Nghiêm Vi đi ra khỏi cổng trường, định trở về chung cư, nhưng nghĩ đến cuộc điện thoại mà anh hai gọi, ngẫm lại thì đúng thật là đã lâu cô chưa về nhà. Nghiêm Vi tính sẽ về nhà một chuyến, nhưng hiện tại là giờ tan tầm, học sinh ra vào rất đông, cô không gọi xe được.
Đứng ở cổng trường đợi vài phút, Nghiêm Vi đành trở về căn hộ của mình trước rồi tính sau.
Mới đi được vài bước, cô liền bị một người ngăn cản.
“Nghiêm Vi, rốt cuộc cô bị cái gì vậy? Không phải cô luôn miệng nói muốn đính hôn với tôi sao, tôi đồng ý đấy, cô về bảo người nhà họ Nghiêm của cô đừng có hϊế͙p͙ người quá đáng.”
Gần đây Tần Hằng quả thực sắp phát điên, mấy hạng mục mà anh ta phụ trách đều bị Nghiêm thị làm cho rối tung lên. Nghiêm Chỉ cứ như con chó điên cắn chặt lấy anh ta không bỏ, anh ta làm cái gì cũng bị ngáng đường. Sản phẩm bỏ vốn ít nhưng có lợi nhuận cao, bị Nghiêm thị giở trò thành ra không bán được, cũng không có sản phẩm nào khác có thể thay thế. Nhưng Tần Hằng không thể bỏ cuộc, chỉ vài hạng mục nhỏ thôi mà anh ta cũng không giải quyết nổi, vậy thì làm sao có thể khiến chú út tín nhiệm, để chú út làm chỗ dựa cho anh ta.
“Nhưng cô hãy nhớ cho kỹ, dưa hái xanh không ngọt, cho dù cô chiếm được thân thể của tôi, nhưng cô cũng không chiếm được trái tim của tôi đâu.” (ò vậy hở =))))
Tần Hằng cản đường Nghiêm Vi, sắc mặt tiều tụy, trêи cằm lún phún râu xanh, nhìn như thể sắp chết vậy.
Nghiêm Vi bị Tần Hằng làm cho đơ người, thằng nhãi này bị cái gì kϊƈɦ thích vậy, tự dưng nhảy đến trước mặt cô nói xàm nói nhảm là sao. Gì mà dưa hái xanh không ngọt, dưa không ngọt mắc gì cô phải ăn, ăn trái dưa chín Tần Diệm không phải tốt hơn sao, ăn trái dưa xanh như anh ta làm gì, mắc họng.
Nghiêm Vi che mũi lại, ghét bỏ nhìn Tần Hằng một cái: “Tần Hằng, anh có vấn đề về thần kinh à, nói lung tung trước mặt tôi cái gì vậy. Anh đã có Ôn Nhược Liên rồi, lần trước tôi cũng đã nói rất rõ ràng, đừng có dính dáng đến tôi, tôi không có hứng thú với anh.”
“Là ai làm!?”
Tần Hằng giữ chặt lấy cổ tay Nghiêm Vi, anh ta thấy được dấu hickey trêи cổ cô, vết hồng tươi tắn kia khiến anh ta đỏ cả mắt, hành động như thể bắt được vợ mình đang ngoại tình. Nghiêm Vi đá một phát vào hạ bộ Tần Hằng, vặn ngược tay anh ta ra sau: “Anh bị điên đúng không.”
“Còn đính hôn nữa, đính hôn cái con mẹ nhà anh. Nhìn rõ chưa, bà đây có đối tượng rồi, chướng mắt cái con cóc xấu xí nhà anh. Còn việc mà Nghiêm thị làm hả, đó là cái nghiệp đó, ai cũng không tránh được đâu, anh, Tần Hằng cũng không phải ngoại lệ.” Nghiêm Vi lạnh nhạt nhìn Tần Hằng đang che lại hạ bộ đang đau nhói, sắc mặt anh ta trắng bệch, khuôn mặt vốn tuấn tú lúc này càng trở nên hèn mọn.
“Còn nữa, người anh có mùi thối chết đi được, sau này đề nghị cách xa tôi 500m.” Nghiêm Vi giữ khoảng cách với Tần Hằng. Nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đứng ở xa xa, cô chạy đến, cửa xe mở ra, cô bước lên xe.
Tần Hằng khuỵu người một lúc rồi mới đứng lên, anh ta nhìn thấy một biển số xe quen thuộc. Anh ta cố gắng áp chế suy nghĩ đang nảy ra trong đầu. Nghiêm Vi không thể nào ở cùng với chú út, chú út là người thế nào, anh ta hiểu nhất. Chú ấy coi thường những người phụ nữ nông cạn như Nghiêm Vi. Hơn nữa, trước đây Nghiêm Vi mặt dày đeo bám anh ta, không biết chú út đã gặp được bao nhiêu lần rồi.
Nghiêm Vi lên xe, vừa mới ngồi xuống ghế sau thì đã bị Tần Diệm kéo vào trong ngực. Mùi hương đặc biệt chỉ thuộc về riêng anh xộc thẳng vào khoang mũi, cô vô thức hít sâu một hơi, thấy người đàn ông mỉm cười, cô có hơi xấu hổ.
“Sao lại không trả lời tin nhắn của anh?”
Tần Diệm ôm lấy eo của cô một cách vô cùng chiếm hữu, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ cô, xúc cảm tê dại kéo đến. Nghiêm Vi rụt rụt cổ, hơi chột dạ, có thể nói là cô cố ý, tuy đã thấy tin nhắn Tần Diệm gửi, nhưng cô lại không muốn trả lời. Nghiêm Vi vẫn đang còn giận anh vì đã làm cô liệt gường đấy.
“Em chưa xem tin nhắn mà?”
Nghiêm Vi nắm chặt lấy điện thoại theo bản năng. Tần Diệm biết thừa là cô gái nhỏ đang nói dối, đôi môi mỏng nở một nụ cười nhạt. Nghiêm Vi bất chấp tất cả chui vào trong ngực anh: “Em không trả lời đấy, anh làm gì được em.”
“Anh có thể khiến toàn thân em đều có mùi hương của anh.” Tần Diệm ngậm lấy vành tai cô, giọng nói trầm thấp như tiếng sấm rền, Nghiêm Vi cảm thấy mình cũng sắp nổ tung mất.
“Mẹ nó, anh biến thái.”
Nghiêm Vi mắng, Tần Diệm ngăn môi cô lại: “Con gái không được nói tục.”
Thấy ánh mắt của người đàn ông dần tối đi, Nghiêm Vi lập tức nhận thua, ghế sau có vách ngăn, ai biết người đàn ông này sẽ làm ra chuyện gì, lần trước đã hôn cô trêи xe hơn một tiếng, môi cũng sưng lên.
“Vừa nãy là Tần Hằng sao?” Tần Diệm bình thản nói sang chuyện khác, ánh mắt lại càng nguy hiểm hơn. Nghiêm Vi rất biết điều, vươn tay ra ôm lấy Tần Diệm: “Là Tần Hằng chặn đường em, nói gì mà đồng ý đính hôn với em.”
Vừa nói xong hai chữ đính hôn, Nghiêm Vi có thể cảm nhận được rõ ràng Tần Diệm lại ôm chặt eo cô hơn nữa.
Nghiêm Vi mím môi, không nhịn được cười thành tiếng, hôn lên khóe môi anh: “Tần Diệm, anh đang ghen sao?”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
cả nhà chuẩn bị, màn ở văn án sắp đến rồi