Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 98 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 98

Mộtđám con trai cầm gậy gộc, mặc đồ đen đang xuống xe và tiến về phía tôi…

-Bình tĩnh…không được sợ…! – Tôi tự trấn an mình, thế nhưng người đã bắt đầurun.

-Ê thằng kia…lại đây bọn anh hỏi! – Một ông anh gọi tôi.

-Dạ…có chuyện gì vậy mấy anh? – Tôi nhìn quanh tìm đường thoát.

-Ra đây…bọn anh hỏi chút! – Ông bắt đầu mất kiên nhẫn.

Tôigiở chiêu đánh lạc hướng kinh điển, chỉ tay về cuối đường và hét lên…

-Cảnh sát…!

Tứcthì…mấy ông giật mình quay sang… Thừa lúc đó, tôi vội vàng chạy ngược trở lạivào trong rạp chiếu phim, vì đường ra đã bị mấy ông chặn mất rồi… Tôi chạy thẳngvào nhà vệ sinh, chốt luôn cửa lại…

-Bọn mày chia ra tìm từng phòng cho tao…! – Một ông hét lên, cả bọn vội vã laođi ngay.

Bọnhọ mở từng cửa phòng ở tầng một, mặc kệ cho mấy ông bảo vệ ngơ ngác không hiểuchuyện gì. Tôi hé mắt ra nhìn quanh, không thấy ai tôi liền lẻn ra, định chạyvào kéo Mai Trang đi cơ mà chỗ đó có mấy ông đang tiến đến.

-Trang…anh đến ngay đây…! – Tôi tức tốc chạy vòng ra đằng sau…chắc chắncánh cửa phòng nàng đang ngồi phải thông sang phòng khác. Tôi chạy như chưa từngđược chạy, không hề để ý là mình đang sắp hết hơi, trong đầu chỉ có một ý nghĩduy nhất…

-Mình nhất định phải cứu nàng…! – Tôi vừa nghĩ vừa chạy thật nhanh, đến trướcmột cánh cửa tôi cho là thông với phòng nàng đang ngồi…tôi ghé mắt nhìnvào…

MaiTrang đang ngồi co ro ở một góc phòng, hai tay ôm chặt lấy mình… Cả người runlên vì sợ… Ngoài kia, tiếng người nói ngày một gần hơn… Thỉnh thoảng nàng lạiđưa tay nắm chặt lấy chiếc vòng cổ… Đó là chiếc vòng mà tôi tặng nàng cáchđây mấy hôm…

-Trang ơi…! – Tôi hào hứng phóng xe sang nhà nàng, lúc đó trời tối om, ngoàiđường khá lạnh.

-Ơi…! – Nàng từ trong nhà vội chạy ra xem tôi có chuyện gì không.

-Em lại gần hơn đi…! – Tôi bước xuống xe, mỉm cười nói.

-Hi…chuyện gì vậy? – Nàng mỉm cười lại gần tôi hơn.

-Giờ em nhắm mắt lại đi…! – Tôi hồi hộp nói, tay đã cầm sẵn món quà.

-Hì…có gì bí mật thế…! – Nàng nhắm mắt.

Tôinhẹ nhàng cầm sợi dây chuyền và đeo vào cổ nàng… Sợi dây chuyền bạc có hình cỏbốn lá… Lấp lánh trong đêm đông… Mai Trang sững sờ nhìn tôi…

-Chiếc vòng cổ này tượng trưng cho sự may mắn…! Đó là điều mà anh luôn mong muốncó được…! Nhưng giờ đây…anh biết điều may mắn nhất của anh là được gặpem…và yêu em…! Anh tin chúng ta sẽ đi xa hơn trong tình yêu này…! Anh yêuem…!

-…!

-Em sao thế? – Tôi vội hỏi khi thấy mắt nàng long lanh.

-…!

-Em…không thích à…? – Tôi thắc mắc.

-Em yêu anh…! – Nàng ôm chầm lấy tôi…bật khóc…nhưng vì hạnh phúc…

Trởlại với hiện tại, tôi đưa tay tắt đèn căn phòng đi… Vì nàng để hé cửa nên dễcó khả năng bị phát hiện. Đợi một lát cho mắt quen dần bóng tối, cũng đúng lúctôi đang lại gần nàng thì có một tên từ từ lại gần cánh cửa.

Tôilao đến chỗ nàng, bịt miệng nàng lại kẻo cô nàng sợ quá lại hét lên rồi kéonàng chạy nhanh ra khỏi căn phòng, đúng lúc tên kia đạp tung cửa vào… Tôi vộikhóa cánh cửa lại, quay sang nhìn nàng trấn an…

-Anh đây…đừng sợ…! – Rồi tôi bỏ tay ra. Mai Trang thở nhẹ ra, nàng run run hỏi…

-Anh…sao anh lại ở đây? Em tưởng…?

-Anh vừa ra đến cổng thì gặp bọn này nên…!

-Ầm! – Tiếng xô cửa rất mạnh từ bên trong, cả hai đứa tôi không hẹn cùng nhìnnhau. Mai Trang sợ hãi nhìn tôi… Nắm lấy tay nàng, chúng tôi vội vàng chạy thậtnhanh… Các cửa ra tầng dưới đã bị mấy tên đó phong tỏa.

-Mấy ông bảo vệ biến đâu mất trong cái lúc quan trọng này chứ…! – Tôi bực mìnhnghĩ thầm… Nhưng không còn cách nào khác…tôi quay sang nhìn nàng…

-Em có tin anh không…?

-Anh định làm gì…? – Nàng níu tay tôi lại.

-Em có tin anh không? – Tôi nhìn thẳng vào mắt nàng và hỏi lại.

-Em tin anh…! – Nàng gật đầu quả quyết, nắm chặt lấy tay tôi hơn.

-Vậy chạy theo anh…! – Nói rồi tôi chạy thật nhanh về phía một tên đứng chặn cửa,chỉ bằng một nhát đòn nhanh và gọn, tôi đã khiến hắn nằm bất tỉnh trên sàn…Trước khi bọn chúng kịp nhận ra, tôi đã cầm tay nàng chạy thật nhanh ra bênngoài… Cả bọn đuổi theo… Tôi và nàng cố gắng chạy thật nhanh… Được mộtlúc, tôi thấy khá mệt, còn Mai Trang thì cố gắng chạy theo, trông nàng như sắpxỉu đến nơi… Tôi vừa dừng lại, Mai Trang đã lảo đảo suýt ngã xuống đường, maylà tôi kịp đỡ lấy nàng.

-Em đi được nữa không…? – Tôi lo lắng.

-Em…đi…được…! – Nàng thở không ra hơi nhưng vẫn cố gắng nói.

-Thôi lên đây anh cõng…bọn mình chạy vào đây nấp…! – Rồi không đợi nàng đồngý, tôi đã kéo nàng lên lưng mình rồi rẽ nhanh vào một cái ngõ, chúng tôi nấpvào sau một chiếc xe ôtô.

Đợicả đám đuổi theo chúng tôi chạy vượt qua ngõ, tôi quay sang hỏi nàng…

-Trang…em mệt lắm không…có cần anh…? – Tôi ái ngại nhìn nàng.

-Hì…em mệt chứ…nhưng đỡ hơn rồi…! – Nàng gượng cười.

-Lên đây anh cõng về nhà…! – Tôi quay lưng lại.

-Dạ…!

MaiTrang trèo lên lưng tôi, nàng nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy cổ tôi. Tôi nhìn quanhrồi đi tiếp vào trong ngõ… Ngõ này thông sang phố gần nhà tôi… Cả tôi vànàng đều im lặng…mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình.

-Chuyện này là sao vậy em? – Tôi chợt hỏi.

-Em…! – Nàng ngập ngừng.

-Liệu những tên kia có liên quan đến chuyện này không? – Tôi nhìn xa xăm.

-Chắc…có…! – Nàng thở dài.

-Nói cho anh biết đi…em và Thủy biết những gì…? – Tôi ngước lên nhìn nàng.

-Không nhiều đâu anh…nhưng khá quan trọng…! – Nàng khẽ nói.

-Ừm…vậy chuyện gì nào?

-Anh về nhà nhanh đi…em nói cho…! – Nàng giục tôi.

Thếlà tôi vội vàng chạy về nhà, tự dưng không thấy mệt mỏi nữa… Tôi hầu như quênluôn là nàng đang ở trên lưng nếu mẹ tôi không nói…

-Hai đứa đi chơi về đấy hả? – Bố tôi ngước lên nhìn lúc tôi đang cõng nàng bướcvào trong nhà.

-Ơ dạ…! – Tôi giật mình.

-Cháu chào bác…! – Nàng tươi cười rồi nhảy xuống đất.

-Chào cháu…! – Ông mỉm cười…bố tôi quý nàng lắm… Thỉnh thoảng ông lại nhắctôi cố giữ lấy nàng…

-Con bé ấy ngoan và giỏi phết đấy…! Con cố mà học đi…rồi bố mẹ cho cưới nó về!- Bố tôi trêu.

-Dạ…! – Tôi đỏ mặt gãi đầu, còn Mai Trang thì ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác.

-Hai đứa vào trong nhà đi…tưởng ở lại thăm con Thủy chứ…! – Bố tôi vỗ vaitôi rồi bước ra ngoài, dạo này trông ông không được khỏe lắm…

Chỉcòn lại hai đứa, tôi và Trang ở trong nhà… Tôi vội vàng chạy lên phòng em Thủy.Đẩy nhẹ cánh cửa ra, tôi ngó vào trong…

Bêntrong phòng em ấy toàn màu hồng… Từ giường đệm đến khăn trải bàn và thảm đềulà màu hồng… Tôi cúi xuống ngăn tủ của em ấy…run rẩy cầm chìa khóa đưa vào ổkhóa.

Cánhcửa tủ mở ra… Bên trong, một tập tài liệu được gói cẩn thận, bên ngoài đề chữ“Nguyễn Như Ngọc” và ảnh của em ấy.

Tôirun rẩy cầm xấp tài liệu đó ra… Đặt nó xuống đất rồi nhìn đăm đăm vào đó…Không phải tôi không muốn xem những điều đó… Mà tôi sợ phải biết sự thật…sựthật về người con gái mà tôi từng yêu…

MaiTrang lặng lẽ đi vào, đóng cánh cửa phòng rồi khóa lại… Nàng ngồi xuống, đốidiện với tôi.

-Có lẽ đã đến lúc…anh phải biết sự thật…! – Nàng nói khẽ.

-Ừm…! – Tôi ậm ừ.

-Anh đã bao giờ thắc mắc…vì sao mà Ngọc lại có thể yêu anh nhanh đến vậykhông? Vì sao chỉ có mấy buổi mà bạn ấy đã yêu anh rồi không?

-Anh…cũng có lúc anh tự hỏi như vậy…! – Tôi nhắm mắt.

-Chắc chắn bạn ấy có những hành động lạ lùng trong thời gian yêu anh! Anh…thỉnhthoảng có nhận thấy những gì bất thường trong hành vi của bạn ấy không? – Nàngnắm lấy tay tôi, hỏi khẽ.

-Anh…có…!

-Anh có thắc mắc vì sao không?

-Vì sao…? – Tôi nhìn nàng.

-Vì bạn ấy không hề yêu anh…tất cả chỉ là dối trá…! Chỉ là sự lừa dối có mụcđích mà thôi! – Nàng chậm rãi nói…từng chữ như cứa vào lòng tôi…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.