Vũ Thiên Thiên vì vết thương ở trán đau nhức mà tỉnh lại.
\” ừm \”
\” Cô tỉnh rồi à \”
Cô đưa mắt nhìn xung quanh tất cả đều màu trắng tinh, đoán rằng mình đang ở bên viện.
\” ừ \”
\” Anh là ai? \”
Nhìn người đàn ông đeo kính gọng bạc, mặc áo blue dáng người rất cao trắng trẻo đang đứng trước mặt mình cô hỏi.
\” Tôi là bác sĩ phụ trách của cô – Tịch Vương \”
Nghe thấy tên anh ta cô cũng không nhớ là có trong dàn hậu cung của nữ chính không nữa. Hình như không có thì phải, nên cô mới thở phào một hơi.
\” À ra vậy. Cảm ơn anh. \”
\” Mà ai đã là người đưa tôi đến đây vậy? \”
\” Cậu ta đang đi mua đồ ăn cho cô chắc cũng sắp về rồi. \”
\” Ừm. Cảm ơn anh. \”
\” Không có gì. Tôi đi trước, cô ngủ ngơi đi \”
\” Được \”
Cô nằm xuống nhắm mắt lại. Tịch Vương khi đi ra đến cửa thì quay lại nhìn người con gái trên giường, không hiểu sao trong lòng anh có một tia rung động, sau đó không nhìn nữa mà xoay người bước đi.
Một lúc sau cửa phòng lại mở ra, Mạc Bạch bước vào trên tay cầm theo túi đồ. Nhìn thấy cô ngồi trên giường thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, anh đi đến đặt đồ ăn lên bàn, cúi xuống ôm cô vào người.
\” Sao vậy? \”
\” Không có gì.\”
\” Em định dấu tôi. \”
\” À không phải vậy. \”
\” Thế thì như nào. \”
\” Tôi đang nghĩ đến lúc mình bị ngã xuống cầu thang. \”
\” Em đúng là đồ hậu đậu mà. Đi đứng cũng không hẳn hoi. \”
\” Không phải tại tôi đâu. \”
Nói rồi cô lại im lặng
\” Có chuyện gì còn muốn dấu. \”
Thật sự khi anh đi đến tầng hai nhìn thấy cô nằm trên mặt đất trán chảy đầy máu, anh hơi hoảng hốt bế cô bóng xe đến bệnh viện luôn.
\” Thật ra thì… ừm thật ra lúc đó tôi đang đi đến ngã rẽ ở cầu thang thì bỗng có ai đó từ đằng sau đẩy tôi xuống dưới. Khi tôi ngã xuống tôi chỉ kịp nhìn thấy đó là một người con gái khá là xinh đẹp, nhưng tôi lại không biết cô ý là ai. Và vì sao cô ta lại đẩy tôi xuống cả. \”
\” Được rồi chuyện này em đừng có nghĩ nữa tôi sẽ tự mình điều tra. \”
Nếu anh tra ra được kẻ nào làm anh sẽ cho kẻ đó biết tay mà.
_________________________________________
Sắc trời tối đêm buông xuống khắp nơi, cô không muốn Mạc Bạch chăm sóc nên đã bảo anh về nhà nghỉ ngơi. Sau đó có cô y tá vào thay thuốc trên trán cho cô, đưa cho cô một ly nước cam nói là uống tốt cho việc hồi phục vết thương. Cô nói lời cảm ơn, sau đó uống hết sạch. Nằm xuống bắt đầu ngủ.
Đến đêm cảm giác khô nóng trong người khiến cô khó chịu tỉnh dậy.
\” ừm. Cả người mình làm sao vậy này. \”
Cô nhâdn chuông gọi bác sĩ trực đêm đến. Một phút sau Tịch Vương bước vào kiểm tra cho cô.
\” Cô bị sốt sao?\”
Sờ trán cô nóng hôi hổi anh hỏi.
\” không biết người tôi nóng quá. Ừm \”
Nhìn biểu hiện của cô, anh hơi sủng sốt chẳng nhẽ cô bị bỏ thuốc.
\” Tối nay cô ăn uống cái gì \”
\” Cháo và ừm và nước cam \”
Cô với tay chỉ mấy thứ trên bàn, anh cầm cốc nước cam lên xem xét. Thấy dưới đáy cốc dính cặn màu trắng trắng, anh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Loại thuốc này là hàng cấm, một người làm bác sĩ như anh sao không biết chứ. Dù có ngâm cô vào nước lạnh thì cũng không có tác dụng gì.
\” Ai đưa cô uống cốc nước này. \”
\” Y … y tá \”
Nghe cô nói vậy mặt anh lại đen khịt như đít nồi.
\” Để tôi tiêm thuốc giải cho em. \”
Giờ chỉ còn cách này thôi.
\” Ô Ô Không cần đừng tiêm. Tôi sợ tiêm. \”
\” Làm ơn cho tôi đi mà tôi muốn ân \”