Bước ra bên ngoài quán café, tôi cầm tay người yêu, mỉm cười quay sang nhìn cô bé đang giận dỗi quay mặt vào trong quán:
Không…điên à! – Cô bé vẫn mải nhìn vào trong nên không biết chúng tôi đang ở đây.
– Hơ…ai điên cơ? – Tôi hỏi lại, còn người yêu tôi quay mặt đi cười khúc khích.
– Ơ…là anh chị à? – Em ấy quay sang, bắt gặp chúng tôi đang đứng ngay bên cạnh.
– Ừ…tất nhiên rồi! Em tìm ai trong quán thế? – Tôi bật cười.
– Hứ…vậy ta chưa uống gì mà đã về rồi à! – Em ấy nhíu mày.
– Anh với chị vừa uống rồi! – Tôi quay sang nhìn, cô ấy đỏ mặt quay đi.
– Anh chỉ được cái nói linh tinh! – Cô ấy ngượng ngùng nói.
– Hở…hai anh chị uống gì thế?
– Thì…là uống ấy mà! – Tôi bối rối gãi đầu.
– Không gọi em…hai anh chị đi đánh lẻ à!
Cả hai chúng tôi đều đỏ mặt. Cô người yêu tôi gượng cười:
– Theo anh chị ra ngoài chơi một chút nào!
– Em mỏi chân lắm rồi…đứng từ nãy đến giờ! – Cô bé phụng phịu.
– Đáng đời…ai bảo em hay phá cơ! – Tôi trêu.
– Hứ…em phá anh chị bao giờ?
– Toàn phá anh…!
– Lúc nào…?
– Trước khi anh đến được với chị! – Tôi kéo người yêu mình vào sát người.
– Lúc đó…chẳng qua là…em thích anh thôi! – Cô bé đỏ mặt nói.
– Hơ hơ…! – Tôi ngẩn người ra.
– Em thực sự…muốn làm người yêu anh…nhưng mà…!
– Chị biết mà…! – Người yêu tôi mỉm cười.
– Vậy sao chị không nói gì?
– Vì chị muốn xem anh ấy yêu ai…! Cho em xin lỗi nha! – Người yêu tôi quay sang nhìn tôi nũng nịu.
– Và…đây là câu trả lời! – Tôi hôn lên môi cô ấy một cái nữa, mỉm cười nhìn cô bé của tôi đang ngượng chín người.
– Em…lúc nghe anh nói anh yêu chị ấy…em buồn lắm…!
– ……!
– Em đã nghĩ…người con trai như anh sẽ là người yêu của em…!
– ……!
– Lúc đó em chỉ muốn phá…vì em ghen…em ghen tức với chị…! – Cô bé nhìn người yêu tôi lo lắng.
– Không sao…em cứ nói đi! – Cô ấy mỉm cười.
– Em đã tìm cách…để hai anh chị phải xa nhau…không thể đến được với nhau…để…em có thể thế chỗ chị…! – Cô bé rưng rưng nhìn chúng tôi.
– ……!
– Rồi…em thấy được…không có cách nào có thể ngăn được hai người đến với nhau!
– ……!
– Vậy là em đành chấp nhận…sự thật…chấp nhận nhìn anh được hạnh phúc!
– ……!
– Chấp nhận rằng: nếu em yêu anh, em chỉ cần anh được hạnh phúc mà thôi! – Cô bé bật khóc, nước mắt lăn dài
trên khuôn mặt đáng yêu.
– ……!
– Em xin lỗi…em thật ngốc phải không? – Cô bé nhìn tôi, rồi nhìn người yêu tôi.
Hai chúng tôi im lặng…điều này quả thực chúng tôi cũng đã đoán được…nhưng cả hai đều không ngờ rằng…cô bé đứng trước mặt chúng tôi đây lại nặng tình với tôi như vậy.
Mỉm cười nhìn cô bé, tôi lấy tay lau nước mắt cho em ấy, nhẹ nhàng nói:
– Đúng…em thật ngốc…nhưng điều đó cũng đã qua rồi!
– …..! – Cô bé ngước lên nhìn tôi, ánh mắt bối rối.
– Anh không trách gì em…tình cảm là thứ mà ta không thể kiểm soát được…!
– …..!
– Vì vậy nên em đừng áy náy nữa…những gì đã qua…hãy để nó trôi qua một cách thực sự…đừng gợi lại làm gì nữa…!
– Dạ…em cảm ơn hai anh chị! – Cô bé ngượng ngùng nhìn hai chúng tôi.
– Không có gì…giờ để hai anh chị có một khoảng riêng với nhau…được chứ? – Tôi mỉm cười, kéo tay người yêu đi
về phía bờ biển.
Nơi đây…chúng tôi im lặng…mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng…
– Em không giận à? – Tôi quay sang nhìn cô ấy.
– Giận điều gì hở anh?
– Những điều anh nói lúc nãy…hay hành động vừa xong của anh…em không giận chứ?
– Ngốc…em hiểu mà…cô bé đó chỉ đang buồn thôi…!
– Ừm…!
– Anh…nếu anh không an ủi cô bé…thì anh chẳng phải là người mà em yêu đâu!
– Vậy à? – Tôi bối rối.
– Ừa…! – Cô ấy cười thật xinh, rồi tựa đầu vào vai tôi yên lặng.
– Vậy…em không ghen chứ?
– Hì…thực sự thì…em có ghen…!
– Hả? – Tôi ngạc nhiên.
– Ừa…ghen nhiều là đằng khác…nhưng em tin anh mà…! – Cô ấy tinh nghịch đáp.
– Vậy à?
– Em tin anh…sẽ luôn yêu em…sẽ không để ý đến một người con gái khác ngoài em!
– Sao em chắc chắn quá vậy?
– Hì…vì em hiểu anh mà…! – Cô ấy rúc vào lòng tôi, mỉm cười ngước lên.
Tôi xúc động vòng tay ôm lấy cô ấy vào lòng, mỉm cười nói:
– Ừm…có lẽ điều đó là đúng đấy…!
– Chưa ai biết trước điều gì đâu anh à…nhưng em luôn tin anh như vậy!
– Ừm…em cũng vậy nha…hãy luôn yêu và ở bên anh suốt cuộc đời này! – Tôi hơi ngượng một chút, nhưng câu nói của tôi là thật lòng.
– Hì…em hứa! – Cô ấy mỉm cười…nhưng thoáng buồn…
Cả hai chúng tôi ngồi im lặng, tựa vào nhau, cùng ngắm ánh hoàng hôn đang buông dần xuống…
Trước mắt chúng ta…có rất nhiều những sóng gió…mà ta không thể lường trước hết được…
Những giây phút mà ta…tưởng chừng sẽ mãi mãi không biến mất…chưa chắc đã là mãi mãi…
Ở cuộc đời này…không có gì là mãi mãi…ngay cả tình yêu…cũng sẽ như vậy…
Có những nỗi đau…mà ta không muốn chia sẻ với ai…nhưng se khiến chúng ta luôn đau…cả về tinh thần và thể xác…
Có những hạnh phúc…tưởng là bất tận…nhưng thực tế…không như vậy…
Và…có nhiều niềm vui…mà chúng ta không thể biết được…ẩn sau nó…là những nỗi buồn…nỗi đau…
Cuộc sống…không phải như là mơ…không phải cứ mong hạnh phúc là được…
Nhiều khi nỗi đau…khiến ta vững vàng hơn…sẵn sàng đương đầu với những sóng gió trên chặng đường đời…
Và một cái kết buồn…đôi khi…để lại cho người đọc nhiều cảm xúc hơn…nhiều suy ngẫm hơn về cuộc sống…hơn một cái kết có hậu…
– Hết –