Convert: Vespertine
Edit: Mạt Mạt | truyendkm.com: MatDangCanhY
Xuống xe cùng Tần Diệm, Nghiêm Vi đi theo phía sau, mặt người dạ thú, một chút cũng không giống với tên cầm thú nào đó khi ở trêи xe, hứ.
Nơi Tần Diệm đưa Nghiêm Vi đến chính là khu du lịch của Tần Thị, nằm ở ven biển, phong cảnh rất đẹp, lúc Nghiêm Vi xuống xe còn rất cao hứng, ồn ào muốn bước chân trần trêи bãi cát, Tần Diệm kéo Nghiêm Vi đang hành động như một đứa con nít lại: “Đi ăn cơm trước rồi đi chơi sau.”
“Bây giờ mới 10 giờ thôi mà.”
Tần Diệm lấy điện thoại ra cho Nghiêm Vi xem, 11 giờ 40 phút, Nghiêm Vi hết cả hồn, vl, con mẹ nó Tần Diệm hôn cô trêи xe hơn một tiếng, sao cô không có tí cảm giác nào luôn vậy.
Chậc.
Nhắc đến ăn cơm, Nghiêm Vi đúng là đói thật, bụng bắt đầu phát ra tiếng ọt ọt kháng nghị rồi, Tần Diệm xoa xoa bụng Nghiêm Vi, tự nhiên nắm lấy tay cô, Nghiêm Vi cũng không để ý lắm, khi thì tay đan tay với Tần Diệm, khi lại cào cào lòng bàn tay của anh, cho dù Tần Diệm nhíu mày, Nghiêm Vi vẫn cảm thấy chơi vui gần chết.
Đến phòng bao, Tần Diệm và Nghiêm Vi ngồi xuống, Nghiêm Vi ngẫu nhiên thoáng nhìn qua nửa người dưới của Tần Diệm, vẫn đang phồng lên thành lều trại như cũ, máu nhây nổi lên, cởi dép sandal, sau đó dẫm một chân lên đùi Tần Diệm, ánh mắt sắc bén của Tần Diệm quét qua, Nghiêm Vi nín cười, chân kéo dọc theo đùi Tần Diệm, bị Tần Diệm nắm lấy mắt cá chân, đầu ngón tay để nơi lòng bàn chân của Nghiêm Vi, Nghiêm Vi sợ ngứa, lập tức cười haha.
“Còn dám nữa không?” Mặt mày Tần Diệm ôn hòa, dịu dàng như vậy, Nghiêm Vi cười đến thở hổn hển: “Không dám không dám nữa, hahaha…”
Nghiêm Vi cười ra nước mắt rồi, Tần Diệm mới buông cô ra, cô mềm nhũn người ngồi liệt trêи ghế, con ngươi ngập nước liếc mắt trừng Tần Diệm một cái, ánh mắt của Tần Diệm tối hẳn đi, hơi rũ mắt, giấu đi ɖu͙ƈ vọng đang sinh sôi nơi đáy mắt.
Nghiêm Vi vẫn chưa phát hiện ra điều bất thường gì, tiếp tục ăn, lấp đầy cái bụng đói, ăn uống no đủ rồi, Nghiêm Vi đeo dép vào đi đến toilet, đang đi được nửa đường, điện thoại không ngừng rung lên, vừa mới nhận máy đã nghe được một trận rít gào, Nghiêm Vi để điện thoại ra xa lỗ tai.
“Nghiêm Vi, cô không thể kém cỏi như vậy được, đừng có suốt ngày quấn lấy tôi, Nhược Liên đã đụng gì đến cô, mà cô nhục nhã cô ấy như vậy, còn không phải chỉ là mấy vạn tệ tiền đồ trang điểm thôi ư, cô nói xem một cô gái yếu đuối như cô ấy làm sao mà trả được!? Có chuyện gì thì cô cứ đến gặp thẳng tôi đây này, làm mấy trò lén lút đó làm gì!”
“Anh bị khùng hả.”
Nghiêm Vi cúp điện thoại, vội vàng bước đến toilet, cũng chẳng biết là thế giới này nghiệp cỡ nào nữa, sao mà tự dưng cốt truyện lại không giống với nguyên tác cô đã đọc gì hết trơn, theo nguyên tác thì hiện giờ Tần Hằng và Ôn Nhược Liên đã liên quan gì đến nhau đâu, mà dựa theo lời Tần Hằng vừa nãy, nhìn kiểu Ôn Nhược Liên hình như đã dây dưa với Tần Hằng rồi, hơn nữa quan hệ của hai người còn hơi bị “sâu” đấy, chắc là có “thâm nhập giao lưu” với nhau rồi.
Giải quyết xong vấn đề sinh lý, Nghiêm Vi rửa sạch tay, chậm rì rì bước ra khỏi toilet, lúc định đi về phòng bao, lại đột nhiên nhìn thấy Tần Hằng đang bước đến từ xa xa, bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt Tần Hằng xanh xét, Nghiêm Vi, tốt lắm, thế mà cũng dám cúp điện thoại của anh ta.
“Nghiêm Vi, từ khi nào cô thành fan cuồng của tôi rồi, tôi đi đến chỗ nào thì cô theo đến chỗ đó, tôi nói cho cô biết, cô có lì lợm la ɭϊếʍ tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không thích cô!”
Ngữ khí của Tần Hằng vô cùng ác liệt, chỉ hận không thể vươn ngón tay ra dí vào trán cô. Nghiêm Vi đánh giá Tần Hằng từ trêи xuống dưới, chậc chậc chậc, đây là nam chính của thế giới này Tần Hằng đó sao? Chẳng ra gì, cho dù là khuôn mặt hay dáng người cũng đều như một thằng trẻ trâu, so ra kém hẳn Tần Diệm, Ôn Nhược Liên thật sự hạnh phúc được như nguyên tác miêu tả sao?
Người da đen mặt dấu chấm hỏi???
“Nghiêm Vi, cô không biết liêm sỉ, cô đang nhìn chỗ nào đấy!?” Tần Hằng tức muốn hộc máu, gào vào mặt Nghiêm Vi, Nghiêm Vi lui một bước về sau, để ngừa Tần Hằng phun nước miếng lên mặt cô.
“Anh đứng xa tôi một chút, nước miếng sắp phun hết lên mặt tôi rồi đây này.”
“Nghiêm Vi, đây là chiêu trò mới của cô? Muốn gây chú ý với tôi sao?” Tần Hằng bước đến gần, Nghiêm Vi nhịn xuống xúc động đá một phát cho Tần Hằng biết thế nào là lễ hội: “Cô nhìn cho kĩ vào, bây giờ còn chưa có tối đâu, đừng có mơ mộng hão huyền nữa.”
“Nhìn xem, đây là cái gì.” Nghiêm Vi lấy giấy nợ ra, quơ quơ trước mặt Tần Hằng: “Ôn Nhược Liên chưa được sự đồng ý đã dùng đồ trang điểm của tôi, đó là đồ tôi mua bằng 6 vạn tệ, xem như là bạn học, tôi còn tính rẻ cho.”
“Đưa giấy nợ cho tôi, tôi trả tiền cho cô.” Tần Hằng nói xong liền bước lên trước muốn đoạt lấy tờ giấy nợ, bị Nghiêm Vi rút về: “Tiền trao cháo múc.”
“Nghiêm Vi, cô…” Tần Hằng khó thở, lấy điện thoại ra chuyển khoản cho Nghiêm Vi 6 vạn tệ, nhận được tin nhắn, Nghiêm Vi mới xé giấy nợ, đưa lại cho Tần Hằng.
“Tiền bạc hai bên đã thỏa thuận xong, chúc anh và Ôn Nhược Liên bạch đầu giai lão nhé.” Tốt nhất là dính mẹ vào nhau đi, đừng có đi gây tai họa cho người khác.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
hmm hmm hmm =))))) muốn chương sau khôm =))))