Quán hôm nay khá vắng khách. Tuy vậy, mọi người đều phải quay ra nhìn hai cô nàng xinh đẹp ngồi cùng bàn với tôi, ánh mắt họ ghen tỵ đây mà… Mỉm cười, tôi để nàng ngồi vào trong, còn mình ngồi ra bên ngoài. Vừa ngồi xuống, cô ấy đã tựa đầu vào vai tôi, lặng yên ngắm nhìn xung quanh. Tôi quàng một tay qua vai cô ấy và kéo lại, cũng mỉm cười nhìn quanh.
– Hai anh chị tình tứ quá! – Cô bé hứ một tiếng.
– Hì…em ghen à! – Tôi cười, còn cô ấy đỏ mặt.
– Ừ…em ghen đấy!
– Ghen với ai? – Tôi vuốt nhẹ tóc cô ấy, lơ đãng hỏi.
– Với lại hai người…biết em chưa có người yêu mà hai anh chị chọc tức em à! – Cô bé lườm lườm chúng tôi.
– Anh chị không định thế…nhưng đây là những hành động thường ngày…phải không anh? – Cô ấy ngẩng đầu lên, tôi mỉm cười cúi xuống hôn cô ấy một cái, thật là dễ thương quá người yêu của anh…!
– Hứ…anh lại còn chọc em nữa! – Cô bé giận dỗi quay mặt đi chỗ khác, còn chúng tôi chỉ biết cười trừ.
– Thôi nào cô bé…! – Tôi lắc đầu, gọi hai cốc cappuchino rồi quay sang hỏi em ấy:
– Em uống gì?
– Hứ…giận rồi…không uống gì hết! – Cô bé hừ nhạt rồi quay mặt đi.
– Thôi em…trẻ con vừa vừa thôi…không ế đấy! – Người yêu tôi mỉm cười, nháy mắt với cô bé.
– Ế kệ em…chị có người yêu rồi chọc em phải không?
– Chị nào muốn vậy…! – Cô ấy cười nhẹ rồi tựa vào lòng tôi.
– Mà kể cũng lạ đó…tại sao lần đầu tiên hai người gặp…em thấy hai người ghét nhau cơ mà! – Cô bé thắc mắc nhìn chúng tôi.
– Sao em biết? – Tôi thắc mắc.
– Em nghe chị kể vậy!
– Em nói vậy là sao? Anh đâu có ghét em đâu? – Tôi cúi xuống véo má người yêu tôi một cái.
– Hứ…lần đầu gặp em anh chẳng như vậy là gì? – Cô ấy nhăn mặt.
– Đâu có…tại em bơ anh cơ mà!
– Hì…tại em làm vậy là để xem anh có kiên trì không thôi…! – Cô ấy mỉm cười.
– Và…anh đã thua em rồi! – Tôi thở dài.
– Hì…không sao…giờ anh là của em rồi…không có chuyện đó đâu! – Cô ấy tựa vào lòng tôi phụng phịu.
– Em cũng vậy! – Tôi kéo cô ấy lại gần hơn nữa.
Cả hai chúng tôi lại im lặng nhìn nhau. Sực nhớ ra là còn một đứa con gái hay đi xen ngang vào chuyện người khác, tôi vội quay sang nhìn cô bé:
– Em…ra ngoài chơi đi!
– Là sao? – Em ấy tròn mắt nhìn tôi.
– Là anh bảo em ra ngoài kia đứng chơi…bọn anh có việc riêng! – Tôi nhắc lại, vòng tay ôm lấy người yêu của tôi.
– Hứ…việc riêng gì…?
– Anh bảo phải nghe…không được cãi! – Tôi vờ trừng mắt nhìn em ấy.
– Hai anh chị cứ làm đi…em có làm gì đâu?
– Em hay phá lắm…để hai anh chị riêng tư một chút! – Tôi lắc đầu.
– Anh ấy nói đúng đấy…em ra ngoài một chút đi! – Người yêu tôi nhẹ nhàng nói.
– Hứ…thôi được rồi…vài phút nữa em vào đấy! – Cô bé giận dỗi bỏ ra ngoài cửa hàng, còn tôi và cô ấy ngồi lại.
Tôi đổi chỗ cho chúng tôi ngồi vào góc quán. Ở đó bày một chậu cây cảnh, góc này khá kín đáo…để có thể làm việc riêng.
Ngồi xuống ghế, tôi để cô ấy ngồi sát vào trong, còn mình ngồi bên ngoài. Cô ấy vừa ngồi xuống liền vòng tay ôm chặt lấy tôi, ngả đầu vào vai tôi. Tôi nâng nhẹ cằm cô ấy lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của người yêu mình. Qua đôi mắt, tôi có thể cảm nhận được tình yêu vô cùng mãnh liệt, niềm hạnh phúc vô hạn của cô ấy. Hai chúng tôi im lặng nhìn nhau, cô ấy thì thầm:
– Hôm nào cũng vậy à anh?
– Ừ! – Tôi mỉm cười.
– Anh không thấy chán à? – Cô ấy nhẹ nhàng hỏi.
– Không…còn em?
– Đương nhiên là không rồi…em luôn thấy hạnh phúc khi làm vậy! – Cô ấy cười thật xinh, rồi lại bối rối nhìn tôi, đôi má đỏ hồng lên.
Tôi mỉm cười…và rất từ từ…nhẹ nhàng…hai chúng tôi dần dần chạm vào nhau…
Nhẹ nhàng…tôi đã chạm được vào môi của cô ấy…và…một nụ hôn nhẹ nhàng…đầy quyến rũ của cô ấy khiến trái tim tôi như ngừng đập lại…hạnh phúc đến không ngờ…
Chúng tôi im lặng…trao nhau nụ hôn dài…đắm say và dịu ngọt vô cùng…tôi ôm chặt cô ấy vào lòng, cô ấy ngồi hẳn vào lòng tôi…cả hai vẫn hôn nhau. Đây luôn là giây phút hạnh phúc nhất của tôi, tất cả những lo toan phiền toái của cuộc sống bỗng dưng biến mất…tất cả thời gian như ngừng lại…chỉ có cô ấy và tôi mà thôi…
Cô ấy rời ra, nhìn tôi và cười thật hạnh phúc:
– Em yêu anh!
– Anh cũng yêu em…! – Tôi mỉm cười, ôm lấy cô ấy vào lòng mình, để đầu của cô ấy tựa hẳn vào vai tôi.
– Hi…hạnh phúc của em là khi bên anh! – Cô ấy thì thầm, còn tôi đỏ mặt.
– Em học ở đâu câu nói “tình cảm” vậy?
– Hì…em không nhớ…có lẽ là từ lâu rồi!
– Sao lại từ lâu?
– Vì…em đã định nói câu đó từ rất lâu rồi…mà không có dịp được nói!
– Em định nói với ai?
– Tất nhiên là với anh rồi, hỏi ngốc vậy? – Cô ấy nhìn tôi nhăn mặt.
– Hi…anh hỏi vui vậy thôi! – Tôi cười.
– Ừa…hi!
– Mai Linh…! – Tôi thì thầm.
– Dạ…! – Cô ấy nhẹ nhàng đáp lại.
– Em không thích như trước à?
– Có lẽ em quen vậy rồi! – Cô ấy cười.
– Anh thấy điều đó dễ thương hơn nhiều mà! – Tôi ngắm nhìn khuôn mặt của cô ấy.
– Ừm…có lẽ em cũng thấy nó dễ thương hơn…nhưng…! – Cô ấy ngập ngừng.
– Sao hả em?
– Điều đó…là một cô bé yếu đuối…hay khóc…! – Mai Linh nhỏ nhẹ đáp.
– Anh không thấy có gì khác biệt…anh vẫn thích vậy hơn! – Tôi lắc đầu.
– Anh không thấy khác à? – Cô ấy nhìn tôi như dỗi.
– Không hề…anh thích em của ngày xưa…và giờ em vẫn vậy! – Tôi bật cười.
– Hứ…vậy điều này không thay đổi được gì sao?
– Tất nhiên là không rồi…anh chỉ thích như vậy thôi…và em đang như vậy nè…!
– Vậy hở anh? – Linh tròn mắt nhìn tôi.
– Em có thể đổi lại được không? Hãy trở lại như ngày xưa ấy! – Tôi đề nghị.
– Sẽ khó lắm đây…em đã quen như thế này rồi!
– Em phải trở lại như trước chứ…em vốn là vậy mà! – Tôi mỉm cười.
– Hì…em sẽ cố gắng…!
– Ừ…cố lên nhé em yêu! – Tôi mỉm cười.
– Em làm điều này vì anh đấy…! – Cô ấy nhìn tôi nói nhỏ.
– Không phải em thích vậy sao?
– Không…em vẫn thích như bây giờ hơn…nhưng nếu anh muốn…em có thể trở lại với nó!
– Ừ…hãy như vậy đi…hãy là người mà anh yêu nhất đi!
– Ừa…em sẽ thay đổi dần…sẽ mất một thời gian đấy!
– Không sao…anh đợi được!
– Nhưng…hiện giờ em chưa đổi…anh hãy yêu em như em là chính em nhá! – Cô ấy ghé sát vào mặt tôi.
– Yên tâm…anh luôn coi em như vậy mà…nhưng nếu em là chính em…anh sẽ có quà cho em!
– Quà gì vậy anh? – Cô ấy hấp háy mắt nhìn tôi.
– Bí mật…khi nào em làm được…anh sẽ tặng! – Tôi đặt ngón tay lên môi cô ấy.
– Hi…nhớ đó!
– Yên tâm…anh nhớ mà! – Tôi gật đầu, nhẹ nhàng đặt lên môi cô ấy một nụ hôn rồi kéo cô ấy đứng dậy.
– Giờ ra chơi với cô bé nào! – Tôi kéo tay cô ấy ra ngoài, cô ấy mỉm cười, còn tôi gật đầu…
Còn một ngày để ngắm cơ mà…phải không em yêu?