Sáng khi cô tỉnh dậy, cô không buồn động đậy mình nữa…. aizzzzz may đợt này cô còn đang trong thời gian xin nghỉ vì chấn thương đó. Nếu không thì….. Mấy ngày nay cô đều bị Jan dày vò xin tha mà không chịu haizzzzz….
Hôm nay chỉ có mình cô ở trong phòng vì Jan có việc gấp cần phải giải quyết. Cô quyết định đi dạo một chút vì từ hôm ở đây đến giờ cô chưa hề đi dạo tìm hiểu chút nào.
Cô dừng bước chân trước một vườn hoa cẩm túc cầm. Cô cất bước chân mình đi vào trong. Thật là đẹp, lại còn có rất nhiều màu hoa khác nhau nữa.
Cô bước đi vào đến giữa vườn hoa ở đó có đặt một bộ bàn ghế nhỏ nhỏ xinh xinh. Cô đưa mắt nhìn về những chú bướm xinh đẹp đậu trên những bông hoa xinh đẹp đó.
Khi Lăng Vũ trở về, thấy người làm báo lại cô đang ở vườn hoa thì bước đến nhìn thấy một màn này.
Một người con gái mát tóc xõa bị gió thổi hơi đung đưa. Bờ môi đỏ mọng đang mỉm cười. Trên người mặc chiếc váy hai dây màu trắng thanh thuần, phía bên ngoài có phủ một lớp áo mỏng tang. Đang ngồi trên chiếc ghế ngắm nhìn về nơi nào đó.
Lăng Vũ đón kín cửa vào vườn, bước từng bước đến chỗ người con gái mấy ngày nay anh thường suy nghĩ đến đó. Cô luôn xuất hiện trong tâm trí anh, khiến anh không tập trung được. Thu xếp mãi mới xong công việc để về gặp cô.
Anh từ đằng sau vòng tay ôm lấy cô vào ngực.
\” aaaaa \”
\” Là anh. Đừng sợ \”
Vũ Thiên Thiên quay đầu nhìn anh. Nhìn khuôn mặt hơi nhuộm sự mệt mỏi của anh thì để kệ anh ôm. Cô tựa đầu vào ngực anh.
\” Trời còn chưa nắng em ra đây làm gì? Sẽ bị cảm lạnh mất \”
\” Không sao đâu buổi sáng vận động hít thở chút cũng tốt, chứ cứ ngày nào cũng ở trong phòng nhiều thì thật là bí bách. \”
\” Vận động sao?\”
Nghe anh nói vậy cô thừa biết anh đang nói gì.
\” Lăng Vũ anh không được suy nghĩ linh tinh. \”
\” Anh chỉ suy nghĩ theo những gì em nói mà thôi. \”
Anh xoay mặt cô lại. Cúi xuống hôn lấy môi cô.
\” Anh nhớ em \”
Nghe câu nói của anh khiến cô đứng hình mất vài giây. Trái tim bỗng nhiên cảm thấy ngọt ngào đến lạ.
Bàn tay Lăng Vũ sờ xoạng ngực cô cách một lớp áo.
\” Ân, Vũ đừng mà. Không được sẽ có người thấy mất. \”
\” Yên tâm không ai thấy đâu. \”
\” Không được mà. Xin anh đó. Em không muốn ở đây. \”
\” Được rồi theo ý em. \”
Anh ôm cô đứng dậy đi vào sâu bên trong vườn hoa. Anh dừng lại trước một cái cây to lớn.
Cô nhìn thấy bên trong có một lỗ hổng. Anh ôm cô đi vào bên trong. Thang máy đưa họ lên phía trên.
Khi anh đặt cô nên mặt nền, cô suýt thì ngất. Hóa ra đây là một ngôi nhà trên cây. Nó cách mặt đất cũng không cao lắm chỉ tầm 30 mét mà thôi. Có các mặt kính bao bọc xung quanh căn phòng và có các rèm cửa thật dày. Xung quanh đều được bao bọc bảo các tán cây lên rất khó phát hiện ra được.
Căn phòng này không khác gì căn phòng bình thường cả. Nơi đây là một căn phòng ngủ. Ở đây vẫn có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngát.
\” Em thích nơi này không?\”
\” Rất thích. \”
\” Vậy trong vài ngày tới em sẽ ở nơi này với anh chứ. \”
\” Được thôi. \”