Cơ thể hai người đánh vào nhau , âm thanh bạch bạch liên tục quanh quẩn trong phòng , hoà vào âm thanh thở dốc cùng rêи rỉ của hai người.
Giang Tuyết Nịnh ngồi trêи người Cố Thần Quang như rong ruổi trêи lưng ngựa , cả người còn đắm chìm trong tư vị cao trào , thân thể còn không ngừng rung động. Nam căn vẫn cắm trong mật huyệt của nàng , còn đôi bàn tay cũng không quên đặt trêи cặp ʍôиɠ tuyết trắng chiếm tiện nghi.
” Tiểu bảo bối , ƈôи ȶɦịt của ba có lớn hay không , thao em sướиɠ hay không , cùng ba chồng làʍ ȶìиɦ có phải hay không đặc biệt kϊƈɦ thích ?”
Mỗi một lần đều đem ƈôи ȶɦịt cắm vào cửa t.ử ƈυиɠ , nam nhân ɖâʍ từ lãng ngữ , loại cảm giác này , Giang Tuyết Nịnh cảm giác choáng váng như chính mình đang bay lên.
” Ân ân…thật sướиɠ…còn muốn…~” tiểu nữ nhân sau khi vô số lần bị đâm tới cửa t.ử ƈυиɠ đã không khống chế được lí trí của chính mình , không ngừng yêu cầu va chạm mạnh hơn :” Ba…em…thích…anh như vậy..làm em…a~ mau lên..!”
Giamg Tuyết Nịnh cuối cùng không còn hơi sức để nói , chỉ có thể phát ra âm thanh nức nở , đôi mắt trắng dã , khoé miệng nước bọt chảy ra. Nhìn biểu tình này của nàng , biết nàng không sai biệt lắm đã đến cực hạn , cũng liền không khống chế xảm giác của chính mình , cuối cùng đỉnh đến chỗ sâu nhất , hoàn toàn phóng thích ra.
Cảm giác được Cố Thần Quang bắn ra , kɧօáϊ cảm mãnh liệt khiến nàng vung hai tay vơ loạn , cả người mềm nhũn nằm ở trêи giường , mất đi ý thức. Nhìn con dâu nằm dưới thân mình lâm vào hôn mê , Cố Thần Quang nhanh chóng đem nàng đặt xuống.
Nam nhân bất đắc dĩ thở dài , tiểu nha đầu thật không tốt , lại hôn mê , Giang Tuyết Nịnh dần dần thức tỉnh , nhìn ba chồng đang ngồi bên cạnh nhìn mình với ánh mắt yêu thương , trong lòng vừa thẹn vừa bực.
” Cố Thần Quang , anh lại khi dễ người ” Đối mặt với sự lên án của tiểu nữ nhân , Cố Thần Quang không thèm để ý , ôm lấy thân thể mềm mại vừa hôn vừa vuốt ve.
” Bảo bối , là em trêu trọc người đàn ông cấm ɖu͙ƈ mấy năm , em phải phụ trách , bất quá thể lực em quá kém , mới một chút đã chịu không nổi , về sau phải rèn luyện nhiều hơn mới được.” Nam nhân thanh âm khàn khàn nói ra những lời vô sỉ bên tai nàng.
” Anh…quá xấu rồi”
” Tiểu bảo bối lúc nãy cũng không phải nói như vậy , vừa rồi ai vặn vẹo nói thích anh thao” Đối mặt với lời vạch trần của Cố Thần Quang , Giang Tuyết Nịnh xấu hổ kéo chăn trùm qua đầu.
” Bảo bối ngoan , mau ra đây , đừng xấu hổ ” nam nhân đem nàng từ trong chăn kéo ra , ôm vào ngực , nhẹ nhàng trấn an.
” Là anh đói đến lâu năm , anh lại kén ăn , trừ bỏ em thì không ai có thể lọt vào mắt anh , Nịnh Nịnh , anh như vậy chỉ vì bất an , tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng anh xác thực là già rồi. So với cô gái mới hơn 20 tuổi như em , em còn trẻ , mỹ lệ lại ưu tú , chỉ có ôm em như vậy , tiến vào thân thể em thì anh mới có cảm giác an toàn.”
Cố Thần Quang đời này còn chưa từng lo được lo mất như vậy , Giang Tuyết Nịnh đau lòng vuốt đôi lông mày đang cau lại , in lên trêи đó một nụ hôn :” Em là của anh , suốt đời này chỉ có mình anh , đừng lo lắng.”
Đối diện với ánh mắt kiên định của nàng , Cố Thần Quang đem nàng ôm chặt :” Anh mang em đi tắm rồi đi ngủ.” Giang Tuyết Nịnh thuận theo rúc vào ngực người đàn ông , giờ khắc này hai người cảm thấy thực yên bình.
~ Hết chương 18 ~