm đi! Nhưng Tịch Hình Long thông minh, đương nhiên nhận ra ý tứ của Vương Hàn. Anh quay sang chào Lan Yên rồi bước đi, túi nhỏ trên tay dường như bị siết chặt…
Một lúc sau, Vương Hàn cùng Hiểu Lan Yên ra về. Cô cầm cái túi nhỏ xinh có in tên cửa hàng, gương mặt ngơ ngác…
– Cậu chủ, đừng đùa nữa, cái điện thoại này làm sao lại là của tôi được…
– Phiền phức, mua cho cô thì cô dùng, nhiều lời làm gì
Hiểu Lan Yên nhìn nhìn cái túi, nghĩ nghĩ, cái điện thoại xịn như vậy, cô đương nhiên là không dám nhận. Sau này nếu hắn ta lợi dụng để ép cô làm điều gì xấu thì chết cô rồi… Nhưng rốt cục, sau một hồi đôi co, vẫn là cô hầu phải khuất phục…
Nhìn chiếc xe Lamborghini khuất dần vào bóng chiều, Tịch Hình Long càng nắm chặt vật trong tay, đôi mắt hiện lên tia thất vọng khó tả…
Một tiếng động khô khốc vang lên, chiếc điện thoại mới tinh mấy giây trước còn nằm trong tay anh, vỡ tan tành dưới đất…
– Hiểu Lan Yên, sao lại là hắn ta?
Người, là anh quen trước.
Điện thoại, là anh mua trước.
Yêu cô, cũng là anh trước.
Vậy mà… cuối cùng, mọi thứ vẫn thuộc về Vương Hàn…
*
End chap 15
Chúc các bạn đọc vui và góp ý nhé:*