Nữ Thần Xinh Đẹp – Chương 53: – Botruyen

Nữ Thần Xinh Đẹp - Chương 53:

Chào năm mới các bạn, hôm nay ngồi ở bệnh viện trông người ốm thành ra ko dc rảnh tay cho lắm, viết chỉ đc bằng này thôi. Hẹn các chương sau dài hơn nhé.

Hôm nay nhìn lại mới thấy mình đã hoàn thành đc một câu chuyện khá dài dòng tới nỗi mình không thể tin nổi. Theo đuổi câu truyện hơn 1 năm trời dài lê thể, hẳn làm cho các bạn ức chế lắm hehehe. Cũng rất cám ơn các bạn đã kiên trì theo dõi, yêu hay ghét câu truyện này thế nao thì mình cũng đều yêu quý các bạn, các đồng dâm của mình hehe

Không biết sau này sẽ còn cảm hứng để viết tiếp dc một câu truyện như thế này nữa không ấy.
Chương 49-2

Tút….!!!!!!!
Cuộc gọi chấm dứt với biểu hiện ngẩn ngơ của tôi. Mẹ kiếp, tôi đã biết đoạn video đó có gì đó không đúng rồi, thế mà không thể tìm ra được. Rồi thêm nữa, hóa ra cô Linh đã xem trộm đoạn phim này từ hôm trước mà giả vờ không biết, cũng không nói hé ra một chút nào với tôi… Nguy hiểm thật, nhỡ chuyện của tôi với mẹ và vỡ lở ra thì toi đời, sau này phải cẩn thận hơn mới được. Nhưng bây giờ, quan trọng nhất là xem lại đoạn video đó…
Đám ông già và thằng Tuấn mặt thộn thì vẫn chưa hiểu vì chưa biết được chuyện đoạn video, nó là nguyên nhân xảy ra những chuyện rối mù như hiện nay.
Ê mày, đoạn video nào thế ? – Ông Phú lác tò mò hỏi
Không có gì đâu – Tôi cau có trả lời.
Ai muốn cho mấy ông xem cảnh mẹ tôi chịch nhau với một đám đàn ông cơ chứ…
Đoạn video thì tôi đã để sẵn trong điện thoại rồi, vì thế ngay lập tức tôi muốn mở ra để kiểm tra thông tin của cô Thùy Linh. Nhưng ngó lại thấy ánh mắt bất thiện của đám người kia, tôi bèn phải đi ra chỗ xa xa mới lôi điện thoại ra rồi truy cập vào bộ nhớ, mở đoạn video lên…
Của đáng tội, tôi quá tin người. Mới nhấn vào mở đoạn video lên thì một bàn tay từ đằng sau thò tới, giật mất cái điện thoại của tôi.
Xoạch…… Á…
Hà hà hà….
Mẹ kiếp, đó là tiếng cười của lão Khải lé, lão già mất nết khốn nạn. Tôi định giật lại nhưng không kịp nữa. Dù cơ thể có khỏe đi mấy nhưng bị 3 lão già kia giữ lại rồi thì cũng không thể làm gì được. Tôi chỉ biết tức giận đứng nhìn lão già khả ố kia đang hí hửng xem đoạn video.
Mẹ…mẹ cha…trả lại đây…
Lão Khải lé làm bộ dạng nghiêm túc, trầm mặt xuống nói:
Muốn ta giúp, thì ta phải biết chân tướng mọi việc, còn cứ dấu dấu diếm diếm như thế thì làm sao ta giúp nổi. Chuyện này đã trở thành nghiêm trọng rồi đấy, cậu hiểu chưa??
Đúng rồi, chuyện này giờ đây đã liên quan tới cả tính mạng của một người, rồi cả danh dự và cuộc sống của gia đình tôi nữa, còn cả bí mật giữa mẹ con tôi… Nhưng quả thực, ai mà muốn cho người khác xem cái cảnh đấy.
Đứng xem một lúc, đoạn video khá là dài nên lão già tìm chỗ để ngồi xuống, đám người kia cũng tò mò đẩy tôi ra chỗ khác mà kéo tới xem… Trên màn hình chiếc điện thoại là hình ảnh tối om kèm chút màu xanh xanh của tia hồng ngoại trong đêm, nhưng mọi thứ khá rõ ràng. Xem tới đoạn video quay trong căn phòng nhà thí nghiệm sau trường thì cả đám cùng ồ lên, rồi im bặt lại. Đúng, cảnh tượng đó ai cũng sốc khi mà nữ thần xinh đẹp trong lòng bọn họ lại đang làm cái chuyện dâm loạn ngay trước mắt thế này. Ông Phú lác trợn mắt hét lớn mà văng tục:
Đéo…đéo thể tin được…
Ông Thắng thì lắc đâu thở dài có vẻ mất mát:
Haizzzzz……….
Thằng Tuấn mặt thộn thì trợn sắp lòi con người ra, há hốc mồm quay sang phía tôi chỉ hết vào cái điện thoại này rồi vào tôi mà không nói được nên lời:
Dũng…chuyện….chuyện này… ơ…ơ….
Lúc này tôi cũng chẳng kiềm chế nổi nữa, xông vào giật lấy cái điện thoại trong lúc đám người này còn đang ngơ ngác vì choáng váng.
Xoạch…trả lại cho cháu!!!!
Ơ…!!!!!!!
Lúc này đám người mới giật mình tỉnh lại, mọi người trợn mắt lên nhìn tôi như muốn tôi khẳng định xem chuyện này là thật hay giả.
Dũng…mày…mày xem…chuyện này….ai dà….
Trời đất ơi…
Đằng nào thì bọn họ cũng xem rồi, và như thế cũng sẽ dễ dàng hơn, cho nên tôi nói luôn:
Đúng rồi, nguyên nhân là từ đoạn Video này…
Ông Khải cau mày hỏi:
Thế sao mày có được đoạn video này, có người gửi cho à ???
Tôi đáp:
Không, con tình cờ nhặt được cái máy ảnh ở trong lùm cỏ ở sân trường. Trong cái máy ảnh có đoạn video này…
Ông Khải bóp trán nói:
Kỳ lạ quá…
Rồi bỗng nhớ ra, ông này hỏi luôn:
Thế cô kia bảo mày, xem lại đoạn video này làm gì, có chỗ nào lạ à.??
Tôi tức tối trả lời:
Sao mà cháu biết được, đang định xem thì mọi người giật lấy của cháu…Hừ!!!
Nói rồi tôi lôi điện thoại ra bật lại…
Theo lời cô Thùy Linh, tôi kiểm tra….

Đoạn video nào quay lại cũng có lưu ngày tháng và thời gian quay…

Ôi trời đất ơi… – Tôi thì thào không thể tin nổi

Hẳn là mọi người nếu nghe chuyện này cũng không thể tin được. Tôi lặng người đi một lúc rồi cất điện thoại vào túi. Sau đó chợt nhớ ra một việc, lại lôi ra bấm cuộc gọi.
Tôi phải gọi cho mẹ….

Tút…Tút…
Tiếng chuông vang lên hơn một phút đồng hồ mà không thấy nghe máy nữa.

Có chuyện gì ? mày phát hiện ra chuyện gì hả Dũng ? – Ông Khải lé vội vã hỏi
Lúc này tôi đang lo lắng cho mẹ nên không trả lợi, tội lại gọi tiếp. Nhưng lần này điện thoại thông báo ngoài vùng phủ sóng hoặc tắt máy.

Khốn nạn…

Tôi chửi đổng lên rồi đang định chạy đi tìm mẹ thì đám người kéo lại.
Này này, đi đâu đấy, nói cho rõ đã nào.!!!
Lúc này, tôi cần phải bình tĩnh lại, ít nhất tôi biết là cần phải có sự giúp đỡ của mọi người. Tôi dừng lại, đưa điện thoại cho đám người rồi giải thích:
Mọi người xem lại ngày tháng của đoạn video này đi
Xem rồi… thì sao ?
Mọi người không biết, cái hôm đó là hôm cả nhà con cùng chơi với nhà cô Linh. Tối hôm đó mẹ con không thể ở chỗ khác được. Ông hiểu không ? mẹ con không thể có ở trong đoạn video này được vì mẹ con đang ở với con. Không thể được, hiểu không ?
Thật á…. Thế là thế nào ? – ông Phú lác ré lên the thé.
Vậy thì… người trong đoạn video này là người hay là ma?
Lúc này ông Khải lé trấn an mọi người rồi nghiêm giọng nói với tôi:
Mày nhờ tới ông mày là đúng người đấy, có thứ muốn hãm hại mẹ mày rồi…
Hầu như mọi người nghe câu này đều cảm thấy rét run người. Gì chứ, nói là trên đời có ma nhưng nào ai đã nhìn thấy bao giờ, thế mà giờ đây nó hiện hữu sờ sờ ra đấy làm ai cũng hãi hùng.
Vậy bây giờ làm thế nào, cái chuyện này càng ngày đã càng trở nên điên rồ rồi, thật tôi chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa. Tôi mới hỏi lão Khải:
Vậy ông đã phát hiện đc điều gì rồi? Có thật là có ma không? Sao nó lại giả dạng mẹ của con??
Ông Khải lé nhìn mọi người rồi từ từ trả lời.
Trước hết nhá, ta phải nói với mọi người rằng hiện giờ chúng ta đang phải đối mặt với một thứ hoang đường nhất mà ngay cả lão đây cũng chưa được chứng kiến bao giờ.
Ủa vậy sao ông lại biết? – thằng Tuấn mặt thộn hỏi
Ta nghe sư phụ ta kể lại… Từ xa xưa rồi… ai da…
Tôi nóng lòng muốn biết quá, đang định hỏi thì ông Khải lé quay sang nói với tôi:

Dạo gần đây mẹ mày có hay mệt mỏi, yếu hơn bình thường không
Dạ đúng mà có ạ.
Trước đây tôi cứ tưởng là do công việc hiệu phó của mẹ, nhưng giờ nghĩ lại thì ông này hỏi thế cũng đúng. Tôi lo lắng hỏi tiếp:
Thế là sao hả ông?
À, lỗi cũng tại ta…
Tôi vẫn đang không hiểu gì hết thì ông già lại nói tiếp.
Mày còn nhớ cái hôm hai mẹ con nhà mày bị bọn côn đồ đuổi đánh không?
Vâng, vẫn nhớ ạ. Cháu cám ơn ông rất nhiều từ lúc đó.
Thực ra, từ hôm đó ta đã phát hiện ra mẹ con có một vấn đề nhỏ nhưng ta chủ quan cũng không muốn nhắc làm mọi người lo lắng. Lại cũng ỷ vì có mày nữa nên mới thế…
Thế là sao hả ông, khó hiểu quá…
Ông Khải lé trầm tư nghĩ lại rồi nói tiếp:
Mọi người có biết, con người ta có 3 hồn 7 phách phải không?
Đúng… đúng…
Đám già và trẻ bọn tôi đều có nghe tới chuyện đấy. Thường khi gọi hồn người ta thường hay hô lên như thế.
Người bình thường như thế, nnhưng khi ta gặp mẹ con nhà con ấy… Khi đó ta phát hiện ra ngay một chuyện, đó là mẹ con chỉ có 3 hồn 4 phách mà thôi. ..
Trời đất ơi, thế có làm sao không. Chuyện nghiêm trong như thế sao ông không nói cho người ta biết, mẹ kiếp thằng già mất nết!!!
Lão Phú lác bất bình, rú lên chửi ông bạn. Ông Khải lé khoát tay nói:
Từ từ đã, lũ bọn bay đừng la hét vội, nghe ta nói hết đã.
Vâng, ông cứ nói rõ cho con
Tôi vẫn giữ đc bình tĩnh, bên cạnh thằng Tuấn Mặt thộn đang run như cầy sấy, vã mồ hôi lấm tấm.
Con người ta, 3 hồn thì rất quan trọng nhưng phách thì khác, nó rất dễ bị thiếu hụt khi tinh thần con người bị hoảng loạn. Bọn bây có nghe thấy dân gian người ta thường có câu:' sợ mất vía không ', hoặc là câu 'thất hồn lạc phách' ấy. Đó chính vì thế nên chuyện mẹ con mất đi 3 phách ta chỉ thấy là mất hơi nhiều thôi.
Rồi ông Khải lại nói tiếp:
Hơn nữa, mẹ con lại là người có mệnh bát tự thuần âm, vì thế chuyện này rất dễ xảy ra.
Vậy bị mất phách thì có làm sao không hở ông? – tôi lo lắng hỏi
Ờ, cái hay là ở chỗ, phách bị mất đi, có thể theo thời gian người ta sẽ bồi bổ lại được. Hơn nữa nhà lại có con là mệnh Thuần dương. Ở cạnh mẹ con sẽ có lợi cho hồn phách, vì thế nên ta ko lo lắm và cũng chẳng muốn nói ra. Thứ nhất vì nó khó tin, thứ hai vì sợ mẹ con lo lắng.
Ơ, vậy chuyện này có thật hả ông? – thằng Tuấn mặt thộn lo lắng hỏi.
Sao không, chính thằng ranh nhà mày đang bị lạc mất 1 phách rồi đấy.
Ối….!¡!!
Thằng mặt thộn bẩn bựa nghe thấy vậy liền run sợ mà sán lại gần tôi van xin:
Ối Dũng ơi, cứu tao với…
Xéo…
Tôi đẩy thằng mặt thộn ra rồi hỏi tiếp ông già:
Vậy chuyện mẹ con bị mất phách có liên quan tới chuyện kỳ quái này sao hở ông?
Ừ, nghĩ lại thì thấy cũng có khả năng, vì mất những 3 phách liền, khá nhiều rồi. Hơn nữa, mẹ của mày lại là bát tự thuần âm, hồn phách cực kỳ bổ dưỡng đối với cái thứ ma quỷ… đấy mới là thứ ta nghi ngờ.
Vậy thì đúng rồi, trời ơi….
Mẹ kiếp, chuyện này hoang đường quá!!!
Ông Thắng im lặng nãy giờ kêu to có vẻ không tin lắm.
Không tin giờ cũng phải nên tin thôi. Giờ quan trọng nhất là tìm đc Dương Huyền về đây ta kiểm tra mới đc.
….
Thôi chết rồi, nhắc đến mới nhớ, tới tận bây giờ vẫn không liên lạc đc với mẹ tôi. Trời đã sắp tối rồi, lẽ ra mẹ tôi phải về nhà rồi mới phải. Có giận dỗi gì thì giận, có bao giờ mẹ tôi bỏ đi đâu được. Một cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng của tôi, mẹ tôi gặp chuyện chẳng lành rồi. Phải chăng chuyện mẹ con tôi giận nhau là một âm mưu…
Lúc này ông Khải lé nói:
Bây giờ muộn rồi, cậu lo tìm mẹ đi. Còn bọn lão sẽ về gọi thêm người và chuẩn bị mọi thứ, chờ trời sáng ta phải tới hang ổ bọn nó để điều tra mới được.

Thế là đám người tản ra, mấy ông già đi về phía đầu phố với vẻ vội vàng nghiêm trọng, còn tôi thì đang lo lắng bất an khôn nguôi được. Có lẽ chuyện hiểu lầm này đã đc sắp đặt trước rồi. Mẹ rời xa tôi ra, cái thứ đó mới dễ dàng hành động được… TrTrời ơi.
Tôi hoang mang quá, giờ không biết tìm mẹ ở đâu cả. Mẹ ơi…
Tôi và thằng Tuấn mặt thộn phi vào trong nhà, tôi mở cửa phòng làm việc riêng của me để tìm kiếm manh mối. Tôi lật tung hết mọi thứ lên, biết đâu tìm đc mảnh giấy hay gì đó để lại, nhưng tuyệt nhiên không thấy già cả…
Đang lúc thất vọng thì bỗng thằng Tuấn mặt thộn chạy tới nói:
Tao tìm đc cái này nè!!
Tôi nhận ra, trên tay nó là một cuốn vở khá dày. Ngoài mặt bìa xanh có chữ Diary lấp lánh.

Nhật ký… Là nhật ký của mẹ

Tôi vội vàng giật lấy cuốn sách trên tay thằng Tuấn mặt thộn. Rồi vội vàng giở ra xem mà vừa lo lắng khi nghĩ tới cô nàng của tôi còn viết nhật ký giấu tôi, biết đâu lại dại dột viết cả chuyện mây mưa loạn luân của mình vào trong đó thì chết.
Ngày… ThTháng…
Hôm nay con trai mình dậy muộn…

Ngày tháng…
Hôm nay con trai mình dậy sớm, nấu bữa sáng cho mình…

Ngày tháng…
Hôm nay được đi chơi với con trai…
…..
….
….

Trong nhật ký mẹ chỉ toàn kể chuyện về tôi thôi, điều đó làm tôi hiểu rằng mẹ đã yêu tôi nhiều thế nào và tôi cũng đã làm nàng khổ thế nào.
Tôi tiếp tục lật tiếp từng trang:

Ngày tháng….
Mình lo lắng quá, mình có thể mang thai mất….

Ngày tháng…
Nếu có thai, mình hi vọng đó là của…

Ngày tháng…
Ơn trời, không có chuyện gì…

Sau rồi tôi mới thấy có một chi tiết quan trọng. Trong những tờ cuối cùng, tôi có đọc được….

Ngày tháng….
Mình không hiểu, gần đây mỗi khi ở trường, luôn có một giọng nói thôi thúc mình. Nó luôn muốn mình đi tới sau trường, khu nhà thí nghiệm hoá học… Thật là hâm quá… Chẳng nhẽ mình bị hoang tưởng rồi…

Đọc xong đoạn này, tôi đã biết là ngay bây giờ tình thế đang không ổn rồi. Tôi hét lớn với thằng Tuấn mặt thộn.:
Mẹ kiếp, hỏng rồi. Đi nhanh không còn kịp nữa….

Hết chương 49
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.