Mộng Hoa là cô tự làm tự chịu. Thật ra tôi cũng có tình cảm với bọn họ. Tôi nghĩ cô sẽ không đụng đến tôi. Thì tôi sẽ buông bỏ họ chìa tay cho cô. Nhưng từ giờ cô đừng hòng mà cướp họ từ tay tôi.
Cô ôm lấy cổ Mạc Bạch hôn lên môi anh. Bàn tay lần mò vào bên trong áo anh rồi lần ra ngoài cởi từng chiếc khuya áo của Mạc Bạch xuống.
Thấy cô chủ động như vậy anh cũng có chút hưởng thụ ngồi trên chiếc ghế gỗ để tự cô tự tung tự tác.
Tay cô vân vê trước ngực anh vẽ hình tròn. Rồi cúi xuống cắn mút đầu ti anh. Liếm láp. Dần dần cúi xuống liếm láp các khối cơ bụng của anh.
Hai chân dạng ra ngồi lên đùi anh, hạ thân cô bắt đầu ma sát với nơi nào đó của anh.
Một bàn tay nhỏ nhắn của cô luồn xuống khéo khóa quần anh xuống. Móc ra thứ gì đó đã sưng lên to tướng.
Cô kéo quần lót mình xuống, chống đỡ côn thịt của anh đi vào. Váy của cô chùm kín nơi giao nhau kết hợp của hai người.
\” Ân \”
Cả hai cùng thở ra sung sướng.
Cô chống đỡ hai ở thành ghế mà bắt đầu lên xuống. Hai tay chống ở vai anh để lấy sức lực.
Thấy anh không chịu giúp cô mà còn ngồi ở đó cười cười. Cô tức giận xoắn chặt lại.
\” Ừm \”
\” Em. Giỏi. Lắm \”
\” Tại anh không giúp em chứ \”
\” Ai bảo em muốn tự chủ động mà \”
\” Giờ thì em động đi \”
Cô lên xuống nhịp nhàng. Nhiều lúc cô ý xoắn thắt chặt anh lại. Khiến anh không chịu đựng được mà bắn tinh.
Cô run rẩy nhìn khuôn mặt đen thui của anh thì hả lòng hả dạ.
\” Em được lắm. Chốc nữa mà em có xin tha thứ thì anh cũng không tha cho em đâu. \”
Mạc Bạch ôm cô đứng dậy đi đến phía tủ đồ đưa lưng cô về phía anh. Vén váy cô lên từ đằng sau đâm vào.
\” Ân \”
\” Lần sau em có dám như vậy không?\”
Anh đánh lên bờ mông trắng mịn của cô, khiến nó thành một mảng đỏ ửng.
\” Đau a. \”
\” Còn biết đau sao\”
Anh đâm mạnh mẽ ra ra vào vào. Cô run chân cong người mà đón nhận lấy sự xâm lấn đó của anh.
\” Ân. Đừng mạnh như vậy mà. \”
Ô ô lần này cô biết cô chọc sai người rồi a…… Có thuốc nào chữa hối hận không.
\” Aaaaaaaaaa \”
Những tiếng rên rỉ cùng những tiếng va chạm nhau vang lên.
Ngoài hai người đó ra còn một người khác đứng ngoài cửa nhìn vào cánh cửa với ánh mắt như muốn xuyên thủng nó.
Nghe từng tiếng rên rỉ phát ra bên trong đó cô ta càng hận người trong đó hơn. Cô ta không ai khác là nữ chính Mộng Hoa.
Cô ta tức giận xoay người rời đi, kèm theo đó là một dòng tin nhắn được gửi đi.
Quay đầu nhìn lại một lần nữa vào cánh cửa đóng kín kia. Cô ta nở nụ cười độc ác.
Vũ Thiên Thiên hãy tận hưởng đi vì từ giây phút sau trở đi, không biết cuộc sống của cô sẽ ra sao đâu.