– … Tại hạ Trần Lạc Nguyên, hoan nghênh các vị bằng hữu đến tệ trang! Như các vị đã biết, hôm nay có mấy vị bằng hữu đến từ vùng khác, bọn họ… có Trạng Nguyên công năm đó, có đại tài tử nổi tiếng kinh thành, có…
Thời gian đã sắp đến, người cũng cơ bản là đến đủ, vị nho giả trung niên tên là Trần Lạc Nguyên kia chào hỏi xong một số người thì chuẩn bị tiếp đón mọi người lên núi du ngoạn.
Dựa theo cách nói lúc trước, ông ta tổ chức hội đạp thanh chủ yếu là vì có quan hệ không tệ với Chu Bang Ngạn, Chu Bang Ngạn xứng với danh xưng “Đại tài tử nổi tiếng kinh thành” kia, nhưng mà ông ta nói là Trạng Nguyên công năm đó lại khiến Ninh Nghị hơi giật mình.
– Chu Bang Ngạn từng thi đỗ Trạng Nguyên?
Tính ra, kẻ nổi tiếng về thi từ chưa chắc đã lợi hại trên khoa cử. Thi tiên Lý Bạch tuy được Hoàng đế coi trọng, nhưng đánh giá trên quan trường thì cũng hệt như lộng thần, Thi thánh Đỗ Phủ lăn lộn trong quan trường vài thập niên, cũng chẳng thể làm được chức quan nào cho ra hồn, Lục Du mệnh đồ lận đận, ở trên quan trường luôn bị xa lánh. Từ đó có thể nói, văn nghệ sĩ giỏi thường thường không thành vị quan giỏi, nếu là nhà tư tưởng thì có khi còn có khả năng. Nếu Chu Bang Ngạn thật là người có thể kiêm được cả hai loại người đó, vậy thì đúng là làm cho người ta thay đổi cái nhìn, chỉ là nghe nói y làm một chức quan nhỏ tầm Thất phẩm ở kinh thành, như thế có vẻ không được hợp lắm với thân phận Trạng Nguyên lang.
Nhưng Ninh Nghị hỏi xong, Tần Thiệu Khiêm lại liếc sang bên kia với một ánh mắt đầy xem thường:
– Ừ, trước kia đại ca là Trạng Nguyên ở Thái Bình năm thứ mười bốn, khi đó phụ thân chính là Thượng thư bộ Lại, cũng may mà bọn họ dám chọn.
Niên hiệu của Võ triều, trước Cảnh Hàn chính là Thái Bình. Tần Thiệu Hòa khiến cho người ta cảm thấy khá khiêm tốn, thậm chí còn khiêm tốn hơn cả phụ thân Tần Tự Nguyên mấy lần. Đối với bậc tài tử như Chu Bang Ngạn, Tần Thiệu Hòa dường như không được coi là tài danh lan xa, mà thực sự không phải là học vấn cao siêu mới lên được. Ninh Nghị cũng chẳng hề để ý, lại không thể tưởng được y cũng từng là Trạng Nguyên công. Điều này đại khái là do sự vững vàng thận trọng khi làm việc của y đã át đi cả danh tiếng về văn thơ, đúng là tác phong khoa trương khi làm việc và khiêm tốn khi khoe mẽ.
Những người có mặt ở đây hôm nay ngoài các cô gái xinh đẹp đến từ thanh lâu thì tám chín phần mười đều là văn nhân, thường ngày mọi người ham thích thi từ ca phú, nhưng xét cho cùng thì đọc sách viết văn vẫn là để thi cử làm quan. Lúc trước Chu Bang Ngạn vì hiến “Biện Kinh phú” nên được làm quan, bởi vì tài hoa nổi tiếng khắp thiên hạ, mà tài Trạng Nguyên thậm chí trong truyền thuyết dân gian còn là sao Văn Khúc giáng trần. Triều Võ văn sự hưng thịnh, người làm quan có thể có mấy ngàn mấy vạn, mà Trạng Nguyên mỗi năm chỉ có duy nhất một người, danh hiệu này vừa ra, nhất thời khắp nơi đều xôn xao, nếu không phải Trần Lạc Nguyên nói ra thân phận Tri châu của đối phương, sợ là sẽ có người ngay lập tức xông lên lôi kéo làm quen rồi.
Có Tần Thiệu Hòa, nhạc đệm nho nhỏ này, nhất thời lại làm giảm bớt sự chú ý của đám người với Chu Bang Ngạn. Nhưng mặt khác, ở trong những người có mặt ở đây, đám học sinh kinh sư và đám học sinh Giang Ninh lại càng thêm nghiêm túc, dường như lại càng thêm coi trọng hội đạp thanh này, có Trạng Nguyên công ở đây, chút nữa làm thơ viết chữ đương nhiên là phải thể hiện một phen.
Advertisement / Quảng cáo
Một hồi giới thiệu khiến người tham dự biết đại khái là những ai đến từ kinh thành. Đám người Chu Bang Ngạn vẫn ăn mặc kiểu văn sĩ, nhưng Lý Sư Sư lại ôm một cây đàn cổ, đeo lụa mỏng che mặt, trông khá yên tĩnh. Vị hoa khôi được xưng là đệ nhất kinh sư này lại không chọn cách xuất hiện oai phong gì cả, nhưng nụ cười ấm áp bình tĩnh sau tấm lụa mỏng kia vẫn có thể khiến người ta ấn tượng sâu sắc. Nàng lại chẳng có cái dáng vẻ điềm đạm đáng yêu gì, chỉ là…
– Kỳ thật ta cảm thấy vị Sư Sư cô nương này cũng không dễ dàng gì…
Ở bên cạnh, Cẩm Nhi khẽ nói. Vân Trúc chỉ cười cười.
Ninh Nghị quay đầu sang hỏi:
– Cô cảm thấy như vậy?
– Ừ, người ta chính là đến đây thăm người thân và bằng hữu, cũng không hề nói muốn thế này thế kia, bên chúng ta lại ép nàng ta ra, còn cố tình nói nàng ta khinh thường Giang Ninh gì gì đó. Kỳ thật phụ nữ trong nghề này, ai sẽ ngu ngốc mà đi làm mấy cái chuyện đã không tốt đẹp gì mà lại còn đắc tội người ta, đều là đám Bộc Dương Dật kia…
– Nàng ấy cố ý!
– Hả?
– Cô xem bên cạnh kìa, nhạc khí của cô nương Khởi Lan Lạc Miểu Miểu kia đều giao cho nha hoàn cầm, nàng kia đi ra mà lại ôm đàn cổ ở trước ngực là tỏ vẻ kháng cực, hai tay ôm cầm đan xen thật sâu, thoạt nhìn là dùng sức ôm cầm, ám chỉ bị cô lập, nàng cười trông rất tự nhiên, nhưng từ lúc tới đây vẫn chưa nói gì, ngôn ngữ cơ thể vẫn luôn ám chỉ: Ta dù là hoa khôi kinh thành, nhưng cũng là được người ta tán tụng lên thế thôi, thực ra ta cũng chỉ là một cô gái bình thường, mà các người lại ức hiếp ta. Cô xem xem, giai nhân trong tầm mắt, những học sinh Giang Ninh này sẽ bị phân chia đi một đám, đến khi mọi người nổi giận với đám Chu Bang Ngạn kia thì cuối cùng vẫn sẽ hạ thủ lưu tình với nàng ấy.
Ninh Nghị nói xong những lời này, Vân Trúc và Cẩm Nhi ở bên cạnh đều nhìn hắn, Vân Trúc khẽ nói:
– Chỉ một vài động tác lại có nhiều bí mật như vậy sao? Lập Hằng thật sự là…
Ninh Nghị lại cười lên:
– Giả đấy! Nhưng thật ra là cách nói đảo lộn nhân quả, có lẽ chính nàng ấy cũng không nghĩ thế, nhưng mà có người là có thể lập tức biết nên ứng đối như thế nào, tuy lòng không nghĩ nhưng hiệu quả lại đạt được, ta chẳng qua là thêm vài cái lời giải thích lung tung cho hiệu quả đó thôi.
– Không phải mà không phải mà.
Cẩm Nhi nhưng lại mắt tỏa sáng, dường như rất bội phục lời phân tích vừa nãy của Ninh Nghị,
– Ta cảm thấy rất có lý nha.
– Xem nè, dọa được một người rồi.
Ninh Nghị nói xong, Vân Trúc bật cười. Cẩm Nhi khẽ hừ mũi một tiếng,
– Huynh nhìn Vân Trúc tỷ kìa, cười đến thật hàm súc, mà cười xong còn liếc huynh một cái nữa, nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là không đồng ý, điều này nói rõ nhá, Vân Trúc tỷ tin cách nói lúc nãy của huynh nhá, cảm thấy ánh mắt huynh thật độc đáo nhá! Hừ, huynh cứ nhìn ai là biết người ta đang nghĩ gì sao?
– Nào có lợi hại như vậy…
Khi mấy người nói chuyện, Bộc Dương Dật ở một bên cũng đã tới nơi này:
– Ninh huynh cũng đến đây.
Y thấy Vân Trúc và Cẩm Nhi, nhận ra hai người là nữ tử, có lẽ còn nhận ra thân phận của Cẩm Nhi, chỉ cho là các nàng ngưỡng mộ Ninh Nghị nên theo lại đây, mặc dù tò mò nhưng cũng chào hỏi gì bằng lời nói, mà chỉ hơi hành lễ.
– Vừa rồi ở bên kia gặp vài người nên không tiện sang đây chào hỏi, Ninh huynh thứ tội.
Y cười nhìn sang xung quanh,
– Hôm nay người đến thật nhiều, chắc hẳn ngày nào đó chắc hẳn sẽ trở thành một đoạn giai thoại, văn chương chuyện thiên hạ, Ninh huynh hôm nay cũng có tâm tư xuất thủ vui đùa sao?
Năm trước xử lý chuyện Tô gia, người quen trong giới thương nhân đã đặt cho Ninh Nghị cái danh hiệu “Thập bộ nhất toán”, danh hiệu này chỉ lan truyền trong phạm vi nhỏ, chủ yếu là vì mấy hộ gia đình từng ăn thiệt trên tay Ninh Nghị kia vẫn còn sợ hãi.
Nếu rơi vào tai văn nhân, bọn họ đại khái là chỉ cảm thấy thương trường nhỏ bé, người đọc sách thánh hiền là để mai sau quản lý thiên hạ, nếu tự mình ra tay thì có lẽ là cũng không kém, cho nên cảm thấy ngoại hiệu này là nói quá sự thật. Nhưng Bộc Dương Dật đã chứng kiến toàn bộ quá trình của sự kiện hoàng thương lúc đó nên hiểu được phân lượng của ngoại hiệu này, lúc này cũng không dài dòng mà chỉ hỏi Ninh Nghị là quyết định làm gì. Nhưng Ninh Nghị lại chỉ lắc đầu.
Advertisement / Quảng cáo
– Hôm nay quần hiền tụ tập, sợ là xem mọi người biển rồi cũng đủ rồi, ôi…
– Hả…
– Ta với vị Lý cô nương kia lúc trước có quen biết.
– Ừ?
– Thời gian trước, nhà còn ở trong Tam Liên hạng, khi đó Lý cô nương đại khái là học đàn tại một hộ nhạc sư ở đầu hẻm, mấy ngày trước có đột nhiên chạm mặt, lúc ấy ta cũng không biết thân phận hiện này của nàng ấy, sáng nay đến đây mới biết được.
Ở trước mặt Bộc Dương Dật, Ninh Nghị cũng thẳng thắn.
Bộc Dương Dật hơi ngẩn ra, sau đó lại gượng cười một tiếng, chắp tay, lại càng thêm độ lượng:
– Ha ha, thì ra là thế! Ta hiểu, ta hiểu! Cố hữu tương phùng, cũng là có quan hệ. Ninh huynh tất nhiên là không tiện làm thơ cho Khởi Lan rồi, nếu sớm biết… À, kỳ thật chuyện này ta đúng là kẻ đầu cơ rồi, chuyện thơ văn phong nhã vốn không nên quá đa tâm suy nghĩ mới phải.
Y chắp tay nói xin lỗi xong rồi lại thở dài một hơi, cười nói:
– Hôm nay Chu Bang Ngạn đã nổi tiếng khắp thiên hạ, nếu không có Ninh huynh áp trục thì xem ra bên Khởi Lan có vẻ nguy hiểm rồi. Tại hạ lại đắc tội Lý cô nương, chỉ là trong lòng cũng không có dụng ý xấu gì, chút nữa vẫn phải mời Ninh huynh nói tốt vài câu. Chỉ là chuyện này ngược lại cũng thu hồi một bên, nếu Ninh huynh thật sự có tâm tình thì có câu chữ tốt là phải viết ra nhé, văn hội hôm nay mà không có câu chữ của Ninh huynh là sẽ khiến người ta cảm thấy thiếu vắng không ít đấy. Bộc Dương Dật tuy hơi đầu cơ chút, nhưng vẫn tôn trọng văn sự nhất, lời nhờ vả mấy ngày trước chỉ là hy vọng Ninh huynh khi viết thi từ thì chiếu cố Khởi Lan với, hôm nay nhân tiện nói luôn những lời mà hôm đó chưa nói, kính xin Ninh huynh đừng khúc mắc trong lòng mới tốt.
Bộc Dương gia ham thích thi văn, tất nhiên là đã cân nhắc suy tình nhiều về mặt lợi ích, nhưng Bộc Dương Dật được truyền thống gia đình hun đúc, lúc này nói ra những lời kia cũng là tôn trọng thi từ từ tận đáy lòng mình.
Đây là hơi thở của thời đại này, từ xưa đến nay thi từ văn chương vẫn là nghệ thuật cao nhất, viết ra câu chữ hay là có thể khiến người ta cảm thấy hơi thở thánh hiền ở trong đó hay không, mọi người dùng loại sắc thái này để viết lên toàn bộ quyển trục lịch sử. Khi biết chuyện không thể làm được, Bộc Dương Dật bỏ xuống những cân nhắc suy tính về lợi ích ở trong lòng kia, mà sự tôn kính chữ nghĩa cũng là phát ra từ tận đáy lòng.
Mọi người lại tán gẫu hai ba câu, khi Bộc Dương Dật rời đi, Vân Trúc mới hỏi chuyện hắn quen biết Lý Sư Sư. Ninh Nghị liền nói ra chuyện ở Tam Liên hạng cách đây không lâu. Vân Trúc hỏi:
– Vậy… Lập Hằng không định tham gia văn hội hôm nay sao?
– Ta vốn đến xem biểu diễn, mấy thứ thi từ này vốn là nung đúc tình cảm, có cảm xúc mới phát ra được, so tới so đi kỳ thực chẳng có gì cần thiết cả. Vả lại bọn họ là vì được thanh danh nên mới làm náo động như vậy, ta thì không cần, cũng cũng không cần thiết phải chặn người khác ra mặt, làm nền là tốt rồi. Huống hồ… cũng thật sự có vẻ bắt nạt người, ôi…
Hắn đầy một bụng thơ văn, lại dung nhập hơi thở của thời đại này nên càng hiểu biết về thi từ hơn, có thể nhớ lại càng lúc càng nhiều, nếu nói là bắt nạt người khác cũng là lời nói thật. Nhưng nói xong, Cẩm Nhi tự nhiên liếc hắn một cái:
– Khoác lác!
Sau nàng lại đắc ý nói:
– Nhưng ta đã nhìn ra nhé, tên Bộc Dương Dật kia lấy lùi để tiến, biết huynh không thể làm thơ cho Khởi Lan cô nương thì lập tức lùi mà cầu tiếp theo, cho huynh đi phân hóa bên Lý Sư Sư kia, bảo là cho huynh đi hỗ trợ nói tốt, nhưng thật ra là tỏ ra yếu thế. Hơn nữa y còn nói huynh không áp trục là không còn cách nào nữa, chắc chắn cũng là giả dối thôi.
Ninh Nghị gật gật đầu:
– Bộc Dương Dật này giỏi đốt lò nguội, lúc trước thật ra cũng không giúp ta ân tình lớn lao gì, chỉ là chút tâng bốc dệt hoa trên gấm thôi. Loại người định mưu kế rồi mới hành động như y kia, nếu ta không thiếu nợ y thì y sẽ không mời ta hỗ trợ, y mời ta làm thơ, cùng lắm chỉ là giương phó bài. Huống chi lần đạp thanh này nói nhiều thì cũng chỉ khoảng bảy tám chục người, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, cho dù thi từ so đấu có thể nào thì Bộc Dương gia vẫn có thể nâng Khởi Lan lên thành hoa khôi giống Lý Sư Sư. Tào Quan thắng, bọn họ cũng thắng. Chu Bang Ngạn thắng, Khởi Lan vẫn cùng Lý Sư Sư lên sân khấu hiến nghệ, sau này mọi người sẽ chỉ nói đến trận văn hội này. Mà Lý Sư Sư trở về kinh thành, bên kia lại tuyên dương trận chiến giữa nàng và đám người Giang Ninh, tóm lại là hoa hoa cỗ kiệu người nâng người, chỉ cần không ngu ngốc thì luôn là cục diện hai bên cùng thắng.
– Dân làm ăn mấy người gian trá thật đấy!
Cẩm Nhi bĩu môi, sau đó lại cười cười,
– Nhưng tên Bộc Dương Dật này cũng không tệ, huynh nói quen biết Lý Sư Sư cái là y liền lý giải, còn xin lỗi rất nghiêm túc như vậy. Trước kia từng nghe nói y dễ nói chuyện, giờ nhìn lại đúng là không tệ. Ta… à… trước kia từng gặp y vài lần…
Người Bộc Dương gia luôn truy phủng là Khởi Lan, nhưng Nguyên Cẩm Nhi là hoa khôi Kim Phong lâu nên cũng gặp Bộc Dương Dật mấy lần, chỉ là không giao thiệp mấy, lúc này nhớ lại tình cảnh khi gặp nhau lúc trước.
Ninh Nghị cười nói:
– Sao vậy? Mê giai rồi hả?
– Đâu có, ta chẳng qua là thấy y rất lợi hại, muốn học hỏi thôi! Ta cảm thấy á, có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của người khác là rất không tệ. Lúc trước khi ở Kim Phong lâu, lúc nào cũng có người tới làm phiền, thí dụ như rõ ràng là ta đã đồng đi đến yến tiệc của Trần gia, ai dè Lữ công tử đến, nói là nhất định phải có Nguyên Cẩm Nhi, kết quả là lại cãi vã om sòm một trận. Cãi xong, ta lại phải đi hai bên xin lỗi, nhưng nếu như bớt thời gian đi ra ngoài, công tử Trần gia lại mất hứng, không đi thì sau này công tử Lữ gia không tới nữa thì làm sao bây giờ, mẹ cứ lải nhải mãi, thảo nào bọn họ không làm ăn lớn được như Bộc Dương gia. Ta và Vân Trúc tỷ tương lai sẽ khiến Trúc Ký còn lợi hại hơn cả Bộc Dương gia…
Advertisement / Quảng cáo
Cẩm Nhi cũng không quá để ý chuyện quá khứ, lúc này nhớ lại những chuyện vụn vặt mới nói ra đầy thú vị như vậy.
Ninh Nghị nghe mà bật cười, sau lại lắc đầu:
– Đừng coi thường Bộc Dương Dật!
– Hả? Ta nào có thế…
– Đây không phải là thông cảm, mà là tu dưỡng! Y biết ta có nỗi khổ tâm riêng, chuyện này cũng không lớn nên mới thế. Nếu chuyện hôm nay mà liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Bộc Dương gia, y cũng sẽ nói lời như vậy, nhưng sau khi nói xong những lời đó, cô phải biết là hai bên đã thành kẻ thù, y quay đầu là sẽ đối phó cô ngay. Đương nhiên, có lẽ hắn sẽ nhờ cô thêm một lần nữa, nhưng kết quả vẫn sẽ như vậy. Trên thương trường có thể có tu dưỡng nhưng không có khiêm tốn hòa nhã. Bộc Dương Dật lại có thể phân chia rất rõ ràng như thế, cô nên học tập y, nhưng đừng thực sự coi y là quân tử khiêm nhường.
Vân Trúc nếu muốn kinh thương, Ninh Nghị cũng không có nói quá chi tiết, Cẩm Nhi muốn học, hắn lại thuận miệng giảng giải một phen, ngay sau đó lại thấy mình nói quá nhiều. Trong mối quan hệ giữa người với người, Cẩm Nhi có cách thức xử lý của riêng mình, trong nội tâm nàng thật ra không quá gian trá, nhưng lại có thể tránh được rất nhiều thủ đoạn gian trá, đây chính là điểm thú vị của nàng, hắn không cần thiết phải khiến nàng ý thức được những thứ hắc ám chân chính kia.
Sau đó Ninh Nghị liền hắc hóa Bộc Dương Dật một phen, đắp nặn y thành loại hình tượng Đại Ma Vương điên cuồng trong hoạt hình kia, khiến Cẩm Nhi cảm thấy Bộc Dương Dật cả người đầy hắc thủy rồi mới khiến cảm giác trong bông có kim kia giảm đi.
Mọi người cười cười nói nói rời viện, đi dọc theo rừng cây phía sau viện tới sườn núi cách đó không xa.
Lúc này khoảng chừng giờ Tỵ hai khắc, cũng chính là mười giờ sáng, mặt trời ban mai nhô ra khỏi tầng mây sáng sớm, núi rừng rậm rạp nhưng diện tích cũng không tính là lớn, hai dòng suối nhỏ róc rách chảy xuống từ lưng chừng núi, sóng gợn phản xạ ánh nắng, chói mắt người.
Mọi người đi giữa rừng cây tươi mát, thi thoảng lại có nữ tử gảy đàn tỳ bà trong tay, tiếng đàn sáo êm tai, hoặc là vang lên tiếng cười như chuông bạc rung. Cuối tầm nhìn, một mảng màu xanh hiện lên giữa rừng, cỏ xanh mượt như vẩy dầu, lốm đốm vài bông hoa dại, núi và rừng ở một bên chặn gió mạnh tới từ phía Đông Nam, bên kia thì tầm nhìn trống trải, vọng được tới Trường Giang cùng với thành Thạch Đầu ở xa xa, đúng là một địa điểm tuyệt hảo cho ngày xuân đạp thanh…