Ingrove chậm rãi rút côn thịt đã bắn tinh ra. Cúc huyệt của Hạ Thiên khép lại trong nháy mắt, tích trữ toàn bộ tinh dịch ở bên trong.
Hạ thân phình lên cảm giác căng trướng vô cùng khó chịu.
Yakai hôn một cái lên tóc cô, nói: \”Chờ một lát, bảo bối, tôi giúp cô rửa sạch.\”
Hai anh em rời khỏi giường, mặc quần áo tử tế, dùng tấm thảm thật dày bao lấy Hạ Thiên, ôm cô ra ngoài.
Bầu trời trong xanh, tựa như ánh nắng ban mai lập tức sẽ mọc lên. Không khí lạnh lẽo như một con dao, mỗi lần hà hơi đều sẽ biến thành màn sương trắng. Xa khỏi ngôi nhà, rừng rậm đen sì một mảnh, tuyết trắng phản xạ ánh sáng nhạt của bầu trời. Yakai ôm cô, thân thể được tấm chăn bọc lấy, chỉ có đầu lộ ra ngoài, không lạnh chút nào.
Ingrove nấu một chậu nước nóng, nhiệt khí trắng lóa bốc lên, đặt trên thớt gỗ ngoài cửa.
Tấm thảm trên người Hạ Thiên được cởi ra, cái mông lộ ra bên ngoài. Yakai ngồi xuống, ôm cô như bế trẻ con đi tiểu, phơi bày chỗ kín của cô ra trong không khí lạnh lẽo.
Lạnh quá. Qua vài giây, cảm giác mông cũng muốn tê.
Ingrove cầm túi nước nhỏ làm bằng da, hút chút nước nóng, rót vào hậu huyệt.
Tràng đạo bên trong đột nhiên trướng lên khiến bụng Hạ Thiên đau. Cô giãy dụa muốn tránh ra.
\”Đừng a! Khó chịu quá! Thả tôi xuống, tự tôi rửa được!\”
Nhưng giãy dụa này đối với người đàn ông cường tráng như Yakai hiển nhiên không dùng được. Hạ Nhiên vẫn bị bắt lại, lại rót chút nước nóng vào. Trong hậu huyệt vừa bỏng vừa trướng, hết lần này tới lần khác lối ra còn bị Ingrove chặn lại, căn bản không được phóng thích.
Hạ Thiên thấy giãy dụa là vô dụng, tức giận mắng chửi: \”Ingrove, cậu đang làm cái gì vậy? Dùng tay mò hậu môn của người khác mà không thấy bẩn sao? Cái tên người nguyên thủy dơ này!\”
Bàn tay to ấm áp đã ngăn trở gió lạnh sáng sớm, vết chai thô ráp trên tay đặt ở cửa hậu huyệt ma sát, dùng sức chặn chất lỏng dơ bẩn sắp phun ra. Ingrove không hề bị lay động bởi lời mắng chửi của Hạ Thiên, nói: \”Bảo bối của tôi là tinh linh, tinh linh thì làm sao mà bẩn chứ? Huống chi bên trong đều là tinh dịch của tôi.\”
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cậu ta cũng thả lỏng tay. Chất lỏng mỏng manh mang theo dịch nhờn màu trắng phun ra trên mặt tuyết, hòa tan lõm xuống dưới. Hạ Thiên vô cùng quẫn bách, đỏ mặt hỏi: \”Các anh không có nhà vệ sinh sao? Cứ vậy mà ném ngoài cửa phòng của các anh à?\”
Bộ dạng Ingrove như nghe được chuyện gì kỳ lạ lắm, dùng ánh mắt không hiểu nhìn coi: \”Tuyết sẽ che phủ, không có bất kỳ vết bẩn gì. Đợi tới khi tuyết tan, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này ra biển.\”
Hạ Nhiên chớp mắt mấy cái, hỏi: \”Các anh là ngư dân à?\”
Hai anh em \”Phì\” một tiếng cùng nhau bật cười. Yakai cười nói: \”Chúng tôi là ngư dân, chỉ là chúng tôi không câu cá, mà là tiền và hàng hóa. Chúng tôi là người Vikings.\”
Con mẹ nó, hóa ra là hải tặc!
Chuyển kiếp vào trong ổ hải tặc rồi!
Nhân lúc Hạ Thiên đang khiếp sợ, Ingrove lại rót chút nước nóng vào hậu huyệt của cô, lại rửa sạch một lần. Sau đó hai anh em giúp cô thấm nước nóng lau sạch sẽ cơ thể, quấn chăn kỹ lưỡng bỏ vào trong phòng.