Chương tiếp
Câu chuyện đã tới hồi gay cấn, hành động tươi mát… mời các bạn đón đọc
gần tết bận lắm, chưa biết tuần sau viết nổi chương tiếp không cho nên các bạn thông cảm nhé
Chương 48-2
Cả đám người la lên đồng thanh khi nghe tôi nói, cứ thể như chuyện đó không thể xảy ra được vậy. Tôi nghĩ có lẽ mình nói chưa rõ ràng lắm nên mọi người hiểu lầm, thành thử phải chữa lại. Tôi khoát tay nói:
- Không phải như mọi người nghĩ đâu… cháu nghĩ…có lẽ … có thứ gì đấy đang ám mẹ cháu hoặc… tương tự như thế … bởi vì…
Rồi tôi kể lại cho đám người đó chuyện vừa rồi tôi chứng kiến thấy, không nói rõ chi tiết tôi thấy mẹ tôi đang làm gì trong phòng nhưng cũng đại khái là thấy mẹ tôi ở trong phòng rồi đột ngột lúc tôi vào thì không thấy đâu nữa. Chính vì nghi ngờ có chuyện gì đó kỳ lạ nên tôi mới nhờ ông Khải lé tới giúp đỡ là như thế. Mọi người nghe được thì kẻ nghi hoặc, người thì bảo không tin. Riêng thằng Tuấn mặt thộn thì đang run rẩy, mồm thì mấp máy như đang muốn nói gì. Nhưng lúc này ông Khải lé bỗng nói:
- Không thể có chuyện như thế được, tao khẳng định là mẹ mày không có chuyện gì cả…
- Dạ, sao cơ ? – Tôi ngạc nhiên hỏi
- Ngày nào bọn ông mày chả rình… à nhầm, là trông thấy mẹ mày đi chợ, đi làm về mấy lượt. Ông biết rõ mẹ mày vẫn bình thường, không có bị gì hết. Chắc chắn!!
Vậy… vậy…vậy chuyện quái gì đang xảy ra ?
Nhưng rồi, mọi chuyện đang rối rắm và khó hiểu như thế thì bỗng nhiên thằng Tuấn mặt thộn mở mồm ra nói lại càng làm cho câu chuyện thêm phần rối loạn, nó mếu máo nói:
- Ông ơi, có thật bố cháu không cứu được nữa không…huhuhuhuuh
Ông Khải lé quay sang dọa nó:
- Chẳng thế, sắp đứt tới nơi rồi còn gì…
- Huhuhuhuh… Thế ông có cách nào giúp bố cháu với, cháu xin ông đấy…huhuhuh
Lúc này là lúc cần phải làm hàng thằng ôn này, lão Khải lé bèn đổi giọng nói:
- Uhm, có cách thì chắc chắn là có cách, nhưng khi mà lão chưa biết được nguyên nhân sự việc thì không dám ra tay. Giờ động vào một cái là bố mày giãy đành đạch chết liền…
- Ăc…
Lúc này, thằng Tuấn mặt thộn bỗng im lặng như muốn quyết định chuyện gì đó. Mọi người cứ thế yên lặng nhìn nó, chờ nó phun ra câu chuyện còn đang giấu. Cuối cùng, thằng mặt thộn lì lợm này mới chịu mở mồm ra nói. Câu chuyện của nó làm tôi thấy bất ngờ vì nó liên quan tới tôi, liên quan tới tình bạn của nó đối với tôi. Nó mếu máo nói:
- Dũng ơi, xin lỗi mày nhé. Tao không muốn cho mày biết vì sợ mày giận, mày sẽ đau lòng…huhuhuh
Tôi thì lúc này đang nôn nóng lắm rồi, sao mà chờ nó lê thể được. Bèn tức tối ngắt lời nó:
- Không sao đâu, chuyện gì tao cũng chấp nhận được hết. Mày nói mau đi, tao không giận mày đâu.
Thằng Tuấn nuốt nước bọt trấn tĩnh rồi bắt đầu kể:
- Cô Dương Huyền, người mà tao không muốn nói chính là mẹ của mày ấy. Cô ấy… cô ấy… chính là cô ấy…
- HẢAAAAA ??????? – cả đám người lại thốt lên, nhưng rồi thằng Tuấn lại nói tiếp:
- Cô ấy, ngày nào cũng tới đây thăm bố con nhà tao… Ban đầu thỉnh thoảng mới đến một chút. Sau rồi, ngày nào cô ấy cũng đến. Hàng ngày ngồi cạnh bố tao nói chuyện rất vui vẻ và thân mật. Thế rồi một hôm…một hôm… Tao tình cờ vào phòng, và thấy cô ấy, cô Dương Huyền… đang…đang…
- Đang làm sao ? – Lão Phú lác hấp tấp nói. Mẹ nó, lão này chắc thừa biết chuyện đang xảy ra rồi con ham hố….
- Cô Dương Huyền…đang…đang…ấy…ấy nhau…với…với…bố…bố tao.
Nghe tới đây, cả đám lại đồng thanh hô to đầy kinh ngạc:
- HẢAAAAAA..???????
- Đéo thể như thế được !!! – Ông Phú lác gào to như thể bị sốc nặng, nữ thần trong lòng ông sụp đổ rồi sao…
Cả đám lão già ai cũng biết, Dương Huyền ở khu phố chỗ ông là một nữ thần tuyệt vời nhất. Nàng xinh đẹp tới mức nào thì hẳn ai cũng biết, nhưng quan trọng hơn nữa là cái tính cách, cách đối xử với mọi người lúc nào cũng hiền thục, dịu dàng hơn hết lại pha chút ngây thơ. Thỉnh thoảng có ông già mở lời trêu chọc mà nàng dường như còn không biết, vẫn mở to đôi mắt ngây thơ nhìn mọi người cười mình mà không hiểu. Một cô gái tuyệt vời như thế, mà hiện giờ họ lại phát hiện ra được cái mặt tối đằng sau con người của nàng thì làm sao mà chấp nhận được.
Cảm thấy ông bạn già quá đỗi chán nản và thất vọng, ông Khải lé là người đang khá hiểu chuyện hơn mọi người bèn mở miệng trấn an:
- Từ từ đã, nghe hết chuyện đi đã. Chưa thể biết được…thằng mặt thộn, mày kể tiếp đi!!
Đám lão già đã thôi xôn xao, bộ mặt hậm hực nhìn nhau đầy thất vọng nhưng vẫn im lặng nhìn thằng mặt thộn chờ nó nói tiếp. Có ông nhìn tôi với ánh mắt dò hỏi, và vẫn ngạc nhiên khi thấy tôi bình tĩnh. T
Thằng mặt thộn kể tiếp:
- Hôm ấy, cô Dương Huyền đã gọi cháu ra, bắt cháu thề không kể chuyện này với ai, bù lại…bù lại…
- Ôi dek mẹ… – Tiếng ông Phú lác than thở đầy thất vọng.
Hẳn ai cũng biết nguyên nhân thằng mặt thộn này cũng có triệu chứng giống bố nó rồi, cho nên ai cũng hiểu Dương Huyền đã làm gì với thằng nhóc. Còn bản thân thằng mặt thộn, khi nói đến đấy, nó nhìn tôi với ánh mắt đầy xin lỗi, nó nói với tôi:
- Dũng, tao có lỗi với mày… mày biết đấy, từ 'hôm đó' tao…tao…
Lúc này, tôi sợ nó lại phun ra cái vụ động trời của 3 người chúng tôi nên khoát tay cản nó:
- Mày im ngay, không phải trình bày. Kể tiếp đi…
Đám lão già nhìn tôi và cũng hiểu lầm cái thái độ của tôi lúc đó, bọn họ tưởng tôi đang rất tức giận nên không muốn nghe nữa, nhưng thực ra trong lòng tôi bây giờ đầy nghi ngờ và khó hiểu. Tôi cần phải biết thêm thông tin…
Nhưng lúc này ông Thắng không chịu nói hét toáng lên:
- Mẹ mày, thế là hàng ngày bố còn mày đều xoạc nhau với nữ thần à… ôi mẹ kiếp…
Đúng là cái lão già mất nết, có lẽ vì ghen tức khi tưởng tượng ra viễn cảnh ấy nên lão này không chịu nổi. Ông Khải lé đành phải khẽ huých vào cái đám xương sườn nhô ra của lão già mất nết ấy ra hiểu rồi nhìn về phía rồi ý nói: 'Mẹ mày, con trai người ta đang ngồi ở đây này, nói năng cho cẩn thận'. Thật cái lão Khải lé này mặc dù cũng già mất nết nhưng ít nhất lão còn có tố chất làm người già cả tâm lý, không giống mấy lão còn lại.
Lúc này, lão Khải mới hỏi thằng mặt thộn những nghi vẫn của mình.
- Chuyện mày kể là như thế, xác định là nói thật đúng không ? , nói sai là ảnh hưởng tới lão chữa bệnh cho bố mày đấy.
- Dạ, con thề …huhuhuh – Thằng Tuấn khẳng định
- Chuyện chỉ có thế ?
- Vâng ?
- Thế chú mày còn thấy có gì lạ lùng xảy ra từ hôm đó không ?
- Dạ….
Thằng mặt thộn chường ra cái bộ mặt đăm chiêu suy nghĩ rồi nói:
- Thực ra…thực ra…có…có nhiều lắm ạ.
- Nhiều là như thế nào, kể cho lão nghe.
- Từ hôm đó, ngày nào mẹ Dũng cũng tới phòng bệnh của bố con, nhưng vào toàn những lúc bất ngờ ấy. Con không biết cô ấy đi vào phòng như thế nào, vì thình lình quay lưng lại đã thấy cô ấy mỉm cười đứng đó rồi….hix.
- Còn gì nữa không ?
- Dạ…còn còn chuyện nữa…đấy là hoa ở trong bình, ngày nào cũng bị héo…
Lão Phú lác chen vào:
- Ờ, trời mùa hè nóng nực thế này, hoa héo nhanh là chuyện bình thường mà.
- Nhưng…nhưng trong phòng con thì lạnh lắm ạ… – Thằng Tuấn mặt thộn lúng búng đáp lại.
Ông Khải lé lại nhíu mày vẻ khó chịu một lần nữa. Tôi cũng vậy, chuyện này ma quái quá. Ông Khải hỏi tiếp:
- Thế ông già nhà mày, lão mất nết này (rồi ông này chỉ về phía lão hiệu phó đang nằm thoi thóp) có gì hành động khác thường không ?
- Dạ…không, không có gì khác lạ ạ, chỉ là bố con ít nói hẳn đi và lúc nào cũng muốn đuổi con ra khỏi phòng. Bố con lúc nào cũng ngóng chờ cô Dương Huyền tới, còn lại thì bình thường ạ.
- Vậy hả ? – ông già nói với khuôn mặt đầy nghi hoặc.
……………..
Câu chuyện thằng Tuấn mặt thộn thật lại đã kết thúc, mọi người im lặng e dè, vì đây là chuyện quá tế nhị, hơn nữa lại có người trong cuộc là tôi ở đây, cho nên chẳng ai muốn nói câu gì sợ làm tôi buồn hoặc phát rồ lên. Cuối cùng, chỉ có lão Khải lé sáng suốt nói:
- Chuyện này không ổn chút nào rồi, nhưng quan trọng nhất là, mẹ mày, cô Dương Huyền ấy, hiện đang ở đâu ? Cách tốt nhất là để cho ta đối mặt với cô ấy, chắc chắn ta sẽ biết được mẹ con đã bị làm sao ?
Tôi cũng nhanh chóng nghĩ tới chuyện đó nên đáp luôn:
- Lúc cái nhau với mẹ xong thì cháu đi thẳng tới bệnh viện luôn, và lúc đó đã thấy mẹ cháu đang ở đó rồi, nhưng sau đó thì lại biến mất… không biết ở đâu ?
- Vậy làm thế nào ? – Ông Khải lé hỏi
- Điện thoại!!! – ông Phú thông minh đột xuất kêu lên
Reng…reng….reng…reng…
Một hồi chuông kéo dài, sau đó là tiếng tút…tút…tút.. Báo hiệu không có ai nghe điện thoại. Lòng tôi chợt dâng lên lo lắng bất an kỳ lạ.
- Thôi, bây giờ tốt nhất là về nhà chú mày xem thế nào mới được. Đi thôi, ta có linh cảm không tốt !!! – Ông Khải kêu.
Lúc này thằng Tuấn mặt thộn mới nói:
- Ấy ông ơi, còn bố cháu thì sao ?
- À ta quên mất…
Ông này vội vàng lôi từ trong túi ra một lá bùa được vẽ những ký tự ngoằn ngoèo bằng máu, mà chẳng đâu lạ vì hồi trước cái hôm tôi ở lại nhà mấy lão già, đã bị mấy lão ấy đè ra lấy ít tiết. Hóa ra để làm cái trò mê tín dị đoan này. Nhưng giờ không phải là lúc để cằn nhằn nữa, chỉ thấy ông Khải lé kín đáo luồn cái bùa trong trong người của ông hiệu phó, bỏ xuống phía trong lưng áo.
- Rồi, thế là xong. Khi nào xử lý xong chuyện ta sẽ chữa trị cho nốt. Cái bùa quý này ta khổ công lắm mới làm được đấy, nhớ bảo bố mày trả tiền.
Rồi cứ thế đám chúng tôi hò nhau đi nhanh ra cổng bệnh viện, thằng Tuấn mặt thộn thấy vậy kêu to:
- Ấy, Dũng ơi, cho tao đi với.
Tôi dừng lại hỏi nó:
- Mày đi làm gì ?
- Tao..tao muốn giúp mày… chắc mày biết mẹ mày không phải là mẹ mày …? – Thằng này bắt đầu ăn nói linh tinh.
- Thế còn bố mày thì sao, không ai trông à ?
- Mẹ tao sắp tới rồi, giờ tao đi cũng được.
- Thôi được, vậy thì đi cùng bọn tao… hi vọng mày giúp được tao cái gì đó, hừ !!!
Vậy là thằng Tuấn mặt thộn vui mừng ra mặt mà chạy theo bọn tôi, có lẽ nó thấy rằng tôi có vẻ nhưng không giận nó. Còn bản thân tôi, biết rõ cái bản tính thật thà tốt bụng và hơi bị thộn của nó, hơn nữa lần trước nó cũng có công giúp tôi rất nhiệt tình, cho nên lần này cũng không thể thiếu mặt nó được.
————-
Vậy là cả đám vội vàng bắt một con taxi 7 chỗ chạy thẳng về nhà.
30’ sau, xe dừng ở cửa. Tôi phi thẳng vào trong nhà, nhưng không thấy mẹ đâu cả, căn nhà trông không. Lúc nãy từ bệnh viện đi ra đã là 5h 30’. Vậy thì bây giờ đã là 6h rồi, vì đang là đầu hè nên trời vẫn còn sáng rõ làm tôi không chú ý tới thời gian. Lẽ ra lúc này mẹ không thể đi đâu được, cũng không có chỗ nào để đi cả….
Tôi hoang mang quá, mẹ đang ở đâu. Bỗng nhiên tôi nhớ tới cô Thùy Linh, biết đâu cô ta biết được điều gì. Vậy là tôi rút điện thoại ra gọi…
…………………
- Hự…hự…hự….ọt…ọt…
Lúc này, cô nàng Thùy Linh của chúng ta đang tổ chức giáo dục giới tính tại nhà với cậu con trai, nhưng thằng này chỉ được đứng nhìn thôi, còn lại thì nàng đang dùng một con cu giả kích cỡ khá to đang vừa rung vừa thọc giã vào bím của nàng.
- Thấy…thấy…chưa….ư…ư… lực…phải…đều… như…như … thế này.
Rồi nàng hướng dẫn tiếp:
- Thỉnh thoảng, khi…đang đều thế này…mà con bất chợt thọc một cú thật mạnh vào sâu bên trong – Nói rồi cô nàng tự dùng con sextoy đang rung xoáy ấy tọng sâu vào trong âm đạo của mình, tự làm mạnh tới nỗi bản thân mình cảm thấy thốn, mắt trợn ngược lên, thở hắt ra một lúc mới hết thốn, rồi sau đó cười gượng nói với ông con – Đấy, làm mẹ như thế được mới là đủ kỹ thuật hì hì…
Thằng cu Đức đứng ở mép giường lùng búng nói:
- Nhưng..nhưng mà…. Cái đó to như thế mới vào được sâu… của con thì…
Nói rồi nó thò tay xuống mân mê cái thằng nhỏ mới nhớn đang dựng đứng lên của nó. Mặc dù không tới nỗi tệ nhưng so với con cu giả kia thì nó thành ra bé tí xíu. Thấy con tự ti, Thùy Linh xoa đầu nó an ủi nói:
- Không sao đâu, con còn tuổi lớn mà. Hơn nữa, kích cỡ không quan trọng (thực ra là quan trong đấy ), còn cần phải có kỹ thuật nữa. – Nói rồi nàng chảy nước dãi khi liên tưởng với Dũng và con cu vĩ đại của cậu.
- Nào, bây giờ tới giờ thực hành rồi, âm đạo của mẹ đang ra nước nhờn, con sẽ có thể dễ dàng vào bên trong mẹ nhất vào những lúc này. Nhớ nhé, khi bộ phận sinh dục của mẹ tiết ra nước, đó là dấu hiệu nó cần con chym nhỏ của con đấy hihihi…
Nói rồi nàng vạch 2 mép lồn hồng hào đang nhờn nước trơn nhẫy về phía cậu con trai mời gọi. Thằng cu Đức thì phấn khởi, ôm chym lao vào ngay. Do được dạy lý thuyết trước rồi nên nó hành xử rất đúng bài bản. Nó nhào tới ôm trọn lấy mẹ nó, cái miệng tham lam vội vã sục vào ngay cặp vú tròn trịa của mẹ, rồi dương vật của nó mới trượt dần từ bụng của mẹ nó xuống mu, miết qua hột le đang cương mọng rồi mới theo đà trơn của cái miệng hang nhầy nhụa ấy, dương vật của nó với thọc vào trong âm đạo của mẹ.
- Ọt…ọt…ọt…
- Ôi mẹ…con sướng quá… mẹ ơi con thích quá…ực ực…
- Nào…mạnh lên con trai, nhớ lời mẹ dặn nhé… làm cho mẹ sướng đi…uhm…uhmm
Thế là thằng cu dập như máy khâu vào lồn mẹ nó, thỉnh thoảng cũng làm một cú thật mạnh nghe kêu: BẠCH!!! một cái vào miệng lồn của mẹ nó, làm cả 2 đều hét lên sung sướng.
- Ah..AH…AH….được…Mẹ sướng … làm tốt lắm… nữa đi…
Được một lúc thì Thùy Linh chặn nó dừng lại, nàng vội vàng nói không giấu nổi vẻ ham muốn vì sự tiến bộ của ông con:
- Tiếp nào… tư thế tiếp theo …
- Vâng…- Thằng cu Đức hào hứng gào to nghe lệnh.
Thế là Thùy Linh bò xuống giường, chổng mông về phía cậu con. Cái lồn bóng nhẫy của nàng đang khẽ co bóp nở ra rồi khép vào trông dâm dục vô cùng tận, nó khơi dậy cái ham muốn của bất kỳ thằng đàn ông nào, kèm theo cặp mông trắng phau hấp dẫn không kém. Thế là thằng con cũng không chờ nổi nữa, vội vàng ôm lấy cặp mông trắng mịn ấy là dập tiếp liên tục, quên khuấy mất mời mẹ dặn, thành thử Thùy Linh phải vừa rên rỉ vừa nhắc nhở nó:
- AH…AH…chậm thôi…chậm thôi…ngoáy…nhớ xoay tròn dương vật của con….đừng vội vàng..
- ĐÚng rồi.. Xoáy mạnh vào, ngoáy mạnh…uh…đã quá….
Ma sát vào thành âm đạo quá mạnh khiến cho con cu non trẻ của ông con không chịu nổi nữa, ở tư thế này, từ đầu khấc đang nằm sâu trong âm đạo nhờn nước của Thùy Linh, nó bất ngờ phun ra đám tinh dịch trắng sữa đầu tiên;
- Ọc….ọc….ọc….
Ở phía trước, Thùy Linh đang thả người trôi theo cảm xúc thì bỗng nhiên phát hiện ra dương vật của ông con bỗng nhiên cứng hẳn lên, các động tác của nó thì dừng lại và cả thân người của nó thì rung rung lên mấy cái. Nàng bèn phì cười quay lại nói:
- Ra rồi phải không hahhaha.
- Dạ… – Thằng Đức gượng cười đáp.
- Xì, cái thứ nhà anh… ra bất chợt thế này, nếu không kiềm chế được, con nhà người ta có thai thì phải làm sao. Hừ….
- Ơ, thế là mẹ sẽ có thai với con ạ ? – Thằng bé ngây thơ hỏi
- Tôi có thai với anh á… hahahaha…thai cái đầu nhà anh ấy. Bốp!!!!
Thùy Linh tức tối ngồi dậy cốc vào cái đầu ngu si của thằng con 1 cái. 15 tuổi rồi chứ ít đâu, bạn bè nó không khéo có đứa biết xoạc nhau với bạn gái rồi… Đúng là cái hệ thống giáo dục tệ hại của đất nước, có giáo dục giới tính cho thanh niên cũng không xong…
Đúng lúc này, bỗng nhiên có chuông điện thoại reo lên ở trên bàn. Thùy Linh sai thằng con:
- Lấy cho mẹ cái điện thoại….
Còn bản thân thì rút vội mấy cái khăn giấy để lau bớt đám tinh trùng nóng hổi của cậu con đang chảy ra từ cửa mình, cẩn thận để không làm bẩn cái nệm giường trắng tinh như thân thể của nàng.
… Là Dũng gọi – Thùy Linh thầm nhủ.
- Alo ?
- ALo ? Cô Linh ạ ?
- Uh, cô đây, nhớ cô rồi hả ?
Thùy Linh giở giọng ra trêu ngay, còn thằng Đức thì ngồi đó nhíu mày khó chịu vì mẹ nó coi trọng ông anh Dũng này hơn nó nhiều… Nhưng mẹ anh Dũng thì ngon quá…ực…ực…. Nghĩ tới vậy, con cu của nó lại cửng lên như chưa bao giờ được cửng. Nó bèn xả giận bằng cách sục vào cặp vú trần của mẹ nó đang ngạo nghễ vểnh lên.
- Uhm…a… hả ? tìm cô có chuyện gì ? – vừa rên rỉ dâm đãng như muốn khiêu khích Dũng, cô nàng hỏi chuyện.
- UHm…Dương Huyền à ? lúc nãy có qua đây nhưng đi rồi ? sao ? có chuyện gì ?
- Không liên lạc được với mẹ à ? … ai da… Đức, đừng đùa…
Thằng Đức bắt đầu đút dương vật vào lại cái lồn ướt đẫm của Thùy Linh rồi nhấp, làm nàng khó tập trung nói chuyện với Dũng quá, nàng đành quát nạt nó. Đầu dây bên kia, giọng của Dũng có vẻ lo lắng kể cho Thùy Linh biết chuyện 2 mẹ con giận nhau, rồi bây giờ Dũng không liên lạc được với Dương Huyền nữa.
Lúc này, Thùy Linh bắt đầu thấy nghiêm trọng nên đẩy thằng Đức ra, ngồi dậy vội vàng nói:
- Cô không biết mẹ con đi đâu cả, nhưng có một chuyện muốn nói cho Dũng biết…
Tại sao Thùy Linh lại đối xử với Dũng như thế, chỉ bởi vì nàng thấy còn nợ mẹ con nhà Dũng một món nợ.Vì tấm lòng chân thành ban đầu của Dương Huyền, những buổi trò chuyện vui vẻ làm cho nàng dần thấy cuộc đời và cái xã hội này đỡ bẩn thỉu hơn và lần tiếp theo của đời nàng, nàng đã có bạn thân của mình. Vì thế, chuyện xấu mà nàng nghe lời lão X để phá hoại gia đình Dương Huyền làm Thùy Linh cảm thấy có lỗi. Giờ là lúc nàng trả món nợ này, không hiểu giúp được gì nhiều không nhưng nàng sẽ làm những gì nàng biết.
- Cô biết, Dũng giận mẹ con vì nguyên nhân gì … đoạn video trong máy tính của con phải không ?
- Đúng rồi, lúc Dũng ngủ cô đã xem trộm nó. Xin lỗi nhé… vì con không tắt máy đi mà hihihih
- Được rồi, đừng giận cô nữa. Chú ý điều quan trọng cô muốn nói nè… Dũng chú ý tới, 'ngày tháng' được ghi trong đoạn video đó, có lẽ con sẽ biết. Mặc dù cô không hiểu chuyện này lắm, nhưng cô nghĩ chi tiết đó có thể giúp con…
- UHm…được rồi…vậy nhé, có chuyện gì cần thì gọi cho cô nhé, lúc nào cô cũng có thể giúp con… UH, yêu Dũng!!!!
Tút……………..!!!!!!!!!!!!!!!!
Thùy Linh tắt điện thoại, khuôn mặt đăm chiêu nhìn ra xa thì thầm nói:
- HI vọng không có chuyện gì….
- Hết chương 48 –