Nơi Đâu Tìm Thấy Em – Chương 96 – Botruyen

Nơi Đâu Tìm Thấy Em - Chương 96

– Chuyện thế nào hả mẹ? – Tôi thắc mắc.

 

– Ừm…con Thủy nó đang qua đường lúc đèn đỏ thì có chiếc ôtô lao nhanh đến! Người tài xế đã nhanh chóng thắng lại, nhưng con bé vẫn bị chiếc ôtô đâm vào…rồi nó ngã xuống đường…! – Mẹ tôi thở dài.

 

– Và sao hả mẹ? – Tôi tò mò.

– Thì một lúc sau cái thằng người yêu con bé đến chỗ xảy ra tai nạn thì con bé đã được người ta đưa đi cấp cứu rồi… Vậy là nó chạy lên đây, đến gần mẹ và hỏi han về con Thủy! Mẹ bảo không sao, vậy là nó ngồi cạnh mẹ đến lúc con vào!

 

– Vậy sao mẹ biết những gì xảy ra với em Thủy…? – Tôi ngạc nhiên.

 

– Thằng bé đó kể lại cho mẹ là nó được người qua đường ở đó kể lại, rồi nó kể lạivới mẹ! – Bà nhún vai.

 

– Ừm…! – Tôi trầm ngâm…quả thực rất khó để đưa ra một giả thiết vào lúc này. Liệu thằng đó có liên quan gì đến tai nạn của em ấy không…hay chỉ là một sự tình cờ?

 

Chúng tôi đang ngồi ngoài hành lang bệnh viện. Giờ đang là buổi sáng, tôi đang ngồicùng với mẹ để đợi được vào thăm em Thủy. Mai Trang đã chạy về nhà thay đồ, chắc lát nữa nàng định rủ tôi đi chơi đâu nên trông cô nàng có vẻ bí mật lắm… Có lẽ vậy mà tôi thấy vui…

 

Tôi đứng dậy, chậm rãi bước xuống dưới nhà… Chợt tôi loáng thoáng thấy em Ngọc đang nói chuyện điện thoại với ai đó ở ngay dưới nhà, trông có vẻ gay gắt lắm. Chợt mối nghi ngờ dâng lên, tôi vội vàng đi lại gần và nghe ngóng.

 

–  ….em thấy tình hình không ổn chút nào…!

 

– …!

 

– Em biết, nhưng cậu ấy không chịu nghe em, cứ đi theo con bé kia…!

 

– …!

 

– Con bé ấy khá xinh, với lại em cũng lỡ một lần làm điều đó, thế nên giờ cũngkhó khăn lắm anh à!

 

– …!

 

– Anh có thể xử con bé kia á?

 

– …!

 

– Nhưng…nếu vậy thì cậu ấy sẽ không chấp nhận em…nỗi đau khiến cậu ấy xa lánh em!

 

– …!

 

– Em không đợi được thêm nữa…thời gian của em cũng sắp hết rồi…! – Giọng emNgọc buồn bã… Tôi chợt lo lắng…hình như bọn họ đang nói về ai đó…

 

– …!

 

– Anh cứ suy nghĩ đi…khi nào cần gọi em sau…! – Em ấy thở dài, cất chiếc điện thoại vào túi xách.

 

Tôi định bỏ đi thì chợt thấy em ấy ngồi sụp xuống đất, gục mặt vào cánh tay mà khóc… Lòng tôi hơi nhói…không hiểu lí do gì…có lẽ là thương cho em ấy… Nhưng những sự việc xảy ra từ trước đến giờ khiến tôi thực sự không muốn dính dáng gì nữa… Tôi sợ…sự thay đổi trong con người của cô bé ngày nào…

 

Tôi nhún vai, quay người bước đi…như chính tôi đã từng làm với Mai Trang ngày nào… Biết là phũ phàng…nhưng tôi vẫn phải dứt khoát… Tôi đứng dưới sân chờ nàng… Mà cũng chẳng cần đợi lâu, chỉ vài phút sau, cô nàng đã xuất hiện trongbộ váy đen áo trắng trẻ trung năng động…

 

– Hì…đi thôi anh! – Nàng tươi cười khoác tay tôi.

 

– Em định đi đâu? – Tôi ngắm nàng, trìu mến hỏi.

 

– Anh vào trung tâm mua sắm với em…! – Nàng háo hức kéo tôi đi… Tôi thì lắc đầu thở dài…

 

“Một ngày vất vả rồi đây…!”

 

Vào đến nơi… Mai Trang như bỏ mặc tôi chạy theo sau, còn nàng thì tung tăng chạy đến những cửa hiệu bán quần áo… Đi giữa một đống quần áo như vậy, tôi chẳng thấy hứng thú chút nào… Còn nàng thì ngược lại, ngẩn ngơ ngắm nhìn những bộ quần áo đất tiền…

Cuối cùng…một lúc sau, chúng tôi mỗi đứa đứng một nơi… Nàng thì bận thử đồ, thỉnh thoảng lại chạy ra khoe tôi… Nhưng thấy tôi lắc đầu, nàng ỉu xìu cầm bộ quần áo đem cất đi…nhiều lúc khiến tôi không khỏi bật cười trước sự trẻ con ấy…Cuối cùng…sau một hồi lắc đầu…tôi không muốn nàng buồn nên đành nói…

 

– Tùy em…chứ anh thấy em mặc gì cũng đẹp! – Tôi nhún vai.

 

– Hì…! – Nàng tươi tỉnh trở lại, mỉm cười cầm chiếc áo trên tay đi về phía phỏng thử…

 

Tôi đứng nhìn theo…lặng lẽ suy nghĩ… Có lẽ người được em Ngọc nhắc đến trong cuộc điện thoại là tôi và nàng… Nếu là vậy thật thì tôi thấy khá lo… Nàng có thể bị bọn nó hại… Liên kết lại những sự việc xảy ra gần đây…và những bí ẩn ở nhà nàng… Tôi chợt đi đến một kết luận…

 

– Ngọc…cô muốn hại người yêu tôi để có thể có được tôi ư? Tôi sẽ bảo vệ cô ấy đếncùng…! – Tôi nhắm mắt…nỗi tức giận chợt dâng lên…

 

– Chào cậu! – Một cái đập vai từ đằng sau khiến tôi giật mình quay lại… Trong thoáng chốc tôi đã nghĩ đó là Ngọc…

 

Nhưng may mắn thay, người đó là Anh Thư. Đã lâu tôi không gặp nhỏ, kể từ lúc tôi cóngười yêu đến giờ, chúng tôi đôi khi chỉ thấp thoáng trông thấy nhau. Nhỏ mỉmcười, khuôn mặt dễ thương ấy đã lâu tôi không gặp…

 

-Chào Thư…! – Tôi mỉm cười gật đầu.

 

-Thế…cậu làm gì ở chỗ này? – Nhỏ thắc mắc.

 

-Mình đưa…bạn gái đến đây mua sắm…! – Tôi bối rối nói.

 

Trongmột giây, tôi thấy khuôn mặt của em ấy chợt thay đổi… Không còn vui vẻ nữa…màlà nỗi buồn… Tôi biết vì sao…nên tôi cũng im lặng…

 

-Cậu…làm gì ở đây…? – Tôi thắc mắc.

 

-À…thì mình…cậu đi với mình một lát…được không? – Em ấy năn nỉ.

 

-Cho Trang đi theo nhé! – Tôi nhún vai.

 

-…Ừ…được…! – Anh Thư thở dài…

 

-Vậy đi tìm bạn ấy nào…! – Tôi nắm tay em ấy vào chạy đi.

 

Thư chợt đỏ mặt… Em ấy thì thầm…

 

-Khi cậu nắm tay tớ…tớ có cảm giác lạ lắm…như ngày trước với Minh vậy…!

 

-…! – Tôi im lặng, tiếp tục đi.

 

-Cảm thấy như có luồng điện xẹt qua vậy…hồi hộp và run lắm…! – Em ấy ngập ngừng…đôimá càng đỏ hơn.

 

-Vậy à…! – Tôi đáp bằng một giọng khàn khàn… Vậy những lo lắng của tôi về emấy đã thành sự thực…

 

-Có lẽ…tớ đã…!

 

-Hi…em mua được đồ cho anh nè…! – Nàng tung tăng chạy về phía tôi… Tôi mỉmcười nhẹ nhàng buông tay Thư ra…khoác tay nàng và nói…

 

-Đây là Anh Thư…bạn anh! – Tôi nói với nàng.

 

-Chào bạn…! – Nàng vui vẻ đưa tay ra.

 

-Đây là Trang…bạn gái mình…! – Tôi nói với nhỏ ấy.

 

-Ừm…chào…cậu…! – Nhỏ Thư ngập ngừng bắt tay em ấy.

 

-Thư định đưa bọn mình đi đâu…? – Tôi thắc mắc.

 

-Mình đi công viên đi…! – Thư gợi ý…

 

-Ừa…! – Vậy là chúng tôi chạy ra công viên.

 

AnhThư không nói gì, nhỏ ngay lập tức đăng kí cho chúng tôi chơi nhà ma… Còn tôivà nàng ngơ ngác nhìn nhau…

 

-Haizz…chơi trò gì bớt hại não được không…! – Tôi thở dài nghĩ thầm.

 

-Nhà ma á…em sợ…! – Nàng chợt run người…

 

-Đừng lo…có anh ở đây rồi…! – Tôi trấn an nàng…

 

-Hai người vào đi…! – Thư gọi chúng tôi…

 

Chúngtôi bước vào trong… Lúc đầu…chúng tôi đi mà chẳng thấy có gì xuất hiện…đènvẫn được bật trong hầm. Nhưng một lát sau…đèn tắt ngấm…có một thứ âm thanh rùngrợn vang lên… Mai Trang run rẩy ôm chặt lấy cánh tay tôi… Bỗng từ dưới đất…xuấthiện một con người bị đầu đang bò đến chỗ chúng tôi… Và chuyến phiêu lưutrong nhà ma bắt đầu…

 

Tôibước ra ngoài…ù cả tai vì tiếng hét của nàng… Anh Thư không nói gì, cũngkhông là hét trong đó, nhưng nhìn mặt em ấy trắng bệch… Tôi thì chẳng thấy gìghê lắm…có chăng đoạn cuối nhiều thứ côn trùng bay ra khiến tôi hơi ghê mộtchút.

 

-Trang sợ à? – Thư mỉm cười nheo mắt nhìn nàng.

 

-Mình mà sợ á…! – Nàng cố chống chế…nhưng khuôn mặt đã đỏ ửng lên…

 

-Ừ…thế nếu không sợ thì theo mình…để chứng tỏ cậu không sợ ma…! – Thư bướcđi trước, chúng tôi lật đật chạy theo sau…

 

-Anh…cậu ấy định làm gì? – Nàng run run kéo tay tôi.

 

-Anh không biết…cứ đi theo cậu ấy xem…mà em sợ thật à? – Tôi trêu nàng…

 

-Hứ…! – Nàng đỏ mặt đấm một cái vào lưng tôi…

 

Hóara Thư định đưa chúng tôi đi xem phim… Tôi đang thắc mắc không biết phim gìthì nhỏ Thư chạy lại phía chúng tôi…tay vung vẩy ba chiếc vé…

 

-Đây…vé đây…! – Em ấy phát cho chúng tôi… Tôi thở dài…lại phim ma…

 

MaiTrang xám mặt nhìn vé xem phim… Nàng nuốt ực rồi nhìn tôi…

 

-Anh…xem phim ma sao…?

 

-Cậu sợ hả? – Thư lại nheo mắt nhìn nàng.

 

-Mình không sợ! – Nàng lắc đầu…ánh mắt nhìn nhỏ Thư chợt lạnh dần…

 

-Vậy chứng minh xem…nếu cậu không la hét trong khi xem phim…thì có nghĩa cậukhông sợ…!

 

-Được thôi…! – Nàng chợt đồng ý khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.

 

Vàođến phòng chiếu…Mai Trang ngồi xuống bên trái tôi…Anh Thư ngồi xuống bên phải…vàchúng tôi bắt đầu xem phim…

 

Lúcđầu…nàng còn cố gắng giương mắt ra nhìn vào màn ảnh… Nhưng chỉ được đoạn đầu…mộtlát sau nàng đã phải nhắm mắt lại…nhưng người vẫn run

rẩy…

 

Tôiđang ngồi xem…tự dưng thấy nàng khều khều tay tôi…

 

-Anh…cho em sang đó ngồi nha…!

 

-Hở…ghế em sao không ngồi…?

 

-Đi mà…em sợ lắm…! – Nàng lí nhí đáp…không để nhỏ Thư nghe thấy.

 

-Được rồi…! – Tôi gật đầu…ngồi dịch ra… Mai Trang nhảy sang ngồi chung ghếvới tôi…hay chính xác nàng ngồi vào lòng tôi rồi núp vào vai tôi

 

-Khi nào qua cảnh ghê rồi anh nói cho em nhé…! – Nàng thì thầm…

 

-Được rồi…! – Tôi mỉm cười…

 

Đúnglúc đó, trên màn ảnh dần xuất hiện một hình ảnh khá ghê rợn… Tôi thì thầm…

 

-Em ơi…nhìn kìa…!

 

Nàngquay ngoắt lại nhìn…đúng lúc cái hình ghê ghê trên màn hình xuất hiện… Nàngkhông hét thành lời…tay ôm lấy ngực và gục xuống… Tôi hoảng sợ

vội lay laynàng…

 

-Trang ơi…tỉnh lại đi…!

 

-…!

 

-Trang ơi…anh xin lỗi…tỉnh lại đi mà…! – Tôi khẽ lay nàng…không có phản ứng… Tôisợ hãi…sợ nàng có mệnh hệ gì…

 

-Cô ấy ngất rồi sao…? – Tôi lo lắng nghĩ thầm, còn Anh Thư thì im lặng theo dõiphim…có một nụ cười gượng đang hiện diện trên môi em ấy lúc này…

 

-Hù…! – Tôi giật bắn mình ra đằng sau, suýt thì đứng tim khi nàng đột nhiên bậtdậy và dọa tôi.

 

-Hì hì…cho chết…ai bảo dọa em…! – Nàng bật cười nhìn tôi đang mặt mày trắng bệch.

 

-Làm anh suýt đứng tim…! – Tôi thở phào…nhéo mũi nàng một cái…

 

-Á đau em…! – Nàng nhăn nhó.

 

-Cho chết…ai bảo làm anh lo lắng!

 

-Hứ…! – Nàng hừ một tiếng rồi nhảy sang chỗ cũ, khoanh tay nhắm mắt.

 

Tôilắc đầu, tiếp tục theo dõi phim trên màn ảnh… Thỉnh thoảng tôi liếc qua nhìn nhỏAnh Thư… Tôi thấy nhỏ run run…những ngón tay bấu chặt vào thành ghế… Khuôn mặttrắng bệch… Tôi cứ nghĩ em ấy sợ nên nhún vai quay ra xem tiếp…nhưng đâu có ngờem ấy đang khóc thầm…

 

Quaysang…tôi thấy Mai Trang đã nằm ngủ từ lúc nào… Hai tay bịt bằng hai nút tai…đầuchùm cả cái áo khoác lên cho đỡ sợ… Tôi mỉm cười nhìn nàng… Đúng lúc tôi địnhđưa tay chạm vào khuôn mặt ấy thì có tiếng nấc…tiếng khóc vang lên…lúc đầu chỉlà thút thít, nhưng càng về sau càng lớn hơn…

 

-Bịch! – Cái ghế bên cạnh tôi bật lên, tôi quay sang thì không thấy nhỏ Thư đâunữa, nhưng tôi thoáng thấy bóng dáng một người con gái vừa chạy khỏi

phòng… Biếtlà không nên nhưng tôi vẫn phải chạy theo em ấy…vì có thể lí do em ấy khóc làdo tôi…

 

Tôikhông ngu ngốc đến mức không nhận ra rằng những hành động tình cảm giữa tôi vàTrang đã làm em ấy tổn thương… Lúc đó tôi chẳng hề nhớ là có Thư đang ngồi cạnhchúng tôi…

 

Tôivội vàng chạy…chạy như bay… Tôi không muốn khiến bất cứ ai phải đau khổ vìmình…không hề muốn điều đó…nhất là với những người con gái quanh tôi. Tôi chạynhanh theo em ấy, theo Thư chạy vào phòng vệ sinh. Cũng may là phòng vệ sinhnam và nữ chung một cánh cửa, chỉ khi vào trong mới có thêm một lần cửa nữa, màem ấy chỉ mở cánh cửa vào phòng vệ sinh chung rồi dựa người vào tường mà khóc…

 

Tôithở dài…đứng yên nhìn em ấy khóc…rồi định nói vài câu an ủi…

 

Bấtchợt, em ấy ôm chầm lấy tôi…khóc…nước mắt nhạt nhòa…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.