\”Nhưng là chồng tôi, hãy tuân thủ những quy tắc này. Đầu tiên, để lắng nghe tôi, khi tôi dạy cho bạn một cái gì đó, không hỏi làm thế nào tôi biết, miễn là cứ nghe theo mà học tập là được. \”
\”Thứ hai, nếu để cho các người tìm cái gì, như vậy liền đi tìm, không nên phản bác tôi nói loại vật này không tồn tại. Bạn chỉ chưa bao giờ nghe nói về nó!\”
\”Thứ ba, khi mùa xuân đến, chúng ta phải ra khơi, cho nên bây giờ bắt đầu phải chế tạo một chiếc thuyền lớn — có thể chứa toàn bộ người của chúng ta, hơn nữa còn có dư chỗ để cất giữ hàng hóa!\”
Mấy người đàn ông nhìn nhau. Một người đàn ông táo bạo hỏi một cách đáng kinh ngạc: \”Ra biển? Mọi người đều đi à?\” Không có đạo lý như vậy! Trước kia vẫn là một nửa đàn ông mỗi năm chia nhau ra biển buôn bán hoặc cướp bóc, còn lại một nửa đàn ông ở lại săn bắn cùng hầu hạ nữ chủ nhân, chưa từng có tất cả mọi người cùng nhau ra biển! Huống chi là mang theo nữ chủ nhân ra biển! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, tất cả bọn họ đều bị diệt vong!
\”Đúng vậy, tất cả mọi người cùng nhau ra biển.\” Mắt Hạ Thiên tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào những người chồng tương lai của mình, hiên ngang tuyên bố: \”Chúng ta phải trở thành bá chủ của biển này! Khi năm tới kết thúc, chúng ta sẽ trở thành đội tàu thương mại lớn nhất ở Bắc Âu!\”
Đám người được phát biểu dõng dạc của Hạ Thiên làm phấn chấn đến nóng cả người, dường như lập tức có thể xưng bá trên biển.
Mười hai người đàn ông, vui vẻ nhỏ giọng trò chuyện với nhau rời đi, chỉ đợi qua nghi thức đám cưới, sau đó có thể chính thức chung chăn chung gối với người phụ nữ mà mọi người cùng yêu, chơi huyệt mềm nhỏ của cô.
Nhưng Rafa lại có chút lo lắng. Ông ta đã từng ở trong đoàn hải tặc cỡ lớn, biết cuộc sống thập tử nhất sinh của bọn họ. Ông ta không hiểu, tại sao Hạ Thiên lại phải lựa chọn cuộc sống như vậy, mà không phải là ở lại nơi này, mỗi ngày sưởi bếp lò, tắm nhà tắm hơi, làm tình.
\”Rafa, con vẽ cho ba một bản vẽ, lát nữa ba đi giám sát bọn họ đóng thuyền.\”
Gareth lấy giấy bút ra cho Hạ Thiên. Cô vẽ qua loa vài đường, vẽ ra hình rẻ quạt — giống như mấy chữ V liên tiếp được nối lại với nhau bằng một thanh sườn ngang của sàn tàu.
\”Cái này gọi là xương rồng, lấy hình rẻ quạt như xương rồng làm chủ thể, ở bên trên thêm vào thân tàu, boong tàu và buồm, tàu như vậy tầm nước càng sâu thì càng ổn định, chạy càng nhanh.\”
Nếu cô nhớ không lầm thì kỹ thuật đáy tàu nhọn xương rồng này là bắt nguồn từ thời Đại Tống ở Trung Quốc, mãi đến thế kỷ thứ 19 mới truyền đến Châu Âu. Thời đại mà cô đang ở cùng lắm là chỉ khoảng thế kỷ thứ 5 thôi. Cô tin chắc, nếu tạo ra tàu loại này, tàu của cô bất kể tốc độ hay là số lượng chuyên chở đều an toàn, tuyệt đối sẽ thắng các đoàn tàu khác.
Đúng thật, Rafa nhìn bản vẽ, kinh ngạc đến cả người đứng sững ở đó nửa phút, mới nhớ mở miệng: \”Con… Con thật sự là không thể tưởng tượng nổi!\”
Hạ Thiên ngượng ngùng cười cười, nghĩ thầm, cũng không biết mình đánh cắp một ít quyền sở hữu trí tuệ này thì có khi nào ảnh hưởng đến tiến trình lịch sử hay không.
Nhưng mà không quan trọng, dù sao cũng không liên quan gì đến cô.
Giải thích xong lỗ bắt bu-long và chốt, lý thuyết sơ sơ về kỹ thuật, lại nói thêm một chút kỹ thuật chống nước. Tiếc là ở đây không có dầu cây Tung, tất nhiên cũng không có dầu cây Trẩu. Tàu của Trung Quốc đều dùng dầu cây Trẩu bôi ở mặt ngoài, ngâm chỉ gai vào dầu cây Trẩu và bùn nhét vào khe chống nước. Hạ Thiên thầm nghĩ, khó trách người Vikings bọn họ thống trị biển nhiều năm như vậy nhưng mãi đến thế kỷ 15 mới bắt đầu vươn ra toàn cầu — vẫn là do kỹ thuật chế tàu không ổn!
Nhựa đường và parafin còn chưa được phát minh, sáp ong thì quá xa xỉ, Hạ Thiên suy nghĩ một lát cũng không biết phải làm sao. Rafa nghe cô hình dung mấy thứ vừa đen vừa dính gì đó một hồi, khi thì lại nói thứ gì đó màu trắng có thể hòa tan được, nghĩ một lát, đột nhiên hỏi: \”Nhựa thông thì thế nào?\”
\”Nhựa thông?\”
\”Nhựa cây được chưng từ trong cây thông, vừa đen vừa dính, là một loại thuốc, bình thường dùng để chống thối rữa vết thương hoặc xử lý xác chết.\”
Chính là nó!
Nhựa thông phát minh sớm nhất cũng là vì ở Bắc Âu vận chuyển gỗ đường hàng hải quá dài, gỗ luôn bị ẩm mục, dùng nhựa thông bôi ở mặt ngoài chống phân hủy. Về sau cũng dần phát triển đến công dụng chống nước cho tàu. Xem ra bọn họ vẫn chưa nghiên cứu công dụng thật sự của thứ này!
\”Chúng ta cần sản xuất một ít nhựa thông, ba tính xem ước chừng cần bao nhiêu, khoảng trống giữa các tấm ván trên boong thuyền phải được lấp đầy, mặt ngoài cũng phải bôi một lớp!\”