Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương Đầu – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương Đầu

Đó là một buổi chiều mùa đông lạnh giá. Trời đang mưa khá lớn. Từng hạt mưa long lanh táp vào cửa kính của văn phòng. Anh lặng người, tạm ngừng công việc, khẽ ngả người ra đằng sau ngắm nhìn mưa rơi. Nhìn mưa rơi, anh bỗng nhớ lại những lúc cùng nàng dạo chơi dưới mưa. Tiếc là dạo này nàng bị cảm nên hai người chưa có dịp đi. Và rồi từng kỉ niệm của ngày xưa, của thời học sinh sinh viên và của ngày đầu tiên anh gặp nàng, người anh yêu tha thiết lại chợt ùa về. Anh bất giác mỉm cười.

Hơi ngạc nhiên khi bỗng chuông điện thoại vang lên bài “Kiss The Rain”, đây là bản nhạc mà anh và người yêu rất thích nghe. Và hai người để riêng bài này cho nhau. Khẽ nhíu mày chút xíu, anh cầm điện thoại lên. Dòng chữ “My Love” xuất hiện trên màn hình. Anh ngạc nhiên không biết hôm nay nàng gặp chuyện gì mà lại gọi cho anh trong giờ này, anh vội bấm máy nghe:

 

– Alô, anh…à ? –  Anh chưa kịp nói gì thì nàng đã mở lời trước, giọng nàng nghe buồn vô cùng.

– Ừ…anh đây, có chuyện gì vậy em? – Anh cảm nhận được có điều gì không ổn, nên lo lắng hỏi, để rồi nhận ra mình cảm thấy sợ diều nàng sắp nói ra, dù anh chưa biết nàng định nói gì.

– Em…sắp phải sang nước ngoài…rồi anh! – Nàng run run khẽ nói với anh, nàng vẫn đang cố gắng để không khóc.

 

Anh chợt sững người, cảm thấy hụt hẫng ghê gớm, hình như anh không thở được, chuyện này quả thực anh không chuẩn bị tâm lí đón nhận nên giờ mới như vậy. Anh vô ý đánh rơi chiếc điện thoại xuống đất, nhưng chưa nhặt lên. Giọng nàng hốt hoảng gọi anh qua điện thoại:

 

– Anh à, anh có sao không? Anh…anh có nghe em nói không? – Nàng hoảng sợ khi thấy anh không trả lời.

 

Giật mình, anh vội cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên.

 

– Anh đây, anh không sao, chỉ… – Anh không nói được hết câu.

– Anh…sao vậy…? – Nàng khẽ hỏi.

– Vậy bao giờ…em đi ? – Anh thẫn thờ hỏi, dường như không biết mình vừa hỏi câu gì.

-…Chắc khoảng…tháng sau thôi anh à! – Nàng ngập ngừng khẽ đáp.

 

Hai đứa im lặng một lát…

 

– Em…ra gặp anh luôn nhé! – Anh chợt nói.

– Ừa, vậy…khoảng 5 phút nữa ở quán cafe bọn mình hay đến nha anh! – Nàng đồng ý ngay.

– Ừ vậy đi!

 

Anh vội vàng cúp điện thoại, mặc chiếc áo khoác vào, không quên quàng chiếc khăn len nàng tự tay đan và tặng cho anh vào dịp Valentine và chạy nhanh ra ngoài. Trời vẫn đang mưa nặng hạt, nhưng anh không để ý đến mà chỉ phóng xe thật nhanh đến quán cafe “Kỉ Niệm”. Đây là quán cafe lần đầu tiên hai người hẹn nhau, là nơi xảy ra rất nhiều chuyện vui buồn, giận hờn giữa anh và nàng. Họ rất thích không gian yên tĩnh và lãng mạn nơi đây.

 

Bước vào quán, anh ngồi xuống chiếc bàn cạnh cửa sổ, thẫn thờ nhìn ra ngoài. Vài phút sau, nàng từ ngoài đi vào. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo len màu hồng, quần jean, gương mặt xinh đẹp trang điểm hơi vội vàng, nhưng trông nàng vẫn rất hấp dẫn và có sức hút mãnh liệt. Khi nàng bước vào, hầu hết mọi người, dù đã quen hay chưa quen với việc nàng thường vào đây,cũng phải quay lại nhìn một cách ngưỡng mộ. Khi nàng ngồi xuống bàn anh thì mọi người dường như tỏ ra ghen tị với anh.

Nhưng anh nào để ý đến những điều đó, điều quan trọng nhất đối với anh lúc này là gặp nàng và nói chuyện với nàng. Nhìn nàng bước vào, vẫn luôn xinh đẹp và đáng yêu như ngay đầu tiên hai người gặp nhau, anh chợt cười nhẹ. Nhưng rồi nghĩ đến điều khiến hai đứa gặp nhau lúc này mà anh chợt tắt nụ cười, thay vào đó là tâm trạng buồn bã như lúc đầu. 

Và nàng nhìn thấy anh đang im lặng nhìn ra ngoài như vậy, nàng liền gọi cho anh và nàng một cốc cà phê. Thấy anh không quay sang, nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay anh và hỏi:

 

– Anh đang nghĩ gì thế ?

– Ừ…anh…! – Anh buồn bã lên tiếng, vẫn chưa nhìn nàng.

– Anh…nhìn em này! – Nàng yêu cầu.

– Ừm…! –Anh chậm rãi quay sang.

 

Trước mắt anh, nàng trông đẹp lung linh, có chút bí ẩn. Ẩn sau vẻ lạnh lùng của nàng là một tâm hồn mong manh, dễ vỡ.

 

– Anh đang nghĩ lăng nhăng gì đúng không? – Nàng đang cố giúp không khí giữa hai đứa trở nên vui vẻ hơn.

– Không mà….! – Anh nhẹ nhàng nói.

– Rõ ràng là có! – Nàng nheo mắt nhìn anh.

– Không anh…có nghĩ gì đâu…đang nhìn mưa mà!

– Anh lạ chưa, hẹn em ra đây mà lại ngồi ngắm mưa à! – Nàng phụng phịu nói.

– Anh…xin lỗi, anh…không…! – Anh bối rối.

– Hứ, tạm tha cho anh lần này đó, lần sau còn như thế thì đừng trách! – Nàng khẽ trách anh.

– Ừ, sẽ không có lần sau đâu em!

– ………

– ………

 

Họ lại im lặng nhìn nhau, không biết nên nói gì. Nỗi buồn vẫn bao trùm hai người. Và cuối cùng nàng lên tiếng trước:

 

– Vậy là em…sắp phải đi rồi, anh à! – Nàng trở nên trầm lặng hơn.

– Em…đi khoảng bao lâu? – Anh khó nhọc hỏi nàng.

– Em…..cũng không biết….! – Nàng khẽ nói.

– Vậy em có thể quay về…được không? – Anh run run hỏi.

– Chắc…không được đâu…anh à, em… – Nàng không nói được hết câu, đôi mắt đã ngân ngấn nước.

– Nếu em không…..

– ……  – Nàng im lặng cúi đầu,  có giọt nước mắt khẽ rơi xuống dù cho nàng đã cố kìm nén.

 

Anh biết là nàng không thể. Ông bác muốn nàng sang sinh sống bên nước ngoài và lấychồng bên đó. Anh nghĩ đến chồng nàng tương lai không phải là mình mà lòng đau như cắt, và anh đang cố muốn giữ lấy nàng thật chặt trong vòng tay của mình.

– Vậy…giờ…chúng ta….– Anh gần như cảm thấy tim mình thắt lại khi nói câu này, và cuối cùng không đủ can đảm để nói hết câu.

 

Khi anh vừa nói đến đây, nàng bật khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, rồi nàng bỗng khóc nấc lên, anh vội sang ngồi với nàng, khẽ ôm nàng vào lòng. Nàng ôm anh thật chặt, áp mặt vào vai anh và thổn thức:

 

– Hức…hu…em không muốn…xa anh…hức! – Nàng nghẹn ngào.

 

Khẽ vỗ về nàng, anh thấy lòng mình cũng nhói lên. Rồi anh cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đang run rẩy nàng, cảm nhận nỗi đau khiến cả hai dường như không thở được nữa.

 

Cơn mưa ngang qua nơi nào

Khi mùa đông gần đến đây

Lặng lẽ nhìn, cảnh đổi thay

Rồi nước mắt chợt rơi xuống

Khẽ thấm ướt cả kí ức

Khi giờ đây có một ai

Đã mãi xa, không quay lại.

Lặng lẽ, lặng lẽ nhìn mưa…

 

Hai người cứ ngồi như vậy thật lâu, cuối cùng nàng khẽ lên tiếng:

 

– Anh… đi dạo với em…một chút…được không?

– Ừ, ta đi nào!

 

Nói rồi anh và nàng cùng đứng dậy,  anh trả tiền rồi nhanh chóng cùng nàng ra ngoài.Anh và nàng nắm tay nhau đi dạo trên con đường thân thuộc ngày xưa. Họ đi thật chậm. Có lần anh thả tay nàng ra, để có thể nhìn nàng bước đi một mình. Nhưng chưa đầy một giây, nàng ngỡ ngàng quay nhìn anh thắc mắc, ánh mắt buồn xa xăm. Thế là anh lại tiến tới và nắm chặt lấy tay nàng, trong lòng vừa vui vừa buồn. Vui vì nàng yêu anh thật nhiều, và buồn vì không biết sau này khi không có anh bên cạnh thì nàng sẽ ra sao, sẽ hạnh phúc được không…

 

Họ đi dạo gần bờ biển, ngắm nhìn ánh hoàng hôn buông xuống, gió lạnh khiến nàng run rẩy, và có thể vì nàng sắp bật khóc lần nữa, nhưng nàng vẫn tiến lại gần biển…

 

Lúc đó anh vội vàng kéo nàng lại, rồi ôm chặt nàng vào lòng…

 

Nàng áp mặt vào vai anh khẽ thút thít như ngày xưa…

 

Hai người vẫn đi tiếp và tưởng sẽ không ngừng lại nếu như…

 

Từ xa, một chiếc ôtô lao nhanh về phía họ. Người tài xế dường như đã ngủ gật. Nàng vẫn đang nhìn vu vơ nên không biết. Anh biết một trong hai người không thể tránh kịp nữa. Khoảnh khắc ấy,  anh không chần chừ thêm chút nào, đẩy mạnh nàng sang bên cạnh. Nàng loạng choạng,quay sang nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, như không thể tin được anh vừa làm điều này. Anh không còn kịp để giải thích. 

Tất cả chỉ xảy ra trong vài giây, và khi anh vừa kịp nhìn nàng thì đã bị hất mạnh lên trên nóc ôtô, rồi ngã lăn xuống mặt đường. Chiếc ôtô dừng hẳn lại. Nàng vội lao ngay đến chỗ anh nằm, ôm chầm lấy anh, òa khóc :

 

– Không!…. Anh đừng…hu.hu!.. -Nàng không nói được tiếp được mà gục đầu xuống người anh khóc.

 

Anh đã không còn thấy đau nữa, nhưng người anh lạnh dần. Khẽ nắm lấy tay nàng, anh đặt vào đó chiếc nhẫn đã từ lâu anh muốn được thấy nàng đeo nó. Nhìn chiếc nhẫn, nàng khẽ cười trong nước mắt, rồi lại nức nở…

 

– Em…hãy đeo nó nhé, em yêu! Anh…không sao đâu…! – Anh khẽ trấn an nàng.

 

– Nếu em…không rủ anh…đi thì…đâu xảy ra chuyện này…hức…lỗi tại em! – Nàng vừa khóc vừa tự trách mình.

 

Cố gắng đưa tay lên lau nhẹ nước mắt cho nàng, anh nói:

 

– Em… đừng khóc…!

 

– Em…em yêu anh, xin anh… hãy sống vì em… hu!

 

– Anh…cũng yêu em! – Giọng anh yếu dần.

Cuối cùng khi anh không còn đủ sức nữa, chợt có tiếng xe cấp cứu đến, ánh mắt nàng nhìn anh đầy hi vọng. Rồi thấy mọi người vội vã đến gần, anh mỉm cười, chợt xung quanh tối dần đi, và anh không còn biết gì nữa…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.