-Em nói vậy…có nghĩa là…! – Tôi run rẩy nói…
-Đây…anh xem đi…! – Nàng mở tập tài liệu ra… Một đống giấy tờ bêntrong…có cả những chữ viết tay của em ấy…và những tờ hóa đơn màu đỏ…
Tôikhông đủ can đảm để có thể xem những thứ đó, tôi nhắm mắt lại…dựa người vàocánh tủ rồi nhẹ nhàng nói…
-Em…đọc hộ anh…được không…?
-Vâng…! – Nỏi rồi nàng hắng giọng đọc lên…
“NguyễnNhư Ngọc, là người con thứ hai trong gia đình. Anh của Ngọc là Nguyễn ThànhKiên, bố là Thanh Tùng, mẹ là Ngọc Huyền. Gia đình giàu có, được bố mẹ chiềunên Như Ngọc trở thành cô gái khá ăn chơi… Nhờ vào vè đẹp của mình mà cô đượcrất nhiều đứa con trai quan tâm đến. Cô từng là người yêu của Thành, một công tửnhà giàu và là một tay chơi. Nhưng có vẻ như cô ấy không yêu Thành, vì bằng chứnglà vài ngày sau khi chính thức là người yêu, Thành đã bắt gặp được Ngọc đangtay trong tay với người khác. Mọi việc cứ thế tiếp diễn cho đến khi người bố củacô đột ngột qua đời sau khi bị đột quỵ… Sau khi ông nhận được tin dữ…
Côấy đã khóc…khóc suốt ngày đêm… Lần đầu tiên cô ấy khóc… Và rồi cô nhậnra…mình phải trả thù cho người cha…phải khiến cho người đã gây ra nỗi đaucho cô phải chịu những đau đớn gấp nhiều lần… Cô trở nên khác hẳn, cô chú tâmvào học, cô tìm thông tin về người đã khiến bố cô bị như vậy… Và Như Ngọc đãtìm ra… Cô tìm cách tiếp cận con trai người đó, tìm mọi cách để chiếm đượctình cảm của người đó rồi sẽ lạnh lùng bỏ mặc người đó… Để người con trai đóphải chịu nỗi đau mà cô đã phải chịu khi mất đi người mình yêu nhất…”
Tôivẫn im lặng nghe nàng đọc… Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra…sự thật…sự thậtquá phũ phàng…tôi đã quá mù quáng… Chính vì em ấy mà tôi đã khiến Mai Trang- người con gái mà tôi yêu nhất bị tổn thương nhiều lần, chỉ vì nghĩ rằng mìnhphải toàn tâm toàn ý với Như Ngọc…
-Em…sao em có được những thông tin này…? – Tôi hoài nghi hỏi.
-Con bé Thủy nó đồng ý làm người yêu của thằng mà anh gặp trong bệnh viện để cóthể tiếp cận với Như Ngọc! – Nàng từ tốn giải thích.
-Vậy…hóa ra hắn là người của Ngọc? – Tôi thẫn thờ.
-Ừa…!
Tôingồi ngẩn người ra, rồi…
-Hahaha…! – Tôi chợt bật cười như điên…cứ ngồi tựa vào tủ mà cười…
-Trần Đức An…anh làm sao vậy? – Nàng hoảng sợ nhìn tôi… Lần đầu tiên tôi thấynàng gọi tên tôi đầy đủ như vậy…
Cơncười qua đi… Tôi chợt nhận ra mình đang giận…cực kì khủng khiếp… Cơn tứcgiận mà tôi chưa bao giờ gặp phải… Này bùng lên trong tôi…không gì dập tắtđược nó… Tôi cố gắng nhín nhịn, quay sang nói với nàng…
-Mai Trang…em ra khỏi phòng đi…để anh ngồi một mình! – Tôi run rẩy cố gắngkiềm chế lại.
-Không được…lúc này anh đang…! – Nàng lắc đầu.
-Ra khỏi đây ngay…không em sẽ phải hối hận…! – Tôi hét lên…
-Anh…sao anh…? – Nàng mở to đôi mắt sững sờ nhìn tôi.
-Ra khỏi đây…hay em muốn anh phải van xin em hả? – Tôi hét lên, quay lại đập vỡcái đèn trong phòng, kể ra lúc đó tôi hơi điên thật.
-Anh…bình tĩnh lại đi…! – Trang gằn giọng, trông nàng lúc đó quả thực rấtđáng sợ, nhưng tôi đang bực, tôi chẳng sợ điều đó.
-Chuyện như vậy em bảo anh bình tĩnh được sao…? – Tôi tức tối hét lên.
-Dù sao chuyện đó cũng đã qua rồi…! Anh không cần phải như vậy…! – Giờ đếnlượt nàng hét lên với tôi.
-Sao…giờ em ghen à…? – Tôi bật cười mỉa mai…chẳng hiểu lúc đó tôi nghĩ cáigì nữa.
-Anh…anh mà còn nói với giọng như vậy thì đừng trách em…! – Nàng rưng rưngnước mắt, giọng nói đầy phẫn uất.
-Trách em…em định làm gì anh? – Tôi hờ hững nói.
-Chát…! – Mai Trang bước lại gần tôi và vung tay tát tôi một cái…
Cáitát khiến tôi chợt tỉnh ra… Lí trí quay trở lại…tôi chợt nhận ra mình đãlàm tổn thương nàng một lần nữa chỉ vì cơn nóng giận với em Ngọc. Sau khi táttôi một cái khá đau, Mai Trang đưa tay gạt nước mắt rồi định bỏ chạy… Nhưngtôi đã nhanh chóng giữ chặt lấy tay nàng…rồi kéo nàng lại và ôm chặt vàolòng…
-Bỏ em ra…hức…! – Nàng đấm vào liên tục vào vai tôi…nhưng tôi vẫn giữ chặtlấy nàng.
-Anh xin lỗi…đừng giận anh nhé…! – Tôi thì thầm…vỗ nhẹ lên lưng nàng an ủi.
-Anh…ngốc lắm…hức…! – Nàng dụi đầu vào vai tôi…nói khẽ…
-Anh phải đi nói chuyện với Ngọc…! – Tôi buông nàng ra rồi đi vội ra cửa…
-Không…! – Nàng giữ chặt lấy tôi…
-Anh không cần phải làm vậy…dù sao đó cũng là quá khứ…còn em…anh khôngnghĩ đến cảm xúc của em…ư…hức…? – Nàng đau khổ nói.
-Anh…! – Tôi cúi đầu.
-Nếu anh không cần em thì…! – Nàng chưa nói hết câu, tôi đã đưa tay che miệngnàng lại…
-Em đừng nói vậy…chỉ là anh đang bực vì mình bị lừa dối thôi…! Anh yêu emmà…! – Tôi xoa đầu nàng.
-….! – Mai Trang không nói gì, nàng định đưa tay gạt nước mắt… Tôi nhẹ nhàngnắm lấy bàn tay nàng và áp vào má mình… Gạt nhẹ nước mắt của nàng rồi hôn nhẹlên trán nàng… Mai Trang đỏ ửng mặt, nàng ngượng ngùng cúi xuống.
-Kìa anh…bố anh mà thấy…! – Nàng cắn môi ngại ngùng.
-Không sao đâu…! Em quên cửa phòng khóa rồi à? – Tôi cười gian.
-Anh…định làm gì? – Nàng đỏ mặt lí nhí.
-Có làm gì đâu? Giờ ta đi ăn nhé…? – Tôi phì cười.
-Ừa…đi thôi anh! – Nàng mỉm cười kéo tay tôi đi…