Nữ Thần Xinh Đẹp – Chương 48: – Botruyen

Nữ Thần Xinh Đẹp - Chương 48:

Hàng mới ra lò, đọc luôn thì nóng…
Dạo này thời gian được rảnh rỗi hơn rồi nên đang phấn đấu tuần này làm thêm chương nữa cho anh em đỡ buồn. ngủ ngon nhé!!!!!
Chương 45-2

Ngôi xe gần 2h đồng hồ thì về tới nhà. Đói, khát rã cả họng, tôi nhảy xuống xe, trạm bus ở ngay đầu phố, đi bộ 5’ là tới nhà rồi.

'Về nhà ăn tạm gói mì tôm vậy' – Tôi vừa đi vừa chép miệng than thở.

Buổi trưa ánh nắng chói trang làm mắt tôi hoa cả lên. Chạy nhanh về tới nhà, chỉ muốn chui vào trong nhà bật quạt cho mát thôi.

  • Xoạch !!!!!!

Tôi mở nhanh cửa mà không phát hiện ra cửa không có khóa, rõ ràng lúc đi tôi đã khóa lại rồi. Đôi mắt từ ngoài ánh nắng chói chang đi vào trong nhà kín tối làm nó chưa kịp thích nghi, trước mắt tôi chỉ là một màn tối đen. Nhưng rất nhanh chóng thôi, tầm nhìn bắt đầu hồi phục lại…

  • Á !!!!!!

Tôi giật mình thốt lên khi mà thứ đầu tiên tôi nhìn thấy trong nhà chính là …

Mẹ.

Ực…!!

Nàng đang ngồi nghiêm trang trước bàn nước phòng khách, vẫn bộ trang phục như lúc trưa tôi thấy. Đôi lông mày đẹp như vẽ của mẹ đang cau lại có vẻ đang giận dữ, ánh mắt như hỏa soi thẳng vào người tôi.

  • Ơ…uhm… mẹ…con chào mẹ…sao…

Mẹ tôi vẫn ngồi nghiêm trang, không phản ứng gì cả. Ánh mắt nàng như đang thăm dò xem những phản ứng của tôi để biết tôi đã làm gì.

Hai mẹ con cứ thế đứng yên nhìn nhau 1 giây lát, sau đó mẹ tôi mở miệng nói:

  • Dũng, lại đây ngồi mẹ nói chuyện…

'Đù, thấy ghê quá.!!' – Tôi thầm nghĩ. Thật sự là khác lạ, các bạn ạ. Với tôi và mẹ, mối quan hệ đã là quá lạ lùng và khác thường rồi. Nhiều lúc tôi coi mẹ là người yêu, người vợ của tôi chứ không còn là người mẹ bình thường nữa. Nhưng lúc này tôi mới nhận ra, mẹ vẫn là mẹ, không thay đổi được khi những ký ức run sợ lúc bị mẹ mắng hiện về từ hồi còn nhỏ… Ặc, lẽ ra tôi phải không sợ mẹ nữa mới phải chứ.

'Có lẽ nào, mẹ phát hiện ra mình theo dõi mẹ ?' – Đầu óc tôi đang xử lý và suy nghĩ mọi trường hợp xảy ra với tốc độ cực nhanh, nhưng không thể nào kịp rồi. Tôi đành đờ đẫn đi chầm chậm về cái ghế trước mặt mẹ, vừa đi vừa cố gắng phán đoán tình huống.

  • Dũng, con vừa đi đâu về ? – mẹ tôi lạnh lùng hỏi

'Đek, đoán đúng rồi, mẹ phát hiện ra tôi theo dõi mẹ rồi' – Tôi đang thầm nghĩ trong đầu như thế. Nhưng sau đó trả lời một cách ngu si nhất tôi từng làm.

  • Ơ…ơ…con…con … đi chơi

Thôi thì khỏi phải nói, câu trả lời đần độn của tôi đã là giọt nước tràn ly. Mẹ tôi có vẻ giận dữ quá mức bình thường rồi. Nàng nuốt nước bọt như nuốt cục nghẹn trong cái cổ thon trắng xinh đẹp của mình. Đôi mắt rưng rưng như muốn khóc, nàng nghẹn ngào nói:

  • Con…con có biết… mẹ phải bỏ cả công việc…lo lắng cho con… khi con bảo con bị ốm… mẹ lo cho con biết chừng nào… thế mà…

Cố gắng kiềm chết cảm xúc, mẹ tôi nghiêm mặt lại nói tiếp:

  • Thế mà con lại nghỉ học vô cớ khi mà sắp tốt nghiệp tới nơi rồi, con còn có thể vô tư đi chơi được sao. Mẹ cứ tưởng…cứ tưởng là sẽ tin cậy vào con… cả cuộc sống này của mẹ…

Rồi có vẻ như mẹ tôi sụt sịt khóc. Tôi thì ngồi lặng đi, hẳn các bạn nghĩ rằng tôi đang hối hận… không, lúc này thì không phải. Từ nãy tới giờ nhìn thấy mặt mẹ tôi là tôi đã nổi điên lên rồi chứ làm gì còn sợ sệt gì nữa, mẹ đã lừa dối tôi như thế cơ mà. Giờ biết được mặt trái nhân cách của mẹ rồi, tôi còn sợ cái quái gì nữa. Những lời tình cảm của mẹ nói với tôi lúc nãy càng làm cho tôi thấy sự giả dối của nàng. Vì thế khi biết rằng không phải mẹ phát hiện ra tôi theo dõi, cho nên không những không biết lỗi mà tôi còn tức muốn điên lên.

'À, còn đóng giả tới mức như thế cơ à, trời ơi… thật khốn nạn'

Càng nghĩ tới cái bộ dáng dâm đãng, vẻ mặt thỏa mãn của mẹ khi đang giao hoan cùng bọn giáo viên ở trường, đối chiếu với vẻ mặt hiện giờ của mẹ, đối chiếu với những lần mẹ con dịu dàng, tình cảm với nhau. Tôi cảm nhận trong lòng như bị cứa từng nhát dao vậy…

Đau đớn quá…

Cơn giận trong tôi ngày càng dâng lên, tới mức tôi quyết định không giấu diếm gì nữa. Phải lật tẩy cái mặt nạ giả dối của bà ta ra, cho bà ta chứng kiến lại cái bộ dáng lăng loàn của mình. Nghĩ thế, tôi đứng phắt dậy, quát lớn.

  • THÔI, THÔI… MẸ IM ĐI…

Tiếng quát của tôi làm mẹ giật nảy mình, đôi mắt đỏ hoen ngạc nhiên nhìn tôi đầy hoang mang.

  • Mẹ còn giả vờ đến lúc nào nữa, HẢ ? Lật cái bộ mặt thật của mẹ ra đi, đừng giả vờ mẹ con tình thương cái gì nữa. KHỐN NẠN…

Đây là lần đầu tiên, tôi nói nhưng từ khó nghe như thế với người mẹ thân sinh ra mình.

  • Hả, con nói cái gì ? – Mẹ tôi còn ngạc nhiên có vẻ không hiểu tôi đang nói cái gì ?

Nghe vậy tôi hét lên cho bà ta nghe rõ:

  • Tôi nói mà bà lộ cái bộ mặt thật ra đi, đừng giả vờ nữa. Đồ dâm đãng lăng loàn…

Trời đất, khi nghe những lời nói thậm tệ từ đứa con của mình, mẹ tôi có vẻ như sốc nặng. Nàng lặng người đi khi nghe những câu nói đau đớn đó xuất phát từ miệng của tôi. Từ lúc nãy đang đứng dậy, giờ đây mẹ ngồi phịch xuống ghế. Đôi mắt thất thần không hiểu là vì sợ tôi đã biết được chuyện gì, hay là không hiểu nổi tôi tại sao lại đối xử với mẹ như thế.

Nước mắt tràn ra khỏi đôi mi đẹp của mẹ, nàng vừa run run lầm bẩm nói:

  • Sao…sao…hic…sao con lại…đối xử với mẹ..như thế..hic…
  • Mẹ…mẹ…mẹ đã làm gì ….

Rồi bỗng dưng mẹ gào lên:

  • MẸ ĐÃ LÀM GÌ MÀ CON ĐỐI XỬ VỚI MẸ NHƯ THẾ!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
  • MẸ ĐÃ CHO CON TẤT CẢ!!!!!!!!! TẠI SAO ???

Nước mắt lăn dài trên má, với khuôn mặt xinh đẹp của mẹ đang đỏ ửng vì tức giận, vì đau khổ… hay là vì xấu hổ ?

  • MẸ CÒN KHÔNG BIẾT MẸ LÀM GÌ À ? – tôi gân cổ lên quát lại
  • Mẹ..mẹ không biết…mẹ không hiểu…huhuhuh – mẹ tôi ôm đầu vừa khóc vừa nói.
  • Được, vậy con sẽ cho mẹ biết, để mẹ khỏi phải giả vờ nữa, hừ….

Nói tới đó, tôi phăng phăng chạy lên phòng. Cầm ngày lấy cái USB đã chuẩn bị sẵn, rồi hùng hục mang xuống cắm vào cái Smart TV ở dưới nhà. Ngay lập tức, đoạn video vạch trần sự thật hiện ra ….

………………………………

  • AH…AH….sướng quá….đã quá… chơi em đi… chơi em đi…
  • Dương vật… dương vật…nữa đi…nữa đi…thêm nữa…

Tiếng rên rỉ, không thể chối cãi được phát ra từ chiếc TV 50 đang đặt ở giữa 2 mẹ con. Tôi chú ý nhìn phản ứng của mẹ.

Hốt hoảng, sợ hãi… Nàng ôm đầu, mắt trợn trừng nhìn vào cái màn hình lớn, nhìn vào đoạn phim dâm dục mà nhân vật chính ở trong đó là chính mình… Vò bộ tóc dài bóng mượt giờ đây đã rối tung, mẹ tôi ôm đầu hoảng hốt, toàn thân run rẩy. Nàng co rúm lại ngồi trên ghế, miệng lẩm bẩm:

  • Không… không …không thể như thế được… không phải mình… không phải là mình…huhuhuhuh… không ..

Nhìn bộ dáng sợ hãi đó, tôi nghĩ mẹ đang hoảng sợ vì bị phát hiện ra sự thật. Tôi cười gằn thỏa mãn nói:

  • Sao, mẹ còn chối nữa không ? còn giả bộ trước mặt tôi nữa không ?

  • Không …. Không ….

Mẹ, có vẻ như tâm lý của nàng đã không chịu nổi cú sốc này. Mẹ dường như không nghe thấy tôi nói gì nữa. Nàng co người lại, ôm đầu, nước mắt giàn dụa rồi chỉ lẩm bẩm nói:

  • Không… không phải mẹ… thật mà…mẹ không biết….

Lúc này trong tôi chỉ đầy thỏa mãn vì đã vạch mặt được kẻ lăng loàn, nào có nghĩ được chuyện gì khác. Tôi chỉ không muốn ở cùng với con người như thế nữa, cho nên tôi khinh bỉ đứng dậy. Mở cửa đi ra ngoài…

Đằng sau lưng còn có tiếng rên rỉ khóc lóc của mẹ:

  • Đừng đi, Dũng…con đừng đi…đừng bỏ mẹ …huhuhuh…huhuhuhuh

………………………..

………………………………………

Tan nát cõi lòng

Tôi chỉ không biết, chuyện này sẽ làm ảnh hưởng thế nào tới cuộc đời của mình nữa, nhưng lúc bình tâm lại, tôi biết rằng sẽ chẳng tốt đẹp gì cho cả mẹ và bản thân mình.

Lại như một đứa trẻ trâu lang thang 1 mình, tôi lại không biết đi về đâu. Đi đâu bây giờ nhỉ. Một đứa chẳng hay chơi bời lêu lổng như tôi thì biết đi đâu bây giờ… Cũng lâu rồi không thấy mặt thằng Tuấn mặt thộn, tìm nó giãi bày cho đỡ buồn vậy.

  • Xoạch….xì …xì….

Tiếng xe bus dừng lại, sau 30’ ngồi tôi đã tới cổng bệnh viện. Tại sao tôi lại tới đây ? Vì thằng Tuấn mặt thộn dạo này thường trực ở đây, nhưng vì sao nữa ? vì ông già nhà nó chưa khỏi bệnh, mà nghe phong phanh là bệnh còn nặng dần hơn nữa. Rõ là chỉ bị xe tông gẫy tay thôi màm sao nằm mãi ở viện không về thế ? chẳng nhẽ ông này bị nhiễm trùng hay gì đó ?…. Tôi vừa suy nghĩ lan man vừa đi về phía khu phòng bệnh tự nguyện.

Bệnh viện là một nơi rất đặc biệt, nó là nơi chứa âm khí nhiều nhất trong tất cả mọi nơi, kể cả nghĩa địa. Nơi nào có nhiều người chết nhất, đương nhiên là bệnh viện. Chưa nói tới không khi u uất của người bệnh, người nhà bệnh nhân làm cho bệnh viện luôn là cái nơi u ám và buồn thảm nhất. Chẳng mấy ai vui mà tới bệnh viện cả phải không ? Chính vì thế mà khi vào bệnh viện, hầu hết các bạn đều thấy cảm giác lành lạnh, kể cả những hôm trời nóng trong ngày hè. Chỉ cần chút bóng râm là đã thấy không khí xung quanh dịu hẳn đi. Có lẽ vì thế nên tôi mới tránh ánh nắng buổi trưa gay gắt mà đi né né vào hàng cây ven đường…

Sắp tới nơi rồi …

Vì tránh nắng nên tôi chui vào hàng cây ngay cạnh nhà bệnh. Men theo đường cống ngay sát tường, tình cờ tôi đi vòng từ đằng sau khu nhà bệnh ngay chỗ phòng của ông hiệu phó đang nằm. Nhờ lại hồi trước căn phòng có cái cửa sổ ông giáo tin còn cúi đầu để ngó ra ngoài được. Vì thế tôi mới đi tới bên cửa sổ.

Càng đi sát tới gần, bỗng nhiên tôi có nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ trong phòng:

  • AH…ah….ah…sướng quá…sướng quá…
  • Nhấp nữa đi…nữa đi…haha…ực…

Tôi ngẩn người ra thầm nghĩ.

'Mẹ nó, ông này ốm nặng cái khỉ gì mà còn tranh thủ trưa vắng tình cảm với bà vợ thế này' – Lúc này tôi vẫn chưa thể tưởng tượng ra được chuyện xảy ra ở trong phòng bệnh thế nào, chỉ nghĩ được như thế mà thôi. Bình thường thì chắc là tôi sẽ bụm miệng cười thầm rồi tìm thằng Tuấn mặt thộn rủ nó ngó trộm vào xem. Nhưng hiện giờ tâm trạng tôi đan rối bời như thế, hơi đâu mà vui với chả mừng. Tôi định bụng bỏ đi tìm thằng Tuấn mắt thộn đã vì kiểu này chắc chắn nó không có ở trong phòng rồi. Nghĩ thế, tôi quay lưng đi. Nhưng bỗng, tiếng rên ở phía trong phát ra quen quen làm tôi đứng sững lại:

  • Ah…ôi…ôi…sướng quá…sướng…haha…thích quá…em sướng…

Tôi quay lại, nhẹ nhàng lại gần cửa sổ. Hiện giờ nó đang đóng kín, nhưng có thể nhìn qua khe cửa được. May mắn là tôi khá cao nên có thể đứng ghé mắt vào khe cửa…

Bên trong khá tối, nhưng vì ngoài trời nắng chang chang nên vẫn có một vài tia nắng chui lọt qua các khe và ô thông gió của căn phòng nên tôi vẫn có thể nhìn rõ được. Một thân hình con gái trần truồng, làn da trắng nõn nà đang ưỡn người cưỡi lên một người năm ở trên giường. Người này khá nhỏ và gầy tới mức tôi không biết có phải là ông hiệu phó hay không nữa. Tôi thầm nghĩ 'Hay là nhầm phòng, nhà thằng Tuấn chuyển phòng đi chỗ khác rồi'. Nhưng cái tiếng rên rỉ kia quen thuộc quá, tôi bèn cố tìm một khe cửa khác có thể trông thấy được rõ ràng hơn. Tôi khẽ kiễng chân lên, ghé mắt vào một cái lỗ tròn có lẽ là do bị mọt đục thủng…

  • Ah…uhm…đã quá …hihihih…bắn hết vào trong em nhé…hihihih

Trời đất ơi!!!!!!!!!

Tôi trợn mắt lên như muốn lọt khỏi tròng mắt vậy. Tôi không thể tin nổi được nữa, đầu óc tôi hỗn loạn và bối rối vô cùng khi tận mắt chứng kiện chuyện xảy ra trước mắt.Cô gái đang làm tình, giọng nói ấy, dáng hình tuyệt mĩ ấy, làn da trắng ngọc ngà ấy, không phải ai khác nữa… Mẹ tôi…

  • Thế là thế nào ?

Tôi run run lùi xa ra khỏi cửa sổ, lẩm bẩm nói. Vâng, tới đây thì phải thưa với các bạn rằng. Chuyện này rõ ràng là không ổn rồi…

  • Hết chương 45 –

Hẹn gặp lại vào chương sau

Sẽ hơi buồn cho bạn nào đang muốn đọc cảnh sex, rất muốn chương nào cũng có nhưng vì nội dung truyện đang tới hồi kết rồi, cũng tới đoạn không thể xen được đoạn sex nào vào được cho nó hợp lí nữa, cho nên thông cảm nhé Nữ Thần Xinh Đẹp - Chương 48: . Thèm thì có thể đọc lại các chương trước đó hehehe Nữ Thần Xinh Đẹp - Chương 48:
 

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.