Tôi sững sờ nhìn em ấy…miệng lắp bắp…
-Anh Thư…cậu làm gì vậy…!
-Huhu…cậu là…đồ vô tâm…! – Em ấy khóc.
-Cậu…đừng làm vậy nữa có được không? – Tôi buồn buồn hỏi, đẩy nhẹ em ấy ra.
-Làm gì cơ…?
-Đừng thích mình nữa…làm ơn…! – Tôi nhắm mắt…biết là không thể ngăn được tình cảmnhưng tôi vẫn ngốc nghếch nói ra.
-Huhu…giá mà mình làm được…! – Em ấy nức nở.
-Cậu làm được…! – Tôi nắm chặt vai em ấy…nhìn thẳng vào đôi mắt đó mà nói.
-Huhu…mình mạnh mẽ hơn Trang…dễ thương hơn Trang…học giỏi hơn cậu ấy…vậy sao cậulại thích cậu ấy chứ không phải mình…huhu…!
-…! – Tôi bối rối không biết nói gì.
-Mình đến trước cậu ấy mà An…! – Em ấy thổn thức.
-Không phải…! – Tôi nói bằng một giọng khản đặc.
-Sáng nay…tuy sợ nhưng mình không hét như Trang…chỉ im lặng chịu đựng…và lúc nãycũng vậy…cậu có biết mình làm vậy vì ai không…?
-Mình…! – Tôi thở dài.
-Vì cậu đấy…đồ vô tâm ạ…! – Nhỏ đấm mấy cái vào người tôi và khóc…
-Thôi nín nào…đừng để mình phải khó xử vậy chứ…! – Tôi thở dài…vỗ nhè nhẹ lênlưng em ấy.
-Mình…có cơ hội không…? – Em ấy thút thít.
Tôinhún vai không đáp…quay người bỏ ra khỏi nhà vệ sinh. Tôi bước ra bên ngoài…tiếngcủa em ấy chợt vang vọng lần cuối…
-Mình sẽ chờ cậu…nhớ đấy…mình sẽ chờ…! – Em ấy hét lên…
Tôithở dài…bước lại vào phòng chiếu phim… Trang vẫn đang nằm im trên ghế…nhưng tôibiết nàng đang giả vờ ngủ…bằng chứng là thấy tôi lại gần nàng
vội nhắm mắt lại…
-Trang…dậy đi nào…! – Tôi thì thầm.
-…!
-Dậy đi…bọn mình qua thăm em ấy.xem thế nào…!
-…!
-Kệ em đấy…anh đi đây…! – Tôi nhún vai giả vờ đứng dậy, cứ nghĩ nàng sẽ phải bậtdậy ngay.
-Ừ…anh cứ đi chơi với Thư đi…! – Nàng nói nhỏ, nhưng tôi nghe như có sét đánhngang tai.
-Ý em là sao? – Tôi cứ ngỡ mình nghe nhầm.
-Chẳng phải lúc nãy hai người bỏ khỏi phòng chiếu sao? Không có tôi chắc hai ngườivui lắm…! – Nàng vẫn giấu mặt trong chiếc áo, nói bằng giọng đều đều không có cảmxúc.
-Em lại ghen hở…? Em không tin anh đúng không? – Tôi bật cười.
-…! – Nàng im lặng…
-Thôi nào…ra đây anh nói cho mà nghe…đứng dậy đi không lát nữa anh không mua kemcho đâu…! – Tôi hăm dọa nàng một chút…
Tứcthì…nàng nhào lên người tôi…hỏi tới tấp…
-Kem hả anh…? Kem đâu…? Bao giờ anh mua?
-Ừ…lát nữa…giờ ngoan nhé…theo anh đi thăm Thủy! – Tôi suýt phì cười trước tínhcách trẻ con của nàng…
-Dạ…! – Nàng vội vàng chạy theo tôi…
***
-Thủy…em thấy sao? – Tôi xoa đầu em ấy…khẽ hỏi…
-Dạ…em cũng bớt đau rồi…! – Em ấy gượng cười.
-Em có nhớ chuyện gì xảy ra không? – Nàng hỏi thăm em Thủy.
-Em…em chỉ nhớ là mình bị một chiếc xe đâm phải, rồi em thấy đau và ngất đi thôichị…! – Em ấy buồn buồn đáp.
-Vậy…? – Nàng nhìn tôi định hỏi gì đó, tôi ngơ ngác không hiểu ý lắm, nhưng có lẽThủy hiểu.
-Em…có lẽ chiếc ôtô đó đâm em không phải tình cờ…mà là có dự tính từ trước! – Emấy ngập ngừng.
-Sao…sao em biết? – Tôi lắp bắp.
-Trước khi ngất đi…em có thoáng thấy một người ngồi cạnh người lái xe bất chợt mỉmcười…nhìn cảnh em bị đâm…nên em…!
-Em có thấy rõ mặt người đó không? – Tôi vồn vã hỏi.
-Em không…chỉ biết đó là con gái thôi anh…! – Em ấy nhìn tôi rồi đáp.
Mộtngười con gái mà có thể làm vậy sao? Đó là ai…ai lại muốn hại em ấy? Kẻ thùchăng?
-Em có thù oán với ai không? – Tôi thắc mắc.
-Em không…! – Thủy lắc đầu, ánh mắt tránh nhìn tôi.
-Ừm…lần sau em nhớ cẩn thận nhé…! – Mai Trang dường như đã đọc được điều gì đótrong đôi mắt Thủy, nàng vội vàng kéo tôi đứng dậy, quay lại dặn
dò em ấy.
-Dạ…em biết mà…!
-Chào em…bọn chị về đây…! – Nàng mỉm cười rồi kéo tôi đi.
-Ơ…chào em nhé…! – Tôi ngơ ngác không hiểu gì, nhưng vẫn kịp chào em ấy trướckhi bị lôi đi.
-Ơ Trang…chuyện gì…? – Tôi thắc mắc…nhưng nàng vẫn cố gắng kéo tôi đi thậtnhanh.
-Đi theo em…đừng hỏi gì hết…nhanh lên…! – Nàng vừa nói vừa chạy…tôi tức tốc đuổitheo mà trong đầu có vô vàn thắc mắc xung quanh chuyện này.
Rađược sảnh bệnh viện, nàng kéo tôi vào phòng để dụng cụ lau dọn, chốt cửa cẩn thậnrồi bật đèn lên… Ngó nghiêng xung quanh một hồi, nàng thở dài
rồi ngã người vàotường… Đôi mắt chợt buồn bã nhìn tôi…
-Có chuyện gì sao…em nói cho anh biết đi! – Tôi thắc mắc.
-Chuyện…chuyện này…cuối cùng cũng sắp xảy ra…! – Nàng ngồi bệt xuống đất, đôi mắtđau khổ nhìn tôi.
-Là sao…em nói cho anh đi…xin em đấy! – Tôi ngồi xuống cạnh nàng…lay lay ngườinàng năn nỉ, nhưng nàng lắc đầu.
-Hiện giờ em vẫn chưa chắc chắn lắm…nhưng em chắc một điều là sắp có chuyện lớnxảy ra rồi…! – Nàng nhắm mắt lại…đôi vai run lên…
-Chuyện gì? – Tôi bất chợt thấy lo lắng vô cùng…liệu những sự việc gần đây có sựliên hệ nào không?
-Anh…giờ anh hãy làm theo những gì em bảo…được không? – Nàng túm tay tôi cầu khẩn.
-Em giải thích cho anh chuyện này đi…! – Tôi bực tức như hét lên với nàng.
-Em…xin anh…hãy nghe em…! – Đôi mắt nàng đau khổ hết sức, nước mắt ngân ngấn nước…
Lòngtôi chợt dịu lại, tôi khẽ lại gần và ôm lấy nàng…
-Anh xin lỗi…!
-Anh…em sẽ giải thích sau…anh hãy nghe em được không?
-Ừm…được rồi…chuyện gì nào? – Tôi thở dài.
-Anh về nhà…lên phòng em Thủy…lấy trong ngăn bàn em ấy một tập hồ sơ ra…đượckhông!
-Ừ…nhưng anh không…!
Nàngcầm tay tôi và đặt vào đó chiếc chìa khóa…
-Đây là khóa tủ của nó…anh hãy làm như em dặn…!
-Nhưng…! – Tôi thắc mắc vô cùng…không hiểu sao nàng lại có khóa tủ của Thủy.
-Đừng hỏi gì…anh làm nhanh đi…nhanh lên nha…! – Nàng lắc đầu.
-Được…! – Tôi đứng dậy.
-Anh hãy đi đường tắt này…sẽ an toàn hơn…! – Nói rồi nàng đặt vào tay tôi tấm bảnđồ được vạch đường sẵn.
-Được rồi em…! – Tôi gật đầu.
-Xong rồi…anh làm ngay đi nha…em sẽ ngồi đây đợi…! – Trang nói một cách vội vã.
-Được…anh đi nha…! – Tôi gật đầu…dịnh quay đi…
MaiTrang kéo tôi xoay lại, từ từ đặt một nụ hôn nhẹ lên môi tôi rồi thì thầm…
-Cái đó để anh được may mắn…giờ đi ngay nha…!
-Được! – Tôi gật đầu…mỉm cười ôm nàng.
-Hi…! – Nàng gượng cười…nhưng nụ cười đó khiến tôi bớt lo lắng phần nào…vội vãchạy ra ngoài bệnh viện.
Lúctôi chuẩn bị chạy theo chỉ dẫn của nàng…thì…
-Không xong rồi…! – Tôi thốt lên…đứng chôn chân ngay tại nơi đó…sững sờ…