Thời tiết ngày càng trở lạnh, ban ngày cũng ngày càng ngắn dần, đi ra ngoài cũng khó khăn. Vừa ra khỏi cửa, gió lạnh như dao cắt lên mặt Hạ Thiên, khiến cô bao giờ cũng kiên trì chưa được mười phút đã chạy về trong phòng sưởi ấm. Gareth vốn dựa theo hình dạng mà cô miêu tả để làm khẩu trang cho cô, nhưng vừa ra khỏi cửa chưa được bao lâu, trên khẩu trang đã kết một lớp băng sương rất dày.
Nhưng những người đàn ông lại cứ không chịu đình công, dù chỉ còn lại một tiếng đồng hồ còn lại ánh sáng trong ngày, bọn họ cũng muốn dùng một tiếng này bào thêm vài cây gỗ.
Nhưng ban đêm vùng cực rốt cuộc cũng đến.
Hôm nay, Hạ Thiên cảm thấy rõ ràng mình ngủ hẳn là tới giữa trưa, lúc rời giường trời lại đen như mực, gió lạnh ngoài cửa sổ gào thét chói tai, lò lửa trong phòng cháy hoa lửa lốp bốp.
Yakai ở bên cạnh ôm lấy cô. Rất lâu rồi cô chưa thấy Yakai thức dậy cùng mình — người đàn ông này luôn bận bịu làm việc. Thấy cô tỉnh lại, Yakai dịu dàng hôn một cái lên khoé mắt cô, lại mút môi cô một chút, lúc này mới mỉm cười, nói với cô chào buổi sáng.
\”Tôi có niềm vui bất ngờ muốn cho em, bảo bối. À không, không nên nói là niềm vui mà tôi mang tới cho em, mà là mọi người mang tới cho em.\”
Hạ thiên hỏi hắn là cái gì, hắn cũng không nói, chỉ rời giường, giúp cô mặc quần áo thật dày vào rồi dập tắt lò lửa trong phòng, ôm lấy Hạ thiên quấn như con gấu nhỏ ra cửa. Hạ Thiên chôn mặt trong khăn quàng cổ, bông tuyết bay lượn xẹt qua mắt cô, đông lạnh lông mi thành từng cây cột phủ đầy sương trắng. Bên ngoài đen kịt một mảnh, mọi thứ đều bao phủ trong gió tuyết, không có cách nào đốt đuốc. Yakai cầm khúc gỗ, nung đỏ phần chóp thành than, mồi lửa được bao bọc bên trong, bị gió thổi phát sáng. Nguồn sáng này cũng chỉ có thể soi sáng chừng một mét, Hạ Thiên rụt cổ lại, thầm nghĩ Yakai này không phải là loài chuột đồng đó chứ?
Đi chừng mười phút, Hạ Thiên bị trời đêm như mực này làm cho buồn ngủ, bỗng nhiên, nhìn thấy một kiến trúc rộng lớn phía trước, có lẽ là lớn hơn gấp ba lần nhà của Rafa, ngay ngắn như làm bằng gỗ, cao hai tầng, mỗi cửa sổ đều lóe lên ánh sáng ấm áp màu vỏ quýt.
Yakai nhéo nhéo gương mặt cô, nói: \”Đến đây.\”
Vào cửa, ấm áp đập vào mặt. Phòng trước rộng lớn như sàn nhảy, hai mặt đều có một lò lửa, củi bên trong vang lên lốp bốp. Mấy chàng trai trẻ Gareth đang ngồi trên thảm trước một lò lửa khác may vá thứ gì đó, Rafa ngồi trên ghế nằm ở một bên khác đọc sách, những người đàn ông trung niên thì ngồi lại cùng một chỗ, bên cạnh bày một đống cây gỗ, cầm công cụ trong tay leng keng lạch cạch không biết đang bận bịu cái gì.
Thấy Yakai ôm Hạ Thiên tới, vẻ mặt của mọi người đều lộ ra nụ cười nhiệt tình, vây quanh, người này giúp cô cởi quần áo ra, người kia đưa ly nước cho cô uống. Ingrove bưng mứt hoa quả và bánh mì bơ lúa mạch tới, còn có cháo yến mạch nóng hổi, ánh mắt dịu dàng nhìn cô ăn hết.
Hạ thiên vừa ăn điểm tâm, vừa quan sát kiểu mẫu của ngôi nhà này, hỏi: \”Đây là có chuyện gì vậy?\”
Yakai giải thích: \”Chúng tôi sửa chữa lại ngôi nhà trước đây của mẹ từng ở, thay nóc nhà và tường, làm thêm hai phòng chứa đồ. Em xem một chút, có đồng ý chuyển vào không, mọi người ở cùng với nhau?\”
Hạ Thiên nhớ ra, lúc đi tản bộ trong thôn đã từng thấy, ở ven bờ có một căn nhà lớn nhưng đổ nát, nóc nhà bị lật ngược một nửa, tuyết đọng thỉnh thoảng sụp xuống từ nóc nhà, đập vào cửa đã sắp bị tuyết lấp kín. Cảnh tượng đó quá thê lương, sau đó Hạ Thiên cố hết sức vòng qua chỗ đó.
\”Sao nhanh như vậy mà các anh đã xây xong một tòa nhà rồi?\” Theo kinh nghiệm của cô, làm gì cũng phải nửa năm!
Ingrove mở miệng: \”Vẫn là nền và dàn khung ban đầu, chỉ đổi lại mấy thứ ở mặt ngoài thôi, xây vài cái lò mới — từ lúc sắp xếp hôn lễ thì chúng tôi đã chuẩn bị rồi, muốn cho em một niềm vui bất ngờ.\”
Hạ Thiên nhớ tới, khoảng thời gian đó Ingrove luôn lúc ẩn lúc hiện, mỗi ngày bận rộn muốn chết. Hóa ra là chuẩn bị phần quà lớn như vậy cho cô!
Còn người đàn ông này, giờ phút này đang dịu dàng lau mứt hoa quả ở khóe miệng cô, lại bỏ ngón tay dính mứt hoa quả vào miệng ăn hết, giống như ăn sơn hào hải vị ngon nhất trên đời. Ánh mắt Ingrove tràn đầy yêu thương hỏi: \”Lúc đó cách cực đêm chẳng bao nhiêu tháng, cũng không kịp làm mới, chỉ có thể thiệt thòi cho em một chút. Em có chấp nhận không?\”
Hạ Thiên liên tục gật đầu, nhào tới vòng lấy cổ cậu ta, thâm tình hôn lên môi cậu ta. Dây dưa hôn kéo dài thật lâu, lúc này cô mới lưu luyến buông tên nhóc to xác luôn thương yêu cô ra, nói như nỉ non: \”Đương nhiên, cưng à, ở cùng với các anh, tôi cực kỳ vinh hạnh.\”
Đôi môi vì hôn mà có chút phiếm hồng, đôi mắt đen nhánh loé sáng, giống như có ngôi sao rơi vào trong đó. Trong lòng Ingrove ấm áp, vòng lấy eo của cô, tay khẽ bóp bên hông cô. Eo thon mềm mềm giống như thoáng dùng sức sẽ gãy mất.
\”Tôi rất nhớ em, bảo bối.\” Mấy ngày nay lúc nào cũng nhìn khuôn mặt cô lúc ngủ, ngay cả hôn cũng không dám dùng sức. Cậu ta quá nhớ nhung những lúc cô thức dậy, nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô phiếm hồng vì tình dục, nghe cô kêu tên của cậu ta khi bị chơi đến lên đỉnh.
Hạ Thiên hơi đỏ mặt. Cô biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Chuyển tới sống cùng mười sáu người đàn ông, chẳng phải là mang ý nghĩa phải ngày đêm tuyên dâm với mười sáu người đàn ông này sao?
Huống chi kế tiếp còn là cực đêm, không cách nào ra cửa, mỗi ngày phải nhốt trong nhà.
Nghĩ mà sợ!
Ingrove ôm Hạ Thiên, đặt cô ngồi lên bàn, xuống xuống, chôn mặt vào nơi âm hộ của cô, cách một lớp quần thật mỏng, khẽ liếp láp âm đế nhô ra.
Quần lót bị nước miếng của cậu ta làm ướt thành một mảnh nhỏ, âm đế bị liếm ngứa. Giữa hai chân, dường như cũng tuôn ra chút chất lỏng ấm áp.
Ingrove cảm nhận được ẩm ướt truyền tới từ trong quần, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên, nói: \”Bảo bối, em ướt rồi.\”
Những người đàn ông xung quanh đều nhìn qua, ánh mắt nóng bỏng, rơi lên thân Hạ Thiên. Hạ Thiên ngượng ngùng gật đầu, mặc cho cậu ta cởi quần.
Hai chân thon dài trắng nõn bại lộ trong không khí, cánh hoa mập mạp cũng thế, lóe ra ánh nước. Ingrove ngậm lấy hoa huyệt, đầu lưỡi trêu đùa nuốt dâm thủy \”ừng ực\”.
Hạ Thiên nhìn thấy những người đàn ông khác cũng nuốt xuống một ngụm nước bọt, ánh mắt càng phát ra sự đói khát, giống như một bầy sói, vây quanh một con mồi, không kịp chờ tiến lên, nuốt cô vào bụng.
Yakai đứng gần cô nhất, trong đũng quần đã nhô lên một túp lều cao cao, nhìn em trai của mình tham lam nuốt lấy dâm thủy của Hạ Thiên, hầu kết trượt lên trượt xuống, đôi mắt màu xanh lam gần như phát ra ánh sáng màu xanh lục.
Một bữa tiệc tình ái dâm loạn thịnh soạn, sắp mở màn.