Chúc mừng năm mới 2018 nhé anh em. Cám ơn vì đã đồng hành trong cả năm vừa rồi.
Chương mới nhá hàng cho chương kế tiếp gay cấn…
Chương 44-2
Buổi sáng nặng nề dần trôi qua, cảnh tượng thác loạn của mẹ vẫn luẩn quẩn trong đầu tôi muốn làm đầu óc của tôi nổ tung ra.
Lẽ nào, chuyện này đã kéo dài từ lâu rồi ?
Đó là khuôn mặt khác của mẹ tôi hay sao ?
….
Bao nhiêu câu hỏi hỗn loạn trong đầu tôi… Từ khi nào, mẹ tôi đã thành một con người như thế ? Tôi thực sự vẫn không thể tin nổi được, vì có ai khác gần gũi nhất với mẹ nhất ngoài tôi ra đâu cơ chứ. Thật khốn nạn, chẳng nhẽ tôi lại chẳng mảy may không biết gì hết vì sự thay đổi này của mẹ tôi. Hàng ngày ở nhà mẹ vẫn nết na như thế, không hề có một chút gì khác lạ cả. Càng suy nghĩ tôi càng nhận thấy nhiều chuyện khó có thể hiểu nổi được. Mẹ tôi lại cuồng dâm tới mức đó sao. Quả thật, mẹ có nhu cầu rất cao, nàng rất thích làm tình, nhưng có tôi rồi cơ mà, chẳng nhẽ như thế vẫn chưa đủ…
- Ahhhhh, khốn nạn quá!!!! – Tôi ôm đầu gào lên trong phòng.
Gào lên một chút cho tâm trạng đỡ chán nản, bỗng nhiên trong đầu tôi mới lóe lên một chi tiết thiếu logic ở đây…
Đó là vấn đề, trong quãng thời gian gần đây, tôi và mẹ hầu như bám lấy nhau, mẹ tôi làm gì có thời gian mà thác loạn cùng mấy lão thầy giáo đó được ? lạ quá…
- Ah, hay là ….
Đúng lúc đó thì có tiếng điện thoại kêu, là điện thoại của tôi, ai gọi giờ này nhỉ ?
Tôi đi tới bên giường, cầm cái điện thoại lên. Là mẹ …
- Reng…reng…reng….
Tôi ngần ngừ không biết là nên nghe hay không, vì sự thật rằng ác cảm của tôi với mẹ đã quá rõ ràng, không ngờ mẹ tôi lại đĩ thõa như thế, lại dâm loạn như thế. Giờ đây biết nói thế nào với mẹ ? To tiếng chửi người mẹ đĩ thõa này của tôi sao ?… Tiếng chuông vẫn cứ reo, nó gây áp lực cho tôi rất nhiều. Cuối cùng tôi hít mạnh một hơi rồi bấm ngón cái vào màn hình điện thoại, và đưa nó lên tai nghe. Đầu bên kia bắt đầu có tiếng động:
- Cạch… cạch…Dũng, con đấy à ?
Lẽ ra tôi nên to tiếng chửi mẹ như một con đĩ mới phải, nhưng rồi không hiểu sao, tôi lại lúng búng đáp:
- Con…đây…
Tiếng của mẹ tôi ở đầu bên kia vang lên có vẻ vừa lo lắng vừa không hài lòng, mẹ tôi nói:
- Mẹ được giáo viên ở trường nhắc hôm nay con không đi học, cũng không báo cho ai hết, chuyện là thế nào ? Con ốm hả ?
- 'Ốm ốm cái đéo gì, bà còn giả vờ quan tâm tới tôi à …'
Lẽ ra tôi đã muốn gào thét lên như thế với bà mẹ mất nết này, nhưng rồi cuối cùng tôi lại không nói như thế. Rốt cục thì nàng vẫn là mẹ tôi, vẫn là người tôi yêu thương nhất. Tôi sẽ không thể làm thế với mẹ được. Ít nhất khi tôi phải chắc chắn. Vì thế tôi mới nói dối:
- À, vâng, hôm nay con hơi mệt, nên con nghỉ ở nhà, dậy muộn quá con quên không gọi điện xin nghỉ…
Thấy tôi nói bị ốm, giọng điệu lo lắng của mẹ đã vang lên bên ống nghe, cái giọng quan tâm lo lắng của mẹ làm tôi bị mâu thuẫn vô cùng khi một mặt nàng là một người mẹ tuyệt vời còn mặt lại là con người đĩ thõa dâm loạn. Mẹ nói:
- Ôi, con trai của mẹ ốm à, có mệt quá không con ? có ăn được gì không con ? có gì ăn không ? Con có tự đi mua đồ ăn được không ?
Rõ là mẹ đang lo lắng cho tôi lắm, tôi nghe vậy, lòng càng đau xót, nhưng nghĩ tới việc đối với tư cách là một người tình của mẹ, nàng đã phản bội tôi, vì thế lòng tôi lạnh lại. Tôi chỉ đáp:
- Con ổn…
- Thật không ? mẹ thấy giọng con yếu lắm, mẹ lo…
- Con ổn, giờ con mệt lắm, con tắt máy đây…. tút.!!!!!!!!!!!!!!!!!!
………
Vậy đó, có lẽ đầu bên kia mẹ tôi muốn nói gì nữa nhưng thực sự tôi không muốn nghe bây giờ. Tôi không muốn đối mặt với mẹ bây giờ. Đặt cái điện thoại rồi ngồi phịch xuống ghế, tôi mệt mỏi, không phải về thể xác mà về tinh thần. Ngẩng đầu lên trần nhà suy nghĩ bâng quơ, bỗng nhiên tôi phát hiện ra 1 điểm mấu chốt nữa…
Rõ là, mẹ tôi đã cấu kết với hội giáo viên ở trong trường để làm trò đồi bại, vì thế nên chắc chắn những buổi mà mẹ tôi bảo là bận họp hay là đi công tác…v…v.. Chắc chắn chỉ là trò che mắt để bọn họ có thời gian thác loạn với nhau.
Trời đất ơi!!! Sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ ?
Máu tôi càng ngày càng nóng lên, cơn giận dữ trỗi dậy. Hiện giờ, rõ ràng là mẹ lừa dối tôi đi công tác vắng 3 ngày, chắc chắn là chẳng phải công việc gì cả. Tôi sẽ điều tra cho ra nhẽ, cần thiết thì bắt quả tang luôn. Còn giả vờ gọi điện về hỏi thăm à ? giả dối, khốn kiếp … – Tôi tức tối rủa thầm.
Tôi thừa biết mẹ đi công tác ở đâu vì trước khi đi mẹ đã nói rõ địa chỉ. Nếu giờ tôi tìm đến mà không thấy đâu thì chắc chắn là mẹ đã lừa dối tôi rồi. Vì thế tôi mặc quần áo, rút tiền để dành ở trong ngăn tủ ra, tôi còn để dành khá nhiều tiền từ hồi đầu năm (Tiền mua bao cao su với thuê nhà nghỉ ấy mà, nhưng chưa có cơ hội dùng…) Rồi phóng ra ngoài đón xe Bus gấp. May mắn thay, vừa chạy ra bến chờ thì có ngay 1 cái xe tới… Từ nhà tới địa chỉ trường Cao đẳng sư phạm nơi mẹ tôi công tác thì xe đi mất hơn 2h đồng hồ, quãng thời gian đó làm cho máu nóng của tôi lúc nãy đã giảm xuống, tôi suy nghĩ kỹ hơn và nhận ra mình ngu tới mức nào. Đúng là giận thì mất khôn, lẽ ra lúc nãy tôi cứ mò tới trường thì có phải là hay không. Kiểm tra ngay xem mẹ tôi có ở đó không là biết liền, cái khu nhà thí nghiệm cũ đó. Nhưng rồi lại nghĩ tiếp thì thấy rằng chuyện đó lại càng không ổn, vì bình thường trong ngày học thì cổng trường đóng kín cho tới khi bọn học sinh tan học, tiếp nữa là giáo viên và bảo vệ chắc chắn ko cho phép thằng học sinh như tôi trong giờ học lại lượn lờ xung quanh trường được. Như vậy thì tốt nhất vẫn là phải xác định xem mẹ tôi có ở chỗ nàng báo là đi công tác hay không.
………………
2h sau
- Két….két…xịch….xìiiiiiiiiiiiii !!!!!!!!
Tiếng cửa xe Bus mở, lúc này đã là 11h trưa rồi, trời nắng chói chang, bầu trời không một gợn mây. Tôi nhảy xuống xe Bus và thấy hơi ngột ngạt khi nhiệt độ thay đổi đột ngột…. Xe dừng ngay trước cửa trường Cao đẳng Sư phạm. Tôi biết, chỉ cần đứng chờ ở đây quan sát người đi qua cổng là sẽ biết ngay có mẹ ở trong hay không, vì thực ra tôi cũng chẳng biết mẹ học ở khu nào trong trường nữa… Cùng lắm tôi sẽ gọi điện thoại. Tức thế, biết vậy tôi cài GPS vào trong điện thoại của mẹ cho rồi.
Tầm 11h cũng đã có nhiều người bắt đầu ra khỏi trường rồi. Lúc này tôi mới lại phát hiện ra thêm 1 cái ngu của mình.
Nhỡ có Căng tin ở trong trường thì phải làm sao ? Nhỡ mẹ tôi ăn ở trong đấy thì sao ? Thêm nữa là cả cái trường rộng lớn như thế này biết tìm mẹ tôi ở đâu. ?
Càng lúc càng nhận thấy mình đúng là 1 thằng ngu, chẳng biết suy nghĩ gì cho khôn được. Tôi thất vọng và chán nản, càng cảm thấy mình bất lực hơn bao giờ hết. Lểu thểu bước đi trên vỉa hè trước cổng trường, tôi nản chí định về rồi, xa xa đã thấy bóng dáng chiếc xe Bus đang đi tới. Tôi định nhảy lên chiếc xe đó rồi trở về nhà mà ôm cái nỗi hận ê chề ấy, nhưng rồi cuối cùng, khi định bước lên cửa chiếc xe Bus thì tôi không cam lòng, tôi không thể để mất công như thế được. Vì vậy, thay vì bước lên xe, tôi quay lưng lại, hùng hổ chạy vào trong cổng trường. Tôi thề phải tìm ra sự thật…
Việc đầu tiên vào trong cổng trường là tôi nhìn thấy cái phòng bảo vệ khá to và khang trang. Đúng là trường Cao Đẳng có khác, hơn hẳn mấy cái trường cấp 3 nghèo nàn. Thấy vậy, tôi bỗng nảy ra một cái ý tưởng rất thông minh, ấy là tại sao lại không đi hỏi ông bảo vệ xem đám giáo viên tập huấn học ở phòng nào ?? Trời ơi, sao tôi ngu quá ko nghĩ ra luôn nhỉ … Thầm chửi mình ngu tiếp, tôi lò dò tới phòng bảo vệ, nhè cái ông trung tuổi trông có vẻ hiền lành mà hỏi:- Chú ơi, cho cháu hỏi…
- Hả, chú mày hỏi cái gì ?
- Dạ…
Ngày lúc đó, khi tôi định mở mồm ra hỏi thì ở phía xa xa, một bóng dáng quen thuộc đi ra từ đằng sau đám hàng rào bằng cây hoa giấy. Cao, thanh mảnh, tóc dài, mặc một bộ váy màu vàng trông nổi bật hơn hẳn so với đám người còn lại xung quanh. Cái dáng đi người mẫu mà ai cũng phải liếc nhìn không thể lẫn đi đâu khác được của mẹ tôi…
Hóa ra nàng có đi tập huấn thật…
Có phải thể không ?
Tôi không kịp suy nghĩ nữa vì mẹ sẽ đi tới chỗ của tôi ngay bây giờ, vì thế tôi không kịp nói với ông bảo vệ ấy nữa mà quanh ngoặt người lại chạy khuất vào đám cây ngay cạnh đường.
Mẹ tôi đang đi tới chỗ tôi đứng, ngày càng gần. Nàng đi cùng mấy cô đồng nghiệp và đang nói chuyện gì đó. Trông vẻ mặt mẹ có gì đó vội vã…
Khi đám người đó đi tới gần chỗ tôi núp, khoảng cách giữa tôi và mẹ chỉ cách nhau có 1 đám hàng rào bằng cây hoa giấy mà thôi. Tôi nghe được câu chuyện họ đang đối đáp:
- Sao vội thế ? ở lại ăn cơm với chị em đã ? – Tiếng bà Hương dạy văn cùng tổ v ới mẹ đang nói.
- Thôi chị ạ, em có việc bận rồi. – Giọng mẹ tôi đang cười trừ đáp lại
- Gì vậy ? có việc gì mà gấp thế ?
- À, có chút chuyện thôi chị ạ. – Mẹ tôi ấp úng trả lời
Rõ rồi, có việc bận đếch gì chứ ? bận về với đám bạn chịch chứ gì ? Tôi thầm đau đớn suy nghĩ.
Tiếp đó, mẹ tôi chia tay với đám giáo viên nữ ở cổng trường rồi nàng bắt đầu đứng đợi xe bus, thỉnh thoảng lại ngó xuống xem đồng hồ như là vội lắm. Tôi đứng núp đằng sau nhìn tới mà căm hạn vô cùng.
Gì chứ dáng vội vã như thèm chịch lắm rồi đúng không ?
Cuối cùng thì có xe Bus tới, mẹ tôi vội vã lên xe đi. Lúc này tôi mới đi ra khỏi chỗ núp, hiện tại không thể theo dõi được mẹ nữa, chỉ biết là nàng đi xe ngược chiều về nhà rồi, nhưng chẳng biết được mẹ sẽ dừng ở chỗ nào. Họa chăng may mắn chiếc xe Bus đi sau chạy nhanh hơn.
15’ sau tôi cũng nhảy lên xe bus mà trở về nhà. Tốn công 1 buổi sáng mà chưa được gì, và cũng chưa biết được mẹ tôi sẽ đi đâu…