Vũ Thiên Thiên thở hổn hển, đầu áp vào ngực anh, ngay tiếng tim anh đập.
\” Vũ. Em không chắc là mình có thích anh không? Cho em thời gian để em suy nghĩ. \”
\” Được \”
Anh vui vẻ đồng ý. Nụ hôn vừa rồi của cô đã nói cho anh nghe tất cả. Trong lòng cô có một chút gì đó cho anh rồi. Anh chỉ cần cố gắng thêm thôi.
Vậy là những ngày sau đó Vũ Thiên Thiên luôn ở cùng với Lăng Vũ tại ngôi mà trên cây. Được ăn chăm sóc tận tình và ngày nào cũng bị anh bắt nạt đến cầu xin mà không được.
Thời gian sau đó vì kết thúc đợt xin nghỉ cô phải quay lại trường học. Rời khỏi căn biệt thự đó của bọn họ. Về lại nhà của mẹ con cô.
Sáng hôm đó cô phải bắt taxi đến trường vì con xe mô tô từ hôm cô ngã cầu thang đến giờ vẫn còn nằm vùng im ỉm ở nhà xe. Vừa bước vào trường cô đã gặp Mạc Bạch, anh nhìn cô rồi cười. Sau đó quay đầu đi mất. Cô lắc đầu sau đó bước vào lớp mình. Thấy mọi người trong lớp đang xôn xao bàn tán cái gì đó cô tò mò ghé vào xem.
Cô không hề chú ý đến việc tờ giấy đó nói gì, thứ cô chú ý đó chính là người con gái xuất hiện trên tờ giấy đó.
Đó không phải là người đã đẩy cô ngã cầu thang sao. Nhìn đến cái tên to đùng đập vào mặt. \” MỘNG HOA \”. Đây chẳng phải là nữ chính vẻ ngoài lương thiện bên trong mưu mô sao.
Mẹ kiếp cô đã không động vào cô ta rồi mà cô ta lại ra tay với cô trước. Chết tiệt thật.
Rất nhanh bốn tiết học ngày hôm nay của cô trôi qua. Dù cô nghỉ học lâu như vậy nhưng căn bản các kiến thức cô xem qua là đã hiểu rồi. Cô cầm cặp xách đi ra khỏi lớp học vì không muốn về nhà luôn lên cô đi đến hoa viên trường đi dạo.
Thì nhìn thấy nữ chính Mộng Hoa đang đứng trước mặt Mạc Bạch mà ve vãn anh ta. Thấy cô ta cởi cúc áo mình ra. Cô muốn xem kịch hay, nhưng lại bị Mạc Bạch nhìn thấy. Anh lướt qua người cô ả đi đến chỗ cô ôm lấy cô đi mất. Để lại phía sau một đôi mắt tóe ra lửa.
\” Này Mạc Bạch anh bỏ tôi xuống. \”
\” Này. Chết tiệt anh nghe thấy tôi nói gì không hả? \”
Mạc Bạch ôm cô đi vào một con đường khuất người. Để cô vào căn phòng chứa đồ tập cũ khóa trái cửa lại.
\” Mấy hôm không gặp em nhớ tôi chứ. \”
\” Hừ. Ai thèm nhớ anh chứ. Tôi đâu bằng được như người đẹp Mộng Hoa của anh nhỉ.\”
\” Sao tôi lại ngửi thấy mùi chua phát ra từ người em nhỉ? Em đang ghen đấy sao\”
\” Hừ. Còn lâu tôi mới thèm ghen. \”
\” Ghen mà còn chối. \”