Ngày hôm sau, khi mặt trời đã bắt đầu xuống núi thì cô mới mở mắt tỉnh dậy. Cả người đau nhức vô lực, chân tay bủn rủn như muốn gãy ra.
Vũ Thiên Thiên đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng. Chính xác đây là căn phòng tối qua mà cô với bọn họ đã làm với nhau.
Nhớ đến sự điên cuồng đêm qua của sáu người bọn họ, làm cô thấy khủng hoảng. Khi bốn người Lăng Vũ, Tịch Vương, Mạc Bạch, Lôi Phong dừng lại thì Jan lại tiến công liên hồi. Dày vò cô chết đi sống lại suốt cả một đêm.
Cửa phòng mở ra, khuôn mặt lai tây yêu nghiệt của Jan xuất hiện. Anh đi về phía cô, trên người mặc đúng chiếc quần đùi màu nâu. Đôi chân dài miên man, làn da trắng,…
\” Em tỉnh rồi sao?\”
\” Ừ \”
Jan đi về phía cô ôm cô vào trong ngực.
\” Ân \”
Tỉ mỉ đánh giá biểu cảm của cô.
\” Đau lắm hả?\”
\” Ừm \”
\” Vậy để tôi xem giúp em. Tịch có để thuốc lại. Họ đều có việc gấp phải dời đi rồi. \”
\” Ừm \”
Jan quay đầu mở ngăn kéo tủ lấy từ bên trong ra một hộp thuốc màu trắng.
Anh đặt cô xuống lại giường, lấy gối kê lên rồi để cô nằm xuống, vén chăn cô đắp ra.
\” Vũ Nhi tôi bôi nhé. \”
Cô xấu hổ mà gật đầu.
Anh cầm lấy gấu váy trắng hai dây cô đang mặc mà vén lên cao. Hai chân cô được anh banh sang hai bên. Phía trong cô không mặc gì đều bại lộ hết tất cả trước mặt anh.
Nhìn hoa huyệt sưng đỏ của cô, anh đau lòng. Anh đưa ngón tay quết đầy cao lạnh của mình bôi từ xung quanh hạ thân của cô trước.
Cảm nhận được sự mát lạnh khiến cô không nhịn được mà rên lên \” Ân \”
Anh tưởng cô đau mà rướn người hôn lên môi cô.
\” Ngoan một chút thì sẽ không còn đau nữa. \”
Nói rồi lại lấy cao bôi lên tay mình tiếp. Ngón tay anh chui vào trong khe huyệt của cô khuấy động trong đó để cho thuốc đều ra khắp xung quanh. Lúc đầu là nông bên ngoài về sau là sâu tận vào bên trong nhưng không phải có thể sâu vào tận tử cung được.
Cảm nhận được ngón tay anh đang trên hoa huyệt mà khuấy động, cô càng không kiềm chế được mà rên rỉ hơn, bên trong càng tiết ra nhiều nước hơn.
\” ân, a a ân \”
Anh hôn lên môi cô để cô giảm sự đau đớn ( đó là anh nghĩ thôi ).
\” Đã đỡ đau hơn chưa Vũ Nhi \”
Ngón tay anh rút ra ngoài kèm theo đó là dòng chất lỏng sệt sệt. Anh biết cô đã động tình nhưng với tình hình này của cô mà làm tiếp thì cô sẽ càng đau hơn.
\” Ân, Jan \”
\” Một chút sẽ ổn thôi. Anh biết em khó chịu nhưng giờ thì không được. \”
Anh phải công nhận anh không phải là một chính nhân quân tử gì nhưng Vũ Nhi như vậy thì anh cũng không nên làm tổn hại thân thể của cô thêm nữa.
\” Đói bụng không? Ăn chút gì nhá \”
\” Không. Em không đói. Em muốn ngủ\”
\” Vậy được. Anh ôm em ngủ. \”
\” Ừm \”
Anh kéo váy cô chở về vị trí ban đầu nằm xuống bên cạnh ôm cô vào trong lòng mình. Cô như con mèo nhỏ rúc rúc vào ngực anh tìm tư thế thoải mái mà ngủ. Jan đặt một nụ hôn lên trên trán của cô.