– Mịa, có con ranh con cũng không bắt về được, chúng mày ăn cái chó gì thay cơm mà ngu thế?
– Bọn em xin lỗi đại ca, tại nó chuồn nhanh quá.
– Xin cái c**, đuổi nhanh lên, nó thiếu nợ éo ít đâu.
Lục đại ca mình béo ục ịch, càng chạy càng toát mồ hôi, lớn tiếng kêu đàn em chia chín phương mười hướng, lòng thầm nhủ: “Ranh con, đại ca đây mà bắt được mày thì thề ông sẽ róc thịt mày ra muối dưa.”
Cuộc đời của Hiểu Lan Yên hình như mới chính thức bắt đầu từ đây, từ lúc cô biết cha mẹ trước khi mất còn để lại một khoản nợ không nhỏ, mà một con nhóc như cô, thật ra không hề có tiềm năng trả hết… Giờ đây cô đang phải chạy bán sống bán chết, cũng chỉ để giữ lấy cái mạng nhỏ này, nếu để chúng bắt được, cô sẽ bị đem cho chó ăn mất! Nhưng ôi trời đất ơi, tiếng hò hét náo loạn, tiếng chửi bới đằng xa, chẳng lẽ chúng đã đuổi tới nơi rồi?
Hiểu Lan Yên nhìn xung quanh, vừa kịp nhận ra từ bao giờ đã chạy tới một khu để xe rất lớn. Thoáng thấy một chiếc ô tô sang trọng, to đùng đang đỗ ngay sát tường, mắt cô lập tức sáng lên như sao trời lấp lánh.
Ông trời ơi, tuyệt đối phải chiếu cố cho con lần này đi!!
Nghĩ là làm, Hiểu Lan Yên lập tức chạy tới gần cái xe, rất rất khẽ khàng mà tiến lại nấp sau nó…
– Hàn, đêm nay em tới nhà anh cũng được, em không ngại đâu, để em…
Mẹ nó, trong xe có người à, lại còn chưa đóng cửa xe, còn cái giọng lả lơi kia nữa… Hic, dù sao cũng là nơi công cộng, đừng công khai như vậy chứ, dẫu biết là ở đây chỉ có một mình cô nghe thấy đi chăng nữa, thì trong hoàn cảnh này nó cũng có sức sát thương vô cùng lớn đấy…
– Mày có chắc nó chạy vào đây không?
– Em thề mà đại ca, mắt em đâu có mù.
-Chia ra, lôi cổ nó về bằng được!
Hiểu Lan Yên nghe thấy mà lòng sôi sục, bọn này mắt tinh quá, cô đã chạy nhanh vậy mà…
– Đại ca, chỉ còn chỗ đằng kia thôi.
Bọn đòi nợ hướng đến chỗ cái xe gần tường, một bước lại một bước, tay chân lăm le, mặt mũi hung tợn như cáo già sắp bắt được gà quê cho bữa tối. Hiểu Lan Yên nhắm chặt mắt, ở thế “nghìn cân treo sợi tóc“. Đừng, cô sẽ không chết trẻ như vậy chứ? Cô còn tương lai, còn biết bao nhiêu thú vui muốn được nếm trải, còn chưa biết yêu, chưa được ăn các món ngon mà!
Đúng lúc gay cấn, một tràng tiếng rên rỉ gai người truyền đến tai Lan Yên. Cô vừa sợ vừa thẹn tới trợn ngược mắt, hai người trong xe kia… làm… làm luôn sao??? Ôi mẹ ơi, cứ như “đang căng thì đứt dây đàn vậy“. Thật thảm hại mà!
– Đại ca, rất có thể con đấy đang trốn trong xe, hình như cửa xe mở.
Mịa bọn bã đậu, cô đâu có điên mà trốn vào trong xe người khác, nhưng trước hết phải nghĩ xem làm thế nào đã, chúng sắp tới rồi.
“Bụp…bụp…”
Bọn bã đậu đấm thùm thụp vào cửa xe, không cần biết bên trong có người hay không, cũng là lúc Lan Yên thấy tiếng rên rỉ kia dừng lại…
Cửa xe mở, một người đàn ông cao lớn bước ra, lão chủ nợ ụch ịc chỉ đứng tới ngực người đó.
– Gì đây?
– Là…là..Vương tổng sao, trời ơi, chúng tôi có mắt như mù, dám động tới xe của Vương tổng.
Lão chủ nợ nói liên mồm, tay đánh thùm thụp vào tên đàn em bã đậu vừa đập cửa:
– Vương tổng, chúng tôi đang đuổi theo một con nhóc thiếu nợ khá nhiều, chắc chắn nó trốn ở đây, mà chỉ có thể là chỗ góc này, nên…
Lão béo đổ mồ hôi ròng ròng, chỉ một cái nhíu mày của người đàn ông họ Vương kia thôi, cũng đủ khiến mỡ trong người hắn chuyển động loạn xạ rồi.
– Nếu tôi nói ở đây không có người, ông Lục tính sao đây?
– Thật vạn lần xin lỗi Vương tổng, nhưng hình như trong xe…
-Thành Diệp, ra đây! – Chưa để tên béo kia nói hết, người đàn ông đã lên tiếng.
Một cô gái xinh đẹp bốc lửa bước ra từ trong xe:
– Hàn, anh kêu em. – Giọng nói lả lướt mang ý nũng nịu, hướng người đàn ông trả lời.
– Ôi ra là Thành tiểu thư, lão Lục ta thật đắc tội, xin Vương tổng thứ lỗi.
Vương Hàn không đáp, ngay cả một cái nhìn cũng không thèm dùng tới, mặc kệ lũ người kia đã kéo đi từ lúc nào, quay sang Thành Diệp nói một câu, trong giọng nói kia một chút xúc cảm cũng không có, lạnh như nước hồ mùa đông, đóng băng triệt để:
– Em về đi, thật mất hứng.
– Không cần em tới nữa sao?
– Đừng để anh nói lần hai, anh còn việc phải làm.
– Đã muộn, còn việc sao? Vậy em về, anh đừng làm quá sức.
Vương Hàn không đáp, gương mặt tuấn tú bình thản như không một chút để tâm hay vướng bận, đợi tới khi xe ô tô của Thành Diệp đã đi khỏi, mới quay người, khóe miệng khẽ nhếch:
– Còn con chuột nhắt kia, muốn đợi tới khi nào mới ra đây?
*
End chap 1
Tớ mới tập tành thôi, đừng ngại cho tớ xin ý kiến nhé! ^^
Cảm ơn ạ